Bố Tranh bị nụ hôn bất ngờ dọa sợ choáng váng, mắt trợn thật lớn, nửa ngày cũng không phản ứng, Triệu Tư Đằng nói cái gì đương nhiên không nghe được.
Chờ thang máy 'đinh' một tiếng, tới tầng, cửa mở, một người đi ra, lúc này Bố Tranh mới hoàn hồn.
Trên mặt cậu quả thực nóng như đun nước, sợ người khác phát hiện phát hiện mặt mũi bất thường, vội vàng vào trong thang máy, dùng sức ấn nút đóng cửa.
Triệu Tư Đằng đưa tay ngăn lại, cũng đi theo vào, còn vui vẻ ngâm nga một bài, có đúng điệu hay không lại là chuyện khác.
Bố Tranh vào nhà, lập tức cầm khăn vọt vào phòng tắm, khóa cửa dội nước, một đường cúi đầu đấu đá lung tung, cũng không nhìn Triệu Tư Đằng.
Triệu Tư Đằng đi mở máy nước nóng lạnh làm ít nước ấm, lấy một ly đặt ở đầu giường, sau đó đến thư phòng mở máy tính.
Bố Tranh ở phòng tắm lề mề nửa ngày, cảm thấy trong đầu mình hiện tại còn nóng hơn nước nhiều, ùng ục như nấu nước sôi, nấu đến cậu chóng mặt.
Vừa rồi Triệu Tư Đằng đột nhiên hôn lên, đầu cậu quả thật giống máy tính bị lỗi, hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này hồi tưởng lại, không có bài xích như tưởng tượng trước kia, thậm chí tim có chút chút đập nhanh hơn...
Bố Tranh bình tĩnh mất một lúc, tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo tử tế, đứng trước gương soi soi, trên mặt không biết có phải do hơi nóng bốc lên, dù sao cũng vẫn còn đỏ muốn chết, khiến cậu ảo não.
Có điều tự ủ rượu nửa ngày, Bố Tranh sau khi đi ra mới phát hiện, Triệu Tư Đằng không có trong phòng khách, cũng không ở phòng ngủ, cửa thư phòng bên cạnh nửa mở.
Trong ngực có chút mất mác, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận.
Triệu Tư Đằng ở thư phòng nhìn máy tính buồn bực, vừa khởi động máy đã nhận được tin nhắn của Lâm Kỳ, nhắc anh sáng ngày kia đúng 10 giờ đến buổi ký sách, không thể tới trễ cũng không thể không tới.
Mới nãy hôn trộm thành công anh đang còn hưng phấn, giờ giống như ngọn lửa nhỏ bị Lâm Kỳ dội một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
Ngày kia Bố Tranh biết mình là Demon, không biết sẽ phản ứng thế nào...!Đột nhiên anh có điểm hối hận khi đó đồng ý dẫn Bố Tranh tới tham gia buổi ký sách, quả nhiên tự gây nghiệt không thể sống...
Đồng hồ đã qua 12 giờ, Bố Tranh tắm rửa xong liền chui vào trong chăn, ôm cái gối dựa nằm nghiêng, làm bộ dạng trầm tư.
Trong đầu một hồi nghĩ đến lúc Triệu Tư Đằng thổ lộ, một hồi nghĩ đến trong game hai người đi phóng pháo hoa, cuối cùng là nụ hôn vừa nãy...!Cứ lúc ẩn lúc hiện đổi đến đổi đi, tất cả đều có hình bóng Triệu Tư Đằng.
Bố Tranh dứt khoát trở mình, ném gối dựa qua một bên, tay gác lên trán, tập trung tinh thần ngủ.
Triệu Tư Đằng trong thư phòng cũng không thế nào bình tĩnh được.
Thật vất vả hạ quyết tâm, quyết định lúc này tìm Bố Tranh nói một tiếng.
Nếu ngày kia ở buổi ký sách lại bị vạch trần, không biết sẽ ra cái tình cảnh gì nữa...!Hiện tại chính mình tự giác đi đầu thú thì tốt hơn.
Có điều anh lấy hết dũng khí, còn chưa ra khỏi thư phòng, di động đã vang lên, một tin nhắn gửi đến.
Triệu Tư Đằng nhìn, là của Hạnh phúc, ở nơi nào, đại khái nói là hôm nay đột nhiên xảy ra ít chuyện bất ngờ, không thể đến offline, vô cùng xin lỗi vân vân vân.
Triệu Tư Đằng trả về một tin, rất có phong độ nói không sao, sau đó mời cô ta chiều ngày kia có thời gian có thể gặp riêng một lần...
Hạnh phúc, ở nơi nào trả lời lại không tính chậm, mới đầu còn nói có chút bận, có thể không đi được.
Nhưng Triệu Tư Đằng giỏi nhất chính là dụ người, lại gửi qua mấy tin cho cô ta, đối phương cuối cùng đồng ý sẽ đến gặp mặt.
Triệu Tư Đằng thu phục người xong, lại nhắn cho Hạ Cẩn một tin.
Chờ lúc anh vào phòng, Bố Tranh hình như đã ngủ, bốn ngửa tám nghiêng chiếm cả một cái giường lớn, tay chân đều duỗi thẳng, không chừa chỗ cho anh.
Ý niệm muốn đầu thú trong đầu Triệu Tư Đằng hoàn toàn bị xóa sạch, sao có không thể kéo người dậy, sau đó nói thật ra anh là Demon...
Triệu Tư Đằng chỉ có thể lao đi tắm, sau đó nhẹ tay nhẹ chân dịch em ấy qua một bên, nghiêng người nằm cạnh em ấy.
Trong phòng đã tắt đèn, gương mặt Bố Tranh nhìn không rõ lắm, nhưng hình dáng có thể thấy được mơ hồ, cái mũi thẳng thẳng, hàm dưới nối cổ một độ cong hoàn mỹ, còn có xương quai xanh lộ ra.
Triệu Tư Đằng thưởng thức nửa ngày, cuối cùng yên lặng nhắm mắt ngủ.
Còn nhìn xuống nữa thật sự cần phải chạy đến phòng tắm cùng tay phải tăng tiến tình cảm.
Hôm sau lúc Bố Tranh thức Triệu Tư Đằng còn chưa tỉnh.
Cậu vẫn mơ mơ màng màng, không tỉnh táo lắm, cảm thấy cái gối dựa đang ôm sao lại trở nên cứng thế này, còn ở trên đó cọ cọ mặt.
Qua nửa ngày, nhìn rõ mới đờ ra, thứ mình ôm lại chính là cánh tay Triệu Tư Đằng...
Triệu Tư Đằng nghiêng người nằm đối diện cậu, còn chưa tỉnh, tướng ngủ rất quy củ.
Hai người mặt đối mặt, cách không đến 10 cm, Bố Tranh nhất thời tỉnh hẳn, vội vàng từ từ dịch ra phía sau, vừa động một chút đã cảm thấy dưới thắt lưng bị chặn lại.
"Dậy sớm vậy." Triệu Tư Đằng hình như bị cậu đánh thức, giọng nói trầm thấp, mang theo chất khàn khàn vừa tỉnh dậy, nghe rất có từ tính.
"Tôi đè tay anh." Bố Tranh có chút xấu hổ, ôm một tay người ta, còn đè lên cái tay khác.
Mình lúc ngủ quả nhiên chẳng có tí nề nếp.
Tay phải Triệu Tư Đằng bị em ấy đè đến tê rần, nhìn em ấy muốn ngồi dậy, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy, vỗ vỗ lưng em ấy.
Sau đó chống cằm trên đầu Bố Tranh.
"Ngủ ngon không?"
Bố Tranh muốn ngồi dậy, nhưng bị anh ta kéo lại, hoàn toàn tiến vào trong ngực đối phương.
Không được tự nhiên giật giật, vừa định nói chuyện thì cảm thấy đùi húc phải vật gì đó.
Vừa tỉnh dậy đại não chưa kịp khởi động, cậu lặng đi một chút, lập tức liền đỏ mặt, "Khỉ, anh..."
"Hiện tượng bình thường." Triệu Tư Đằng vẫn một mặt rất bình tĩnh, sau đó còn nhìn nhìn hạ thân mình, "Điều này rất bình thường, người anh thích ngủ bên cạnh, còn cách gần như vậy, không có phản ứng thì nên đi khám bác sĩ."
"Khỉ, tôi đi WC." Bố Tranh nhanh chóng xuống giường, nhưng bị Triệu Tư Đằng kéo lại.
"Đợi đã, anh cảm thấy loại thời điểm này nên là anh đi WC trước."
Bố Tranh hắc tuyến, "Anh đi nhanh đi!" Tại sao trước kia cậu không phát hiện, tên này da mặt dày như vậy...
Hai người thu dọn một chút, chuẩn bị ra ngoài cùng mọi người ăn sáng.
Vẫn là Triệu Tư Đằng lái xe, lúc đến nơi Hạ Cẩn cùng Vũ Điệu Đom Đóm đã tới trước.
Bố Tranh vừa xuống xe đã thấy Hạ Cẩn cười tủm tỉm đi tới, thuận tay vỗ một cái lên thắt lưng mình, sau đó vẻ mặt thực tiếc hận, khiến cậu không hiểu gì, "Làm gì vậy?"
"Thắt lưng em không đau sao? Xem ra chưa bị ăn tươi." Hạ Cẩn ngắm mấy lần trên người cậu, lại khinh thường nhìn Triệu Tư Đằng, "Cậu thiệt là quá lề mề a."
Bố Tranh hết chỗ nói, dứt khoát không thèm để ý anh ta.
Đợi thêm một lát mới nhìn thấy đám nữ sinh Đâm đầu vào tường xin dùng sức kéo bè kéo cánh đi tới, thế trận còn không nhỏ, từ xa đã nghe tiếng cười sang sảng của mấy người bọn họ.
Mọi người đều đặt vé chiều về, do thứ hai còn phải lên lớp nên cũng không thể ở lại lâu.
Thời gian không nhiều, cũng không thể đi đâu xa, đơn giản ở trung tâm thành phố dạo cửa hàng.
Loại chuyện này Bố Tranh không thích nhất, đi một đường tới trưa, hai cái đùi thẳng đơ, cũng không hiểu trung tâm mua sắm một nơi lớn như vậy, đám nữ sinh kia sao có thể nhìn một lần rồi lại xoay một vòng, loanh quanh bốn tiếng đồng hồ còn chưa xong.
Bố Tranh trở thành cu li miễn phí, xách túi lớn túi nhỏ...
"Có muốn vào quán nước bên cạnh ngồi chút không?" Triệu Tư Đằng rất biết tốt xấu, sau đó nói với mọi người một tiếng rồi đi riêng với Bố Tranh đến quán bên cạnh, gọi hai tách cà phê và một phần bánh ngọt, ngồi xuống nghỉ ngơi chờ các cô ấy đi dạo xong rồi tập hợp lại.
Bánh ngọt được làm khá tinh xảo, vốn Bố Tranh cũng không thích đồ ngọt lắm, nhưng Triệu Tư Đằng đã gọi, cậu muộn màng nhìn thoáng qua giá...!đắt đến hộc máu.
Cuối cùng vẫn cầm thìa đục đục khoét khoét nếm nếm, độ ngọt có thể chấp nhận.
Ngẩng đầu thì thấy Triệu Tư Đằng chống cằm chằm chằm nhìn mình.
"Ăn ngon không?"
"Tạm được."
"Cho anh nếm thử."
Huyệt thái dương Bố Tranh nhảy thình thịch, thìa chỉ có một cái, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm hình như rất kỳ quái...!Vì vậy đành đẩy cả bánh ngọt cùng thìa đến trước mặt Triệu Tư Đằng.
Trên cái thìa kia còn dính ít chocalate, Triệu Tư Đằng cũng không đục khoét thêm vào bánh, cầm thìa lên liếm một cái, sau đó hướng cậu cười cười, "Vị khá ngon."
Bố Tranh không nói gì, động tác đơn giản như vậy, bị người nọ làm ra thật sự rất mập mờ, còn có...!rất đê tiện...
Triệu Tư Đằng cười tủm tỉm lại đẩy bánh trở về cho em ấy, nhìn người cúi đầu ăn từng miếng từng miếng, không khí rất hòa hợp.
Nhưng thật đáng tiếc, di động anh không biết điều vang lên, lấy ra xem, Hạnh phúc, ở nơi nào.
Triệu Tư Đằng chần chừ một lát, sau đó đứng lên ra ngoài nhận điện thoại.
Bố Tranh đương nhiên không biết ai gọi cho anh ta, gật đầu, tiếp tục đục bánh ngọt.
Bánh chocalate trước mặt bị cậu khoét đến lắc lư, cảm giác một chọt nữa sẽ ngã.
Triệu Tư Đằng ở bên ngoài nghe điện thoại hơn nửa ngày, Hạnh phúc, ở nơi nào nói ngày mai mình phải đi công tác, không thể tới.
Triệu Tư Đằng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn lấy thái độ tốt đẹp tiếp tục dụ dỗ, nghĩ tới hiện tại anh và Bố Tranh cũng không làm gì, liền nói giờ gặp cũng được.
Đầu bên kia Hạnh phúc, ở nơi nào do dự nửa ngày, cuối cùng đồng ý, không rõ thật sự sẽ tới hay lại gạt người.
Triệu Tư Đằng báo cho cô ta quán nước anh và Bố Tranh đang ngồi, sau đó cúp máy trở vào.
Triệu Tư Đằng thật vất vả thu phục người, trở về đang muốn tranh công với Bố Tranh, nhưng lúc vào thì choáng váng, không thấy người đâu.
Ngay lúc đó nhận được điện thoại từ Bố Tranh, nói ví của Đâm đầu vào tường xin dùng sức ở trong túi Bố Tranh xách, không có tiền không thể mua đồ, em ấy qua đưa một chuyến.
"Anh ở đó chờ tôi một chút, tôi thấy mấy bà này còn chưa đi dạo xong, tôi đưa rồi trở lại, mới không rảnh đi điên cùng mấy bà đó."
"...!Được."
"Vậy tôi cúp, tôi chạy đây, sắp tới."
"Ừ."
Triệu Tư Đằng nhìn cái bánh ngọt Bố Tranh đục vô cùng khôn khéo lung lay sắp đổ mà thở dài, đám con gái bang này thật biết cách dày vò người.
Anh đợi nửa ngày, xem đồng hồ đeo tay, có người đẩy cửa tiến vào liếc mắt nhìn anh, có điều không phải Bố Tranh.
Bố Tranh hùng hùng hổ hổ đưa ví cho Đâm đầu vào tường xin dùng sức, ở trung tâm mua sắm xoay mấy vòng.
Cảm giác phương hướng của cậu có thể dùng, nhưng vào trung tâm mua sắm này lại biến thành ruồi không đầu, sau khi bị xoay N vòng mới nhìn thấy mấy người kia, đưa ví cho các cô ấy rồi chuẩn bị quay lại.
Bố Tranh ra khỏi trung tâm mua sắm, từ xa đã thấy Triệu Tư Đằng ngồi cạnh cửa sổ đối diện bên đường.
Chạy chậm mấy bước, vừa muốn kéo cửa đi vào, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện chỗ vốn của mình có một cô gái đang ngồi, mặt đối mặt với Triệu Tư Đằng nói gì đó.
Cô gái kia thoạt nhìn khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc rất mốt, váy ngắn ủng da mùa đông, áo khoác đỏ thẫm, tóc dài đến eo.
Bố Tranh sững sờ, đương nhiên cậu không biết cô gái kia là ai, nhưng hai người vừa nói vừa cười, dường như rất vui vẻ, không thể không khiến người bổ não.
Cậu cảm thấy có chút giận, lúc kịp phản ứng mới nghĩ đến, chẳng lẽ đây chính là...!ghen trong truyền thuyết...!sao?!
Hành động xoay người bỏ đi, thật sự không phù hợp với tính cách Bố Tranh.
Vì vậy người nào đó cũng không làm thế, mà còn đùng đùng nổi giận đẩy cửa xông vào.
"Bố Tranh," Cứ cách nửa phút Triệu Tư Đằng lại liếc nhìn di động, thấy Bố Tranh trở về, vội gọi em ấy, "Sao lâu vậy mới về, ngồi bên này."
Bố Tranh bị Triệu Tư Đằng kéo xuống ngồi bên cạnh anh ta.
Cô gái đối diện tò mò hai mắt nhìn cậu, sau đó nhíu nhíu mày, "Vị này chính là...?"
"Đây là bạn tôi." Triệu Tư Đằng cười cười, nói: "Nhưng tôi nghĩ Lý tiểu thư có quen biết bạn tôi, xem ra là không nhớ rõ."
Bố Tranh ngồi xuống liền không khách khí mang cà phê cùng bánh ngọt trước mặt cô gái kia kéo về phía mình, cà phê cậu uống nửa tách, còn chưa lạnh, sau đó giương cổ uống bằng hết.
Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ mới thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, nghĩ, chẳng lẽ mình quen cô ta sao?
Ngay sau đó nghe Triệu Tư Đằng nói một câu, "Đây là Hạnh phúc, ở nơi nào."