"Đừng mà!"
Hàn phu nhân sợ đến mức nước mắt, nước mũi túa ra ngoài, người thì cứng đơ như gỗ.
Bà ta cảm thấy sự lạnh lẽo của lưỡi dao, còn tuyệt vọng hơn cả cái chết.
“Thứ lỗi.” Bàn Thốn rũ mắt, bình tĩnh nói.
"Người không vì mình, trời chu đất diệt."
Hắn biết mình đã hủy hoại ngoại hình của Hàn phu nhân, nhà họ Hàn phải truy đuổi anh đến tận cùng thế giới.
Nhưng so với sự thần bí của Sở Vân, hắn thà rằng đắc tội với nhà họ Hàn.
"Thôi bỏ đi."
Tô Minh Nguyệt bước tới, trong phòng họp ngột ngạt, cô giống như một thiên thần tượng trưng cho chân, thiện, mỹ, phổ độ chúng sinh.
Ngay cả giọng nói nhạt cũng giống như âm thanh tự nhiên.
Giờ phút này, không ai dám ngăn cản Sở Vân đang điên cuồng như dã thú, ngoại trừ cô.
Khi Tô Minh Nguyệt nói, dây thần kinh căng thẳng của mọi người đột nhiên thả lỏng.
Ngay cả Bàn Thốn cũng nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Sở Vân.
“Nhìn cái gì vậy?” Sở Vân cau mày.
"Anh bị điếc à? Vợ tôi nói thôi đi."
Bàn Thốn thở phào một hơi rồi vội vàng thả con dao gấp ra.
Sở Vân dập điếu thuốc và bước đi thong thả về phía Hàn phu nhân mất hồn mất vía kia.
Một nụ cười hiện trên khuôn mặt tàn nhẫn, anh ta thấp giọng nói: "Hàn phu nhân.
Lần sau tôi sẽ chọn đêm đen tĩnh mịch mà làm.
Bà mất mặt giữa chốn đông người, tôi cảm thấy khó chịu."
Hàn phu nhân sắc mặt tái nhợt, thân thể run lên, nhưng không nói được lời nào.
Sở Vân không có chút phong thái nhã nhặn nào, chỉ vung tay lên và giáng một cái tát.
“Đang nói với bà đó.” Sở Vân không vui nói.
"Có thể tôn trọng chút không?"
Bà Hân bị đánh cho tỉnh ngay.
Bà ta che mặt sưng vù và loạng choạng xông ra khỏi phòng họp.
Ngay sau khi Hàn phu nhân rời đi, trận chiến gay cấn này coi như đã kết thúc.
Nhóm người trong vòng vây cấp tốc chạy trốn khỏi hiện trường, vệ sĩ cao cấp xung quanh cũng hấp tấp bỏ chạy.
Còn lại mấy người thận trọng nhìn Sở Vân, không dám nói lời nào.
"Đụng phải một tai họa lớn rồi!"
Trần Tú Linh lúc này đang dần tỉnh lại, dậm chân kêu trời: "Ngay cả Hàn phu nhân, anh cũng dám khiêu chiến, đừng kéo nhà họ Tô của chúng tôi vào sự điên rồ của anh".
Sở Vân sắc mặt lạnh lùng tránh đi, tức giận nói: "Thím à, tôi bị bắt buộc phải thay thím trút giận.
Nếu cô không cảm ơn tôi thì thôi đi.
Tại sao lại trách tôi?"
Trần Tú Linh định mở miệng muốn nói tiếp, nhưng Sở Vân lại chậm rãi đi về phía Tô Minh Nguyệt, lo lắng nói: "Vừa rồi anh có làm em hoảng sợ không?"
Tô Minh Nguyệt lắc đầu, tâm trạng có chút bối rối.
Nếu việc đánh Hàn Kim đêm qua chỉ là món tráng miệng, thì đây sẽ là một bữa ăn thịnh soạn.
“Vậy thì tốt.” Sở Vân gật đầu.
"Không ăn sáng rất hại dạ dày.
Anh đi ăn với em."
Đoàn người rời khỏi Tổng Hoành Entertaiment.
Trần Tú Linh lái xe mà vẫn còn đang lải nhải, quở trách Sở Đông cứ gây chuyện rắc rối, không để ý hậu quả.
Tô Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ không nói một lời nào, dường như có chút đăm chiêu.
"Anh nói xem anh về Minh Châu làm cái gì? Tối hôm qua anh hại Minh Nguyệt, hôm nay lại hại chết tôi và nhà họ Tô.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Trần Tú Linh tức giận nói.
Nếu Hàn phu nhân bị xúc phạm như vậy thì Hàn gia có chịu thua không? Từng người một nhà họ Tô , ai có thể chạy trốn?
“Thím à.” Sở Vân thu lại cái biểu cảm vừa rồi, mím môi nói.
"Tôi tưởng vừa tôi lộ mặt ra tay, thím sẽ kiêng nể tôi chứ."
"Sao nào, chẳng lẽ ngay cả tôi anh cũng muốn đánh?" Trần Tú Linh quát lớn.
Tim đập dồn dập cũng không thể ngừng tăng tốc.
thật sự là cô có chút sợ Sở Vân khi trong phòng họp kia, quả thực giống ma giống quỷ.
Có điều từ trước tới nay, Sở Vân trong lòng cô đích thị chính là phế vật, là thằng ăn bám.
Sau khi dấu ấn này được hình thành, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
"Đương nhiên là không." Sở Vân nở nụ cười như một kẻ vô hại."Tôi cho dù không giữ thể diện cho cô, cũng phải bận tâm cảm nhận của Minh Nguyệt."
Trần Tú Linh có chút không sức lực.
Nghe hiểu ý tứ lời này của anh, nếu không lo lắng cảm thụ của Minh Nguyệt, muốn đánh là đánh?
Kêu lên một tiếng Hừ, Trần Tú Linh lảng sang chuyện khác nói: "Vừa rồi đội trưởng Thích vì sao lại thu quân? Anh rất quen anh ta sao?"
"Không quen." Sở Vân lắc đầu nói."Nhưng gặp qua vài lần."
"Vậy thì tại sao anh ta lại muốn xúc phạm Hàn phu nhân mà không ngần ngại gì--"
Tinh tinh tinh.
Trần Tú Linh đang truy vấn thì đột nhiên điện thoại của Tô Minh Nguyệt vang lên.
Bắt máy, cô bình tĩnh lắng nghe trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Được, ngày mai chúng tôi đi làm thủ tục."
Nói xong liền cúp máy luôn.
"Lại sao nữa?"
Vào lúc này, Trần Tú Linh như chim sợ cành cong.
Tô Minh Nguyệt bình tĩnh nói: "Công ty muốn chấm dứt hợp đồng với tôi."
“Cái gì !?” Trần Tú Linh bị sốc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại, và thống khổ nói: "Xem ra Tiết Triều Thanh cũng sợ bị liên lụy.
Dù sao tập đoàn Hàn Thị làm ăn có danh tiếng, cũng không ai dám khiêu khích, chao ôi..."
“Chấm dứt hợp đồng là tốt.” Sở Vân cực kỳ chủ nghĩa đại nam tử.
"Nào có ông nào muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, bị coi là nữ thần trong mộng của muôn người, có hàng triệu đối thủ ?"
Tô Minh Nguyệt không nói chuyện, nhưng Trần Tú Linh hỏi: "Tiền ký kết thì sao? Bọn họ đơn phương chấm dứt hợp đồng, không chịu trách nhiệm à?"
"Bên A có quyền hủy hợp đồng, cũng ký lấy tiền cọc." Tô Minh Nguyệt mím môi nói."Tiết Triêu Thanh ra giá, chỉ cần tám nghìn vạn."
Cô bình tĩnh nói, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ nàu, rõ ràng xẹt qua một tia mệt mỏi.
Vì gánh vác nhà họ Tô, cô nửa năm nay đã trả giá quá nhiều.
Nhưng kết quả là, vẫn là thành công cốc.
"Tám ngàn vạn! ?" Trần Tú Linh tuyệt vọng nói."Tiền cọc đều đã mang đi trả nợ, nhà họ Tô lấy đâu ra tám ngàn vạn đây?"
"Cháu sẽ nghĩ cách." Tô Minh Nguyệt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng.
Không đợi Trần Tú Linh nói thêm gì nữa, cô nhíu mày nói."Cháu muốn im lặng một lúc."
Trần Tú Linh ngẩn người, im miệng lại.
Đúng lúc này, di động của Sở Vân vang lên rất không hợp thời.
Anh bắt máy cứ ừ ừ ờ ờ hai câu, sau đó bảo Trần Tú Linh dừng xe lại bên đường.
"Anh lại làm sao vậy?" Trần Tú Linh không kiên nhẫn nói.
"Bạn thân hẹn tôi uống rượu." Sở Vân cảm khái nói."Bọn họ biết tôi quay về Minh Châu , cứ nhất định phải bao phòng nói muốn giải gió cho tôi.
từ chối không nổi."
Trần Tú Linh thiếu chút nữa chửi má nó.
Bây giờ đã là hoàn cảnh gì rồi, còn muốn đi ra ngoài ăn chơi trác táng?
Thật đúng là thắng phế vật chẳng được cái nước rựa gì! Cứ lao tới và nịnh nọt hóng hớt là đi rượu chè be bét? Không ngoảnh lại nhìn vợ, nhìn Tô gia à?
Tô Minh Nguyệt lúc này chẳng quan tâm hỏi nhiều, đợi khi Sở Vân xuống xe.
Trần Tú Linh hừ một tiếng nói: "Minh Nguyệt, không phải thím châm ngòi chia rẽ.
Cháu xem cái tên khốn nạn này đi, Nó vẫn là một thằng đàn ông sao?"
Tô Minh Nguyệt nhìn kính chiếu hậu, bên đường ngựa xe như nước, Sở Vân ăn mặc bình thường bộ dáng cũng rất bình thường đang bắt xe, đúng cái phong cách như đi làm, bắt một chuyến xe cũng không dễ dàng.
"Rất đàn ông đó." Tô Minh Nguyệt thì thào tự nói.
Đôi mắt xinh đẹp ấy, có vẻ phức tạp xoẹt qua.
.
.
.
.
.
Sở Vân bắt được xe liền đi thẳng đến Tổng Hoành Entertaiment.
Từ cửa sau lên lầu, sau đó mò tới phòng làm việc đầy áp lực của tổng tài.
trong phòng, BOSS Túng Hoành Tiết Triêu Thanh đang gọi điện thoại xin lỗi.
Thấy có người không gõ cửa mà đã xông vào, vốn đang muốn giận cá chém thớt, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Vân, lửa giận lên đến cổ họng lại nặng nề nuốt trở vào.
"Có tin tôi làm chết ông hay không?" Sở Vân đặt mông ngồi xuống, ánh mắt ác nghiệt.
Nội lại có chút lo âu.
Người đầu năm nay đã sao rồi? Trần Tú Linh ra cửa liền mắng mình là phế vật, mấy anh em cũng thế, quay đầu liền muốn đuổi việc Tô Minh Nguyệt.
Chẳng lẽ mình còn chưa đủ dữ? Một chút lực uy hiếp cũng không có?
Tiết Triêu Thanh trà trộn giới giải trí hơn hai mươi, thật đúng là chưa bị ai uy hiếp như vậy bao giờ.
Lão lập tức liền luống cuống.
Móc điện thoại muốn gọi cảnh sát—— không, là gọi bảo vệ.
Báo cảnh sát cũng vô dụng, Hàn phu nhân thử qua rồi.
"Có việc thì cẩn thận mà nói ." Tiết Triêu Thanh nuốt nước miếng.
Người sắp năm mươi tuổi rồi, bị người trẻ tuổi này dọa thành như vậy, lão cảm thấy thực mất mặt.
Sở Vân nghe vậy, thái độ lập tức thay đổi đột ngột, anh móc thuốc trong túi ra, rất khách khí đưa cho Tiết Triêu Thanh một điếu: "Tiết tổng.
Chuyện thanh lý hợp đồng ông cân nhắc chút đi.
Có thể ông vẫn không biết, nhà họ Tô chúng tôi chỉ dựa vào Minh Nguyệt kiếm tiền nuôi cả gia đình.
Ông mà đuổi việc em ấy ý, cả cái nhà này phải cạp đất mà ăn đấy."
Tiết Triêu Thanh mông lung.
Thật sự là lần đầu lão được mở mang kiến thức chuyện ăn bám nói nó hợp tình hợp lý như vậy, đúng là cũng tốn công tốn sức đấy.
Này còn phải đàn ông à?.