Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Edit: Tammie

Beta: Ocean

Tuy rằng ngoài miệng nói không bằng lòng, nhưng khi đồng hồ điểm sáu rưỡi tối, Lục Phi vẫn đúng hẹn đứng chờ Hạ Chí Anh dưới tòa soạn báo. Bởi vì đã gần tới cuối năm, cho nên mọi người trong cơ quan ai nấy cũng nôn nóng, vừa đến giờ tan tầm là lao ra ngay khỏi cửa công ty, chỉ một giây đồng hồ cũng không muốn lãng phí, cho nên, vào lúc này, toàn bộ đèn ở đại sảnh tòa soạn đều đã tắt.

Lục Phi choàng một chiếc khăn cổ thật dày, tay đút trong túi quần đứng trên bậc thang chờ người. Khung cảnh ban đêm thành phố rất đẹp, nhưng chỉ một mình đứng nhìn, nên hắn cảm thấy thật lạnh lẽo, có thể là do đã lớn tuổi rồi nên dễ dàng bi quan, cũng có thể là do đứng giữa hiện thực nhạt nhẽo này, hắn không thể không so sánh sự cô đơn của mình với sự phong lưu (nghĩa cũ là đầy đủ, hạnh phúc) của người khác ……….

Châm một điếu thuốc, híp mặt nhìn dòng người đi ngang qua.  Trước mắt là một thiếu niên đang mặc đồng phục học sinh, bề ngoài rất điển trai, hơn nữa vòng ba lại rất gợi cảm, Lục Phi cứ vi lão bất tôn mà chăm chú nhìn thật lâu, cho đến khi bóng dáng nam sinh kia mất hút trong đám người mới lưu luyến đưa ánh mắt dời đi. Cho nên mới nói, tình yêu của đàn ông không bao giờ phân rõ với dục vọng.

Lục Phi xoa xoa đầu mình, nghĩ thầm Hạ Chí Anh này tuổi còn quá trẻ, thằng nhỏ này có lẽ không hiểu được tình cảm là cái gì, cho rằng có khát vọng nơi nửa người dưới liền nghĩ đó là tình yêu….. Kỳ thật đây là sai.

Hắn đã gần bốn mươi rồi, đương nhiên so với Hạ Chí Anh hắn càng có thể phân định tâm tình của mình. Hắn có thể cùng Hạ Chí Anh bàn luận chút công phu trên giường, như hắn sẽ không thể nào yêu Hạ Chí Anh. Thằng nhóc kia muốn đem câu: “Tôi thích anh” dán bên miệng thì cứ để y dán. Người trẻ tuổi ấy mà, trực tiếp giáo dục họ sẽ không có hiệu quả, cho nên cứ để bọn họ phóng túng, chờ cho bọn họ ăn đau tới đầu rơi máu chảy thì bọn họ may ra sẽ tỉnh ngộ ra.

Vì vậy, Hạ Chí Anh muốn nói, hắn cũng ậm ừ mà nghe, nghe qua thì xong chuyện, cứ coi như gió thoảng bên tai. Bất quá hắn cũng đang thèm nhỏ dãi khối thân thể của thằng nhỏ này. Chỉ cần nó có thể ngoan ngoãn tách chân ra cho hắn thượng, cùng hắn chơi đùa chút ít thì có ảnh hưởng tới ai đâu?  Bọn họ chẳng qua là vì nhu cầu mà thôi.

Lục Phi thực bội phục mình có thể đem sự tình nghĩ thông thấu như vậy nên liền cao hứng mà hút thuốc, tiếp tục chờ đợi. Cho đến khi dươi chân toàn là đầu thuốc lá, cái đồng hồ la mã ở trên tòa ngân hàng phía xa hùng hồn vang lên tiếng chuông, Lục Phi mới dùng ngón tay tê cóng đẩy ống tay áo, kim trên đồng hồ đã chỉ về số 7… Hạ Chí Anh vẫn chưa tới …

Lục Phi không muốn gọi điện cho Hạ Chí Anh, bởi vì hắn cảm thấy mình làm như vậy giống như quá coi trọng y. Nhưng mà ngu ngốc chờ đợi như thế này cũng không phải là biện pháp hay ho gì. Giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn đi qua đi lại, vòng tới vòng lui một lúc, cuối cùng đành phải nhẵn mặt bấm điện thoại.

Qua một hồi lâu điện thoại bắt máy, thanh âm cũng rất lạnh lùng, cũng không có tiếng xin lỗi như trong tưởng tượng, hay là giọng nói hân hoan như lúc sáng, chỉ là “Alo” một tiếng thản nhiên.

Lục Phi hắng giọng: “Hạ Chí Anh, tôi đây”

“Lục Phi?”

Lục Phi dùng tay ngắt nắm lá cây bên cạnh có chút khó xử mở miệng: “Chuyện là… không phải cậu hẹn tôi sáu rưỡi gặp mặt ở tòa soạn báo sao? Tôi …”

Bên kia điện thoại lặng im một chút, thanh âm cuối cũng cũng thay đổi: “A, thực xin lỗi, Lục Phi, tôi…tôi tạm thời có chút chuyện, có thể sẽ không đến đó được..”

Ba

Cành cây bị bẽ gãy.

Nhựa cây nhầy nhụa thấm ướt nơi đầu ngón tay làm Lục Phi có chút ghê tởm

Hắn căm tức nói: “Nếu cậu không đến được thì cũng nói tôi một tiếng chứ!” Sao lại để tôi ngây ngốc chờ cậu như một thằng đầu gỗ thế hả.

Bên kia đầu dây Hạ Chí Anh lúng túng giải thích: “…Thực xin lỗi… Tôi không phải cố ý…tôi thực sự có việc gấp, cho nên quên…Anh…Anh chẳng lẽ còn đang đợi tôi?”

“Ách…” Khuôn mặt bừng đỏ, Lục Phi thề thốt phủ nhận “Đương nhiên không phải, chú Lục của cậu cũng chả phải đứa ngốc. Trời lạnh như thế, ai sẽ đần người đứng chờ cậu chứ, cậu tự kỷ lắm rồi đấy.”

“A, Vậy thì tốt rồi.”

Lục Phi chuẩn bị cúp điện thoại, như do dự một chút, lại hỏi: “ Cậu xảy ra việc gì vậy? Không có chuyện gì đi?”

“…Hiện tại đã không sao..” Hạ Chí Anh khàn khàn nói “Bạn tôi bị bệnh, tôi đang ở trong bệnh viện cùng cậu ta”

“A…” Nghĩ ngợi thêm một chút rồi nói “Có đủ tiền không?”

“Đủ”

“À…”

“Còn có chuyện gì sao?” Thanh âm thản nhiên của Hạ Chí Anh càng khiến cho Lục Phi tức giận

Lục Phi đem điếu thuốc cuối cùng ném đất, đốm lửa nảy lên, sau đó giẫm lên: “Không có gì.”

“Vậy tôi cúp máy.” Hạ Chí Anh nói, “Tạm biệt”

“Tạm biệt”

Tiếng tít tít trong điện thoại vang lên, Lục Phi đứng trên con đường sáng choang ánh đèn, thất thần trong chốc lát, sau đó đem di động bỏ vào túi áo, chà sát mấy ngón tay lạnh ngắt của mình.

Mùa đông thật lạnh. Lục Phi nghĩ. Nhất là khi không có người nhắc nhở mình đeo găng tay lúc rời nhà, càng lạnh chịu không nổi. Tay đều lạnh cóng đến tê dại. Huống chi thập chỉ liên tâm ( mười ngón tay liền với lòng bàn tay, tay đứt ruột xót)

Lục Phi về đến nhà, trong phòng tối đen một mảnh, hắn sờ soạng bật công tắc đèn, từ trong thùng carton lấy ra hộp mì vị bò kho đem đi nấu ăn. Hai năm nay hãng mì nay ra rất nhiều vị mới, cái gì mà dưa muối chua ngọt, vịt nấu măng, thịt lợn muối …. bất quá hắn đều không thử mua qua, Lục Phi không thích nếm thử những hương vị mới mẻ, ở cái tuổi này của hắn “mạo hiểm” đã trở thành xa xỉ phẩm, hắn chỉ muốn an phận thủ thường.

Ăn mì xong, hắn liền mở tivi, bấm tới bấm lui vài kênh, cuối cùng đành quyết định xem một bộ phim ngôn tình cẩu huyết. Trên màn hình, một mỹ nữ kia, lúc tuấn nam hướng cô nàng thổ lộ, cô ta khóc đến lê hoa đái vũ (1), sau đó liền nhào vào trong ngực của tuấn nam.

Lục Phi cảm thấy nam chính kia hơi giống Hạ Chí Anh chút chút, bất quá mình thì không thể so sánh với cô gái kia được. Đúng vậy, vàng ròng thì xứng với mỹ ngọc, trà xanh phải đi cùng tử sa (2). Một ông chú thô thiển như hắn làm sao xứng với Hạ Chí Anh.

Sáng sớm tỉnh dậy, điện thoại hiển thị ba, bốn cuộc gọi nhỡ, đều là Hạ Chí Anh gọi tới, ngoài ra còn có một cái tin nhắn:”Lục Phi, anh có thể tha thứ cho tôi chứ?”

Lục Phi thất thần trong chốc lát, sau đó nhìn điện thoại cười mỉm mà tích tích  lên bàn phím nhắn lại: “ Tôi chưa bao giờ trách cậu cả”. Không có chân tình, trách nhau làm chi? Lục Phi đối với tin nhắn đáp lại của mình phi thường vừa lòng, hắn rửa mặt súc miệng rồi xách cặp đi làm.

Hôm nay công việc rất thuận lợi, cũng không bị tiểu đầu quỷ Hạ Chí Anh kia ảnh hưởng. Đến giữa trưa lúc ăn cơm, Lục Phi đang lưỡng lự nên đi qua quầy ăn nhanh đối diện ăn hay vẫn là kêu cháo nấu sẵn đem tới. Dạ dày hắn không tốt cho lắm, lại có bệnh viêm mãn tính. Mấy thứ đồ ăn nhanh đó rác rưởi chả khác gì thạch tín, ăn vào trong bụng chỉ sợ đi đời nhà ma. Lục Phi còn muốn sống lâu thêm 2 năm nữa.

Mọi người trong phòng làm việc đều bị tiểu Vương giật dây đi xuống quán lẩu mới mở bên cạnh công ty, văn phòng hiện chỉ còn một mình hắn, Lục Phi chuyện động ghế dựa, nhu nhu cổ tay đâu nhức. Ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ …. Trời hình như chuẩn bị mưa, vẫn là nên kêu cháo nấu sẵn đem tới đi … Đang vươn tay chuẩn bị lấy điện thoại. Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lục Phi có chút kì quái, giờ này ai còn đến chứ? Hắn nhíu mày: “Mời vào.”

Cửa mở, người thanh niên đứng bên ngoài vậy mà chính là Hạ Chí Anh. Lục Phi nhất thời đem mắt trừng lớn như chuông đồng hồ, vẻ mặt ngu xuẩn, miệng há to tới mức có thể nuốt cả một quả trứng gà, ngây ngây ngốc ngốc nhìn người thanh niên khoắc áo lông màu trắng, quần bò đang đi về phía mình.

“Tôi hôm nay được nghỉ, mới từ bệnh viện trở về, đi ngang qua tòa soạn báo sẵn tiện tới thăm anh một chút.” Hạ Chí Anh giơ giơ túi plastic trong tay lên, đôi lông mày mềm mại cong cong thoạt nhìn tốt lắm: “Đem ***g cơm tự làm đến bồi tội.”

Lục Phi có chút kinh ngạc quá mức, không biết nói gì hơn đành phải trừng mắt nhìn y. Chiếc hộp plastic mở ra, bên trong là món cà ri tôm chỉnh chỉnh tề tề, tôm được bọc bột chiên giòn, bên trên được rưới nước sốt cà ri, lót bên dưới là một tầng xà lách, bên cạnh là món salad cà chua phủ đường rực rỡ sắc màu (3). Hạ Chí Anh từ trong túi lấy ra một cái cà men, khi nắp được mở ra, mùi hương thơm lựng lập tức xông vào mũi (4).

“Đây là canh ba ba hầm. Tôi hầm đã lâu, mùi vị cũng không tồi, anh nếm thử chút đi…”

Hương thơm quả thật mê người, chính là…

“Cậu có ý gì?” Lục Phi nhướn mi nhìn y, “Tôi cũng đã nói là không giận cậu, cần gì phải làm như vầy?”

“… chính là tôi còn áy náy trong lòng.”

Lục Phi không đáp lại.

Hạ Chí Anh vuốt vuốt mái tóc hỗn độn, Lục Phi có thể nhìn thấy tơ máu ẩn ẩn nơi khóe mắt của y, hẳn là tối hôm qua y ngủ không được ngon giấc.

Mịa nó, Lục Phi vỗ trán mình một cái, ngu ngốc, thằng đó ngủ có ngon không thì liên quan đếch gì tới mình chứ.

Hạ Chí Anh nghi hoặc nhìn hắn: “Lục Phi, anh làm sao vậy?”

“Không có gì, muỗi thôi!” Lục Phi bậy bạ nói, cố làm ra vẻ mà nhu nhu cái trán bị mình chụp hồng, “Kia… bạn của cậu sao rồi?”

Hạ Chí Anh gục đầu xuống: “Ngày hôm qua làm phẫu thuật, hẳn là không có việc gì, nhưng bây giờ còn đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện.”

“Bệnh gì nghiêm trọng vậy? Lại còn phẫu thuật nữa?” Lục Phi nhíu mày, miệng uống canh Hạ Chí Anh mang tới, a, hương vị không tồi … lại hớp thêm một ngụm nữa.

Mặt Hạ Chí Anh có chút hồng: “Cũng không phải … cái này tương đối khó nói, dù sao không thể không mổ … Bất quá cậu ấy hiện tại đã không sao.”

“A.”

Nhìn tiểu quỷ bày ra bộ dáng xấu hổ, phỏng chừng bệnh của bạn y thật sự khó mở miệng, Lục Phi cũng chả muốn ép y nói, liền dời đề tài: “Canh cậu nấu ăn ngon thật.”

“Vậy à?” Hạ Chí Anh ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, có vẻ rất cao hứng, “Trước giờ tôi không biết nấu ăn, món tôm cà ri này là tự nghĩ ra, canh này là làm theo sách. Tôi còn tưởng anh sẽ ăn không quen.”

“Lần đầu nấu mà đạt tới cảnh giới này? Thực sự là thiên phú.” Lục Phi chép chép miệng. Mình nấu cơm hơn mười năm nay ấy thế mà còn có lúc nấu hư lên hư xuống, quả nhiên người không thể so cùng người.

Hạ Chí Anh ngồi xuống trước mặt hắn, nhìn hắn vét sạch đồ ăn, đôi mắt tràn đầy ý cười, chờ Lục Phi ăn xong rồi, y đưa khăn giấy qua, mỉm cười nói: “Ăn ngon không?”

“Ừ, ngon lắm”

“Kia … Anh còn trách tôi không?”

Miệng nuốt xuống miếng salad cuối cùng, ăn xôi chùa nghẹn họng, hắn cảm thấy bây giờ mà còn nói mấy câu buồn nôn như: “Tôi chưa từng trách cậu, là cậu đa tâm thôi.” thì hình như chưa đủ cho lắm liền thở dài: “Ngày hôm qua tôi rất giận.”

Hạ Chí Anh rũ mắt, có lẽ bởi vì thức đêm nên đôi mắt vốn đen láy càng trở nên mông lung ướt át hơn. Lục Phi nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình thật không nên so đo với một đứa bé như vậy, mặc dù ngày hôm qua y cho mình leo cây đấy, nhưng thế thì có sao nào? Vả lại không nói tới chuyện bạn của y bị bệnh, cho dù Hạ Chí Anh tâm viên mã ý (đứng núi này trông núi nọ) gặp gỡ con mồi mới, không thèm đếm xỉa tới đại thúc như mình, hắn cũng không hoàn toàn để ý. Nếu để ý, chẳng phẳng là chứng minh mình đã động tình sao?

“Bất quá tôi cũng chỉ là tức giận mà thôi, hết giận thì xong” Lục Phi vỗ vai Hạ Chí Anh, lộ ra một vẻ mặt tươi cười mà hắn tự nhận là vô cùng vô tư: “Hơn nữa hôm nay cậu còn đem cơm tới đây, coi như chúng ta huề nhau.”

Hạ Chí Anh ngước đôi mắt tối đen ôn nhuận lên nhìn hắn: “Vậy… anh còn thích tôi không?”

(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị:

“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ” nghĩa là [Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân]. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

(2) Tử sa: Ấm tử sa là một loại trà cụ nổi tiếng này với những huyền thoại như pha trà không cần trà, lưu trà 5 ngày không hỏng… [Chi tiết]

(3) Mấy món ăn:

Có vài tấm là tôm sốt chanh leo, nhưng không sao, hãy tưởng tượng sốt chanh leo thành sốt cari… 2 cái cũng na ná màu mà 

(4): Chỗ này nguyên raw là “Đập vô mặt” 

Không hiểu sao mềnh rất là thích kiếm hình minh họa đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui