Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Edit: Tammie

Beta: Patee (>)

Nằm lăn qua lăn lại cả đêm như rán bánh. Vì vậy Lục Phi mất ngủ, chỉ tới năm sáu giờ sáng mới ngủ được nửa giờ, trong khi ngủ lại mơ toàn ác mộng, trong gương hắn soi ra vô số mặt người.

Trình Duy, Chúc Lâm, Mạc Vân, Lưu Cảnh Minh, Hạ Chí Anh.

Chỉ có khuôn mặt mình là tìm không thấy.

Khi hắn hoảng hốt thất thố sờ hai gò má của mình thì, sờ được một mảnh da người trắng mịn, hắn vội vàng kéo nó xuống, thế nhưng lúc kéo hết, trên mặt vẫn còn một lớp mặt nạ khác.

Một lớp rồi một lớp mặt người trắng bệch mệt mỏi.

Đều là khuôn mặt của người khác.

Sáng ngày thứ hai, các đồng sự trong công ty đều phát hiện, tinh thần Lục Phi vô cùng ủ rũ, tóc rối bời không được chải, hai mắt thì đen như gấu trúc.

“Chào buổi sáng.” Không yên lòng bước vào thang máy cùng người bên trong lên tiếng chào hỏi, sau đó dựa vào vách thang máy mà mí trên mí dưới đánh nhau.

Một lát sau mới cảm giác được có một người sắc mặt hung ác nhìn mình chằm chằm, Lục Phi uể oải mệt mỏi nhưng lại không thể làm gì hơn là ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Trình Duy.

“Chào buổi sáng.” Trình Duy âm trầm nói, ngũ quan lập thể thâm thúy giống như con lai lúc này lại đáng sợ như quỷ hút máu: “Anh còn biết đi làm?”

“Giám giám giám giám … đốc?!”

Lục Phi nhất thời líu lưỡi, mẹ mày, thảo nào thang máy vừa mở mà người đứng chờ hai bên không ai đi vào, Trình Duy so với thần giữ cửa còn hiệu quả gấp chục gấp trăm lần a! Tại sao mình lại ngu ngốc lanh chanh chui vào đây thế này?

Hiện tại muốn đi ra ngoài? Chậm rồi! Lên thuyền giặc mới biết bạn đồng hành là cướp biển, ngoại trừ nhảy xuống biển thì chỉ có thể ngồi xổm trên boong thuyền chờ chết.

“Tháng này xóa hết điểm chuyên cần của anh, còn nữa, tôi còn muốn trừ tiền lương của anh, tôi cho anh hai tiếng đồng hồ, công việc ngày hôm qua giao xuống xử lý sạch sẽ cho tôi, sau đó…”

Lục Phi nóng ruột cắt ngang lời hắn: “Giám đốc, ngày hôm qua tôi có chuyện, tôi…”

Trình Duy nguy hiểm mà nheo mắt lại: “Ngày đầu tiên đi làm tôi đã nói với anh những gì?”

Lục Phi cứng họng, nghẹn nửa ngày mới từ trong cổ họng thoát ra một câu nhỏ xíu: “Vâng, giám đốc.”

Lời nói chứa vạn phần không tình nguyện, oán khí nồng nặc, cho dù người có khứu giác không nhạy cảm cũng có thể cảm giác được, nhưng Trình Duy vẫn cứ ngó lơ.

“Ding dong!”

Thang máy đến nơi, Lục Phi cuối cùng cũng thoát khỏi thuyền giặc, vừa ra khỏi thang máy thì Trình Duy liền đẩy đầy kính mắt, lạnh lùng nói: “Nói với Mạc Vân, cơm trưa tôi không muốn ăn thịt bò áp chảo của bếp trưởng Eric, cái tên người Đức ngu xuẩn đó nếu còn không hiểu rõ khẩu vị của tôi thì để hắn thu dọn quần áo cút đi.”

Lục Phi sợ y tiếp tục trừ tiền lương của mình, vội vàng gật mạnh: “Vâng, Giám đốc.”

Dừng một chút lại hỏi: “Cơm trưa ngài muốn ăn gì?”

Ánh mắt nâu nhạt màu của Trình Duy hững hờ nhìn hắn, Lục Phi nhất thời lông tóc dựng đứng, đang đoán mình nói sai cái gì thì đã nghe Trình Duy nói: “Tùy tiện, các người thấy ổn là được.”

Cái cơm khó ăn nhất thiên hạ này chính là “Tùy tiện”

Cái chuyện khó là nhất thiên ha chính là “Mấy người thấy ổn là được.”

Cái bài văn không đề bài này của Trình Duy khiến Lục Phi xoắn xuýt muốn hộc máu. Ăn cái gì đây? Thằng đó muốn ăn cái gì đây? Con mẹ nó “tùy tiện” là cái gì? “tùy tiện” mà mất hứng một cái là bị ăn tát như chơi a!

Ngay cả ông đầu bếp Eric mập ú người Đức kia còn không được, thì những người làm cơm khác Trình Duy có thể thỏa mãn sao?

Lục Phi sầu khổ, một giây cũng không dám chậm trễ mà đem tình hình công việc xử lý, sau bắt đầu xoắn xuýt vấn đề cơm trưa của giám đốc tiên sinh.

“Này, Mạc Vân.”

“A?… Hửm.” cậu trai trắng nõn lại càng hoảng sợ, từ khi trải qua chuyện hôm qua, cậu ta không thể nào dám đối mặt với Lục Phi, rũ mi mắt, vành tai ửng hồng.

Lục Phi tuy cũng xấu hổ, nhưng tốt xấu gì so với Mạc Vân cũng là cầm được buông được, hơn nữa hắn luôn làm theo nguyên tắc “Phân rõ công việc và tình cảm”, lúc này hoàn toàn không hề nhăn nhó không nói chuyện với Mạc Vân.

“Trình Duy nói muốn sa thải Eric.” Lục Phi nằm sấp lên tập tài liệu buồn bực nói.

Tin tức này quá mức chấn động, phải biết rằng Eric là đầu bếp ngoại quốc do Vệ Phong đặc biệt mời nước Đức mắc tiền về, Mạc Vân nghĩ sao cũng cũng không biết tại sao Trình Duy lại đòi sa thải người ta, không khỏi ngẩn người:“ Vì, vì sao thế?”

“Không tại sao.” Lục Phi u oán thở dài, “Còn không phải bởi vì thức ăn nấu không hợp khẩu vị. Đệt, người ta là đầu bếp, cũng không phải là con giun trong bụng thằng chả! Ai mà biết y thích cái gì?”

Mạc Vân gãi gãi đầu, có chút luống cuống: “… Làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì nữa, nghĩ cách thôi.” Lục Phi thở hắt ra:“Nếu không chúng ta sẽ gặp họa… Được rồi, cậu không phải đàn em của y sao? Y thích ăn cái gì cậu hẳn là biết rõ đi?”

“Ách…” Mạc Vân lộ vẻ mặt khó xử:”Cái này à… Quả thực như vậy.”

“Cái gì mà như vậy?”

“Bởi vì Tam gia cho dù có vui hay không thì luôn trưng ra một vẻ mặt duy nhất a.” Mạc Vân dở khóc dở cười “Lúc y ăn cơm, tôi từ đầu tới cuối luôn ở bên đứng nhìn, cũng không thể nào nhìn ra y thích gì, không thích gì.”

“Mẹ cậu, mặt có liệt cũng không đến nỗi như thế chứ?” Lục Phi buồn bực “Lẽ nào không có cách khác?”

“…Trước đây Chúc tiên sinh hình như luôn có thể dỗ giám đốc ăn cơm, bất quá bây giờ anh ấy không ở công ty, tôi cũng không có biện pháp…”

“Gọi điện cho cậu ta đi! Lục Phi thấy được đường sống, vội vã cổ vũ.

Mạc Vân khổ não nhíu mày: “Không được, sau khi Chúc tiên sinh rời công ty điện thoại đã đổi số, tôi không gọi anh ấy được.”

Thật vất vã mới thấy ánh rạng đông, Lục Phi đâu dễ buông tay, vắt óc suy nghĩ hồi lâu liền vỗ bàn một cái “rầm” đột ngột đứng lên: “Đệt! Cách đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không ra!”



Hạ Chí Anh chống cằm, ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Lục Phi, hàng mi thanh tú chớp chớp: “… số điện thoại hiện tại của Chúc Lâm?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lục Phi có điểm vui mừng  “Là cậu nói, chắc chắn phải biết chứ?”

Hạ Chí Anh mím môi một cái, do dự lên tiếng: “…Thực ra, số của cậu ấy, lúc trước tôi xóa mất rồi.”

“Xóa, xóa bỏ?” Biểu tình Lục Phi giống như nuốt phải trứng gà: “Cậu đang nói đùa phải không?”

Thương cái người bạn thân kia chết đi sống lại không phải là cậu sao? Sao lại dễ dàng đem số người trong lòng xóa đi như vậy?

“…Tôi cũng không cần… lừa chú.” Hạ Chí Anh cười khổ “Huống chi, chú nghĩ tôi lưu lại số của cậu ra còn có ích gì? Cậu ấy bây giờ không còn ở thành T. Cậu ta… có gia đình của mình, tôi căn bản không tính là cái gì.”

Dừng một chút, y nhắm mắt lại: “… Tôi không nên quấy rầy người ta nữa.”

Lúc này Lục Phi mới nhớ ra, sau khi Chúc Lâm kết hôn, Hạ Chí Anh đã nói những lời này với mình ở trong bệnh viện, hắn đột nhiên ý thức được mình đã chạm trúng chỗ đau của Hạ Chí Anh, không khỏi âm thầm hối hận, nhưng lời nói như bát nước tát đi, không có cơ hội thu lại.

Đứng tại chỗ một lúc lâu, Lục Phi lúng túng nói với Hạ Chí Anh: “Xin, xin lỗi nha….”

“Không sao.” Hạ Chí Anh lắc đầu: “Tôi đã … không còn để tâm.”

“…”

Thực ra Lục Phi rất muốn hỏi Hạ Chí Anh một chút, “Không để tâm” là có ý gì? Có phải có nghĩa là buông tay, quên đi, tim… không còn lấp đầy bởi người nọ?

Thế nhưng lại cảm giác mình không cần phải …, cũng không có lý do gì để hỏi hắn. Dù sao, mình và Hạ Chí Anh cũng … không có quan hệ gì.

Lục Phi bực dọc đi ra ngoài cửa phòng Tổng giám đốc thì Hạ Chí Anh đột nhiên gọi hắn lại: “Chú… chú Lục.”

“Ừ?” có chút không yên lòng quay đầu, hai mắt Lục Phi vô thần nhìn Hạ Chí Anh “Chuyện gì?”

“… Thôi khỏi.” Hạ Chí Anh ngừng lời, cặp lông mi dài đen nhánh như tranh thủy mặc rũ xuống, nhẹ giọng nói: “… cũng không có chuyện gì quan trọng.”

Buổi trưa dù sao cũng tới, Lục Phi bất chấp khó khăn đi tới nhà hàng Pháp cao cấp nhất trên đường Giang Hoàn mua về cái món Pháp tiêu chuẩn đang đặt trước mặt tên quỷ áp suất thấp đang ngồi sau bàn làm việc kia.

Tên quỷ phiền phức nhìn phần cuối của bản thiết kế, thấp giọng mắng một câu, lập tức vo tròn tờ giấy, trực tiếp vứt vào thúng rác.

Ánh mắt nâu hướng về hộp cơm được đóng gói tính xảo, gân xanh trên trán Trình Duy hằn lên: “… Cơm … hộp?”

Mạc Vân nhìn vẻ mặt bất thiện của Trình Duy, sợ run người, lắp ba lắp bắp không dám nhận, còn Lục Phi thì tương đối can đảm, anh dũng gật đầu.

Sắc mặt Trình Duy nhất thời đen hơn phân nửa, nhưng may là không có hất bàn rời đi, chỉ chán ghét cau mũi một cái, đẩy hộp cơm qua một bên: “Tôi không muốn ăn.”

Lục Phi và Mạc Vân liếc mắt nhìn nhau, Mạc Vân cẩn thận hỏi: “Chúng tôi đứng đây chờ khi ngài muốn ăn, thì đi ra ngoài?”

“Không cần.” Trình Duy lạnh lùng nói “Để vậy được rồi, mấy người đi đi.”

Không biết vì sao khi Lục Phi nghe Trình Duy nói, liền cảm thấy hắn như Ngưu A và Ngưu C bối bên cạnh hoàng thượng thời cổ xưa, một bộ “ Hữu sự bãi tấu, vô sự bãi triều”  tàn khốc.

Đang lúc nghỉ trưa, nhân viên trong đơn vị người ngủ thì ngủ, người đi ăn cơm thì cứ ăn, dạo phố thì cứ dạo phố. Lục Phi cuối cùng cũng trộm được nửa ngày rảnh rỗi, cùng Mạc Vân chạy xuống dưới lầu tản bộ.

Trái phải hai bên đều là những tòa nhà cao chọc trời, cho nên gió trên đường đặc biệt lớn, phần phật thổi bay cả góc áo.

Lục Phi từ máy  bán hàng từ động mua hai ly cà phê, đưa cho Mạc Vân một ly, còn một ly thì cầm trong tay, hai người cứ như vậy mà ngồi trên bậc thang cạnh ngân hàng hóng mát.

Tay áo Lục Phi xắn thật cao, lộ ra hai đoạn đường cong cánh tay duyên dáng. Hắn chống một tay ở sau, nhàn nhã uống cốc cà phê, thích ý nheo mắt lại, xa xa là một bầy trời đầy mây.

“Con mẹ nó đây mới là cuộc sống a.” Trộm được nửa ngày nghỉ, Lục Phi hài lòng chép miệng hai ba cái:“Cuối cùng cũng xử lý xong công việc.”

“Ừ…” Mạc Vân cúi đầu, không nói thêm tiếng nào.

Lục Phi nghiêng mặt nhìn sang: “…Này, quỷ nhỏ.”

“Ừ?”

“Tôi thực sự rất giống anh cậu sao?”

“…Ừ.”

“Cậu đừng mãi phát ra âm đơn như vậy, câm sao?” Lục Phi có chút buồn cười mà xoa tóc cậu ta, nhưng khóe miệng lại cong lên một độ cung khổ sở: “…Giống đến vậy sao?”

“Hả? Giống đến vậy?…Thật đúng như vậy đó.” Mạc Vân khổ não mà nhăn đôi mày thanh tú: “Ách… Mắt có chút giống,nhưng chủ yếu vẫn là tính cách…Đúng, tính cách tương đối giống, hơn nữa anh và anh tôi đều đối tốt với tôi.”

“…”

Mạc Vân nhìn gương mặt của Lục Phi một chút rồi quay đầu, mấp máy môi, tiếp tục nói: “Bất quá… Anh và anh ấy, rốt cuộc không giống lắm.”

“Lúc mới đầu thì luôn thấy bóng dáng của anh ấy trên người anh, thế nhưng sau này, thì lại cảm thấy… Anh tuy giống anh ấy, nhưng…vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau.”

“…Hai người… hoàn toàn khác nhau?” Lục Phi sững người nhìn gò má nhăn mịn duyên dáng của Mạc Vân, lầm bầm lặp lại.

Ngực đột nhiên dâng lên một nỗi chua xót, còn kèm theo một tư vị phức tạp.

Viền mắt Lục Phi bắt đầu ửng đỏ, hắn hốt hoảng cúi đầu, giấu giếm tằng hắng một cái, nắm chặt cốc cà phê, nhấp một miếng.

Vị đắng nhàn nhạt lan rộng trong gốc lưỡi.

“…Mạc Vân.”

“Ừ?”

“…” Lục Phi cuối đầu nhìn mặt đất, ánh nắng từ sau lưng chiếu đến, trên mặt đát mơ hồ một cái bóng xù xì: “…Cám ơn cậu.”

“Không, không có gì, vì sao lại cảm ơn tôi chứ, tôi có làm cái gì đâu…”

Lục Phi lắc đầu, ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của Mạc Vân, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Chuyện kia… chuyện hôm qua cậu nói…”

“Cái, cái gì?” Lỗ tai Mạc Vân nhanh chóng đỏ lên, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt lúng túng, nhìn chằm chằm chân mình: “Tôi… tôi tùy tiện nói lung tung, anh không cần để ở trong lòng…”

Nhưng ngón tay trên đầu gối nắm chặt như vật, mấy đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Lục Phi nhìn thấy tay cậu hơi phát run, nhẹ giọng nói: “… Xin lỗi.”

Đôi tay của Mạc Vân càng nắm chặt hơn,nhưng lại cứng ngắc, sau khi bình tĩnh lại, có chút cảm giác mệt mỏi mất mác: “… Không sao.”

Lục Phi nhìn về phía xa, một đứa bé lóc cóc đạp xe đẩy ba bánh đuổi theo người nhà, nhếch miệng cười thật tươi.

Nhìn một chút, liền cảm giác mình như cũng bị lây lan, lòng bất giác trở nên mềm mại.

“Nếu như… nếu như không có chuyện gì khác, tôi về trước, trên bàn bừa bộn, tôi về sửa sang…”

Lục Phi yên lặng châm một điếu thuốc, cố sức rít một hơi, Mạc Vân đứng lên, còn chưa đi được hai bước đã bị hắn gọi lại.

“Chờ một chút.”

“…” Cậu dừng bước, thế nhưng cũng không quay đầu.

Lục Phi phun ra một ngụm khói, ở trong sương xanh nheo mắt lại, nghiêng người nhìn vè phía thân ảnh gầy gầy của Mạc Vân.

“Cho tôi một khoảng thời gian được không?”

Hắn thấy thân thể đơn bạc của người thanh niên hơi run rẩy một chút.

“Cho tôi một khoảng thời gian, để tôi suy nghĩ rõ ràng.” Lục Phi cách làn khói mờ nhìn Mạc Vân, ngừng lời trong chốc lát:“Tôi sẽ không để cho cậu phải đợi lâu.”

“Được không?”

Lúc thấy Mạc Vân gật đầu, trong lòng Lục Phi dâng lên một nỗi phức tạp mà chính hắn cũng không biết là như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui