Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Edit: Tammie

Beta: Bêtha-kun

Lúc tỉnh dậy, đập vào mắt y là cái trần nhà tái nhợt. Trước mắt lơ mơ vài vệt sáng chớp động. Lục Phi nhíu mày lại, cố sức nhắm mắt lại, rồi mở ra mới chậm rãi thích ứng được tia sáng ở nơi này.

Đây là một gian phòng hoàn toàn xa lại, bốn bức tường đều được sơn trắng bóc. Không có bất kỳ sự bày biện dư thừa nào, chỉ có một mảnh dây thép lấp ló ở trong góc mà ai đó đã vứt vào đó, cách đó không xa là một chiếc TV tinh thể lỏng được gắn lên tường.

Bên cửa sổ trống rỗng là bóng dáng một người đàn ông cao ngất, ánh sáng mặt trời chói mắt sau lưng hắn tỏa ra một vầng sáng màu vàng nhạt bao quanh thân hình thon dài của y, khiến cho hình dáng y vừa mơ hồ vừa nhu hòa.

“…Hạ Chí Anh?”

Hoảng hốt nhìn người bên cạnh có chút giống chàng thanh niên kia, Lục Phi bất giác động tâm, từ trên giường gắng sức ngồi dậy, nheo mắt cố nhìn rõ người kia.

Vừa nhìn thấy, tâm lại sa sầm.

…Y không phải là Hạ Chí Anh.

Người kia so với Hạ Chí Anh cao to hơn, với lại ngũ quan lại vô cùng sắc nét, nhìn thoáng qua giống như con lai. Quan trọng hơn nữa là trong tay hắn cầm một điếu thuốc lá, Hạ Chí Anh chắc chắn sẽ không hút thuốc.

Cứ mải nghĩ như vậy, người đàn ông nọ nghe được động tĩnh sau lưng, nhả ra một ngụm khói, chậm rãi quay mặt lại. Trong nháy mắt vầng sáng mờ sau lưng y tản ra, ráng tà đỏ rực như cánh chim nhuộm máu.

“… Trình… Duy?”

Hai chữ này chậm rãi phun ra khỏi miệng, Lục Phi không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt…Y …không phải  là đã đi rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Còn mình… mình không phải hẳn là ở trong ngục giam sao?

Bố nuốt lưỡi lam mà chết, khi đó cảnh ngục ở bên cạnh mình giảng giải tình huống… Bọn họ đâu rồi? Vì sao mình lại ở cùng một chỗ với Trình Duy? Đây tột cùng là nơi nào?

“Cậu… cậu sao lại…”

“Tôi tại sao lại ở chỗ này, đúng không?” Trình Duy lạnh lùng nói, rời lưng khỏi tường đi về phía Lục Phi. “Anh có phải nghĩ tôi bây giờ hẳn là tôi đang ở bên cạnh Chúc Lâm? Khóc đi sống lại, đau khổ gần chết?”

Những lời này sao có chút kỳ quái.

Lục Phi và Chúc Lâm căn bản không quen biết, có cũng chỉ có thể coi là sơ giao. Trình Duy với Chúc Lâm có cái gì oán giận đau khổ hoặc là yêu đương hận thù, cũng không nên ở trước mặt Lục Phi nhiều lời.

Có lẽ nhìn thấy hoạt động tâm lý của Lục Phi, Trình Duy cười lạnh: “Anh đại khái là cảm thấy mình rất vô tội, đúng không?… cũng đúng, anh thật sự vô tội. Người tôi muốn trả thù đã chết, theo lý thuyết, muốn tôi tha cho anh cũng không phải không được. Bất quá trước tiên, tôi muốn anh nghe một chút chuyện cũ.”

“Tôi không thích nghe.” Phản xạ có điều kiện mà lựa chọn lảng tránh, Lục Phi mơ hồ nghĩ rằng chuyện Trình Duy muốn nói không phải là tốt đẹp gì. “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, bây giờ tôi phải đi, chuyện của cậu và kẻ khác đừng kéo tôi vào.”

“Cần chi phải gấp gáp như vậy.” Trình Duy thản nhiên nói: “Tôi đợi ngày ngày thế nhưng đã đợi hơn mười năm. Anh yên tâm, xunh quang ngôi nhà này ngoại trừ tay chân của tôi thì không có bất cứ người thừa nào. Chúng ta cứ nên, từ từ, nói chuyện rõ ràng.”

“Cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

Trình Duy nheo đôi mắt nâu lại: “ Anh lẽ nào, không muốn nghe, bố anh chết như thế nào sao?”

Đồng tử đột ngột co rút.

Lục Phi nắm chặt ga giường, trừng mắt nhìn Trình Duy, giọng nói trở nên run rẩy: “…Thế nào? Cậu… Chẳng lẽ cậu….”

Trình Duy cười cười: “Anh cũng đừng quá bất ngờ. Tôi chỉ là đem đau khổ trước kia của bố tôi, trả lại cho bố anh, không thiếu không dư một chút.

“Bố cậu?”

“Đúng, bố tôi.” Lúc Trình Duy nói đến đây, đôi mắt từ từ nhạt đi, giọng nói nhẹ bẫng gần như thì thầm: “… Anh hẳn còn nhớ. Hơn mười năm trước, lúc bố anh còn là cảnh ngục, đã từng nhận tiền của một gia đình, tra tấn tội phạm phi pháp, cuối cùng là đánh chết phạm nhân.”

Lục Phi nhìn Trình Duy, sau lưng nổi lên một tầng lạnh lẽo, nuốt nước miếng: “Cậu… Cậu là…”

“Đúng.” Trình Duy đóng chặt mắt rồi mở ra đôi mắt lãnh đạm như ngày thường: “Tôi chính là con của  người phạm nhân ấy. Năm ấy, tôi mới học cấp ba.”

“Anh có lẽ không nghĩ rằng, bố anh đã gần như hủy diệt cả đời tôi.” Trình Duy bình tĩnh như vũng nước đọng, còn lạnh lùng tự thuật: “Nếu như không có mấy người, bố tôi, Chúc Lâm,… Hết thảy tất cả đều sẽ không như ngày hôm nay. Bố tôi sẽ sống, Chúc Lâm… em ấy cũng sẽ không…”

Thanh âm của y hơi run rẩy, nhưng y mau chóng ngừng lời, không nói tiếp nữa.

“Cậu nói cái quái quỷ bậy bạ gì đó?!! Đúng! Là bố tôi làm sai! Ông đời này chưa từng làm chuyện gì sai lầm nhưng lại có duy nhất một chuyện ấy làm hủy hoại cả đời ông! Lẽ nào ông ấy bị nhốt trong ngục nhiều năm như vậy, bao ngày hổ thẹn dằn vặt…Ông ấy còn chưa chuộc đủ tội sao?! Cậu nói Chúc Lâm… cậu ấy có lên quan gì tới chúng ta?!  Ân oán của các cậu làm sao chúng tôi biết? Là cậu không biết quý trọng người, đừng đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác!!”

“Chuộc tội?” Trình Duy trầm mặc trong chốc lát, nghe thoáng một tiếng cười giễu cợt, rồi phì cười: “Chuộc tội… Lục Phi, anh thật sự không biết. Ông ấy không chỉ giết bố tôi… Mà cũng gần như giết cả tôi!”

“Anh có biết lúc đó tôi gần như suy sụp? Mẹ khóc mãi, nhà không có tiền nộp cho tòa án, gia đình kia đút lót đem chuyện bố anh đánh người ép xuống, bằng không anh nghĩ bố anh có thể lãnh tù chung thân được sao? Trực tiếp bắn chết cũng sợ không đủ!”

“Tôi đã chạy đến những đâu? Cố gắng tìm một luật sư tốt bụng hỗ trợ, nhưng ai sẽ nghe một thằng bé nói chứ, huống chi tôi và mẹ tôi còn không có tiền. Tinh thần của mẹ lúc ấy cũng bất thường… Không ai tự nguyện giúp chúng tôi. Từng bước từng bước ra vẻ đạo mạo…”

“Khi đó tôi có thể làm gì? Nếu như không phải Vệ Phong đưa tôi vào bang làm việc, có lẽ không mấy ngày tiếp tôi sẽ chết cũng nên.”

“Mua bán chất độc, buôn lậu súng ống đạn dược, cái gì tôi cũng làm. Trên đời này căn bản không có người tốt, họ muốn hút thuốc phiện hay muốn giết lẫn nhau thì cứ để họ làm. Có liên quan gì đến tôi? Tôi kiếm tiền của tôi, tôi báo thù của tôi… Những người họ hàng đã từng khinh bỉ mẹ con tôi, tôi muốn kéo hết mấy chiếc mặt nạ giả tạo khiến người ta chán ghét của bọn họ.”

Lục Phi ngơ ngác nhìn Trình Duy, người đàn ông khi nhắc đến những chuyện thống khổ đã từng trải qua, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cứng ngắc, chỉ có viền mắt là hơi đỏ lên.

“Cuối cùng đã dẫm được lên đầu người ta, tôi hoàn toàn có thể mua được cả ngục giam, tìm một phương pháp tùy tiện đem bố anh xử lý.” Trình Duy thản nhiên nói, “Thế nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ là giết được ông ta thôi, nhưng không bồi thường được mấy năm tôi chịu khổ.”

“Tôi muốn ông ta phải thống khổ.”

“Vốn muốn mượn tay Hạ Chí Anh để dằn vặt anh, cho anh cảm thụ được cảm giác mất đi người trong lòng. Thế nhưng tên phế vật ấy, như một con đàn bà, giữa đường lại không đành lòng xuống tay với anh. Thật sự là buồn cười.”

Trình Duy dừng một chút: “Cho nên, anh hẳn là đã nghĩ ra rồi?”

Y quay đầu, đối diện với cánh cửa, miệng bình tĩnh gọi: “Mạc Vân, vào đi.”

Cửa yên lặng mở ra, Mạc Vân chờ ở bên ngoài, cuối đầu đi vào trong. Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, tóc ngắn mềm mại rũ xuống hai bên trán.

“Tam gia.”

Trình Duy thản nhiên nói: “Đem đồ cho hắn.”

“Vâng.”

Bên giường hé ra một chiếc đĩa CD mỏng tang. Trình Duy ném remote TV cho Lục Phi, bình tĩnh nói: “Mạc Vân và anh đóng vai chính, vốn tôi muốn bố anh thấy bộ dáng con trai mình bị người thượng, bất qua Hạ Chí Anh không phối hợp, nên tôi cũng chỉ có thể làm những việc còn lại. Anh tốt nhất, nên chậm rãi thưởng thức, nội dung trong cái đĩa này rất đặc sắc, anh tốt nhất… đừng bỏ qua cảnh nào, tôi không làm phiền anh.”

Trước khi đẩy cửa đi ra ngoài, Trình Duy đưa lưng về phía Lục Phi, bồi thêm một câu: “Đây là đoạn phim cuối cùng trong đời mà bố anh xem, anh nên xem đi, và phỏng đoán tâm tình lúc đó của ông ấy.”

Lúc Trình Duy đi, trong phòng lặng ngắt.

Chỉ có Mạc Vân vẫn còn cúi đầu, đứng trước mặt Lục Phi. Qua thật lâu sau, cậu mới do dự mà nói: “ Lục Phi… xin lỗi…”

Ngưng lời rồi lại từ từ mở miệng: “Nếu như anh muốn rời khỏi đây, em có thể…”

“Cút ra ngoài.” Lục Phi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

“Xin lỗi, em…”

“Cút ra ngoài!!!”

Lục Phi đột nhiên mở to mắt, hung hăng trừng Mạc Vân, nắm chiếc CD ném về phía khuôn mặt ấy, giọng nói cũng run theo.

“Cút!!”

Co người lui lại, trước khi rời đi Mạc Vân hốt hoảng nói lời cuối cùng với Lục Phi: “Lục Phi, em… em thật sự cảm thấy anh rất giống anh trai em…”

“Cút!!”

Bang một tiếng, âm thanh của cái remote ném về phía cánh cửa sau lưng Mạc Vân.

Lục Phi hồng hộc thở, đến khi Mạc Vân đã rời đi thật lâu, mới từ từ bình ổn lấy lại sức, mệt mỏi không gì sánh bằng ngồi một hồi lâu, sau đó đưa tay lên vùi mặt vào lòng bàn tay, cố sức chùi xoa.

Một tuần lễ sau.

Lục Phi đi tới trạm xe phía Nam, bỏ tiền mua vé về quê, tám giờ rưỡi sáng ngày thứ hai đi xe đò đường dài.

Quê Lục Phi  ở nông thôn, thế nhưng từ nhỏ hắn lớn lên ở thành T, hàng xóm quê nhà hắn không biết hơn phân nửa, thân thích có thể nhờ cậy càng ít ỏi. Từ khi bác Hai qua đời, nếu đề cập tới huyết thống thân tình thì cũng chỉ có thím Năm ở quê.

Cái đĩa CD Trình Duy đưa cho hắn bị bẻ thành từng mảnh nhỏ, nhưng hắn vẫn chưa hết giận, còn hung hăng đạp đạp thêm mấy cái.

Trình Duy cũng thật giữ lời, y đích xác không tiếp tục hãm hại Lục Phi. Y chỉ sử dụng quan hệ, làm bố Lục Phi ở trong ngục dùng lưỡi lam tự sát, tùy ý dùng lý do “Vô ý nuốt lầm dị vật trong lúc làm việc”  để làm lắng vụ việc. Y thật sự không ép Lục Phi đến đường cùng, thế nhưng y gần như chặt đứt tiền đồ của Lục Phi: Bôi đen hồ sơ, chia rẽ người quen, hầu như khiến Lục Phi không tìm được chỗ dung thân ở thành T.

Lúc này mà không rời đi thì đó là tự mình chuốc khổ.

Thực ra Trình Duy cũng không cần làm như thế, cái thành phố này, Lục Phi xác thực cũng không ở nổi nữa. Những siêu thị, cửa hàng, sân chơi, trường học, bệnh viện… những thứ ấy làm hắn nhớ tới những ngày trước tuổi bốn mươi.

Đi trong con hẻm nhỏ, thấy người bán hàng rong bán kẹo bông sẽ không khỏi nhớ tới những ngày khi còn bé khi tan học được bố dẫn về nhà, con nhà người ta sẽ luôn kèo nài bố mẹ đòi mua cái này cái kia, Lục Phi không có tiền, chỉ có thể đưa mắt lom lom nhìn.

Người làm cha đâu nỡ lòng nào giương mắt nhìn con mình mỗi ngày thèm thuồng cây kẹo trên tay người khác. Cho nên tiền lương cuối tháng  phát được vài ngày, ông sẽ lấy mấy đồng tiền nóng hổi từ trong túi quần ra, đổi lấy một cây kẹo bông trắng nõn.

Nhìn một chút, lại hoảng hốt thấy được cảnh vài chục năm trước, thấy thằng bé nọ thật vui vẻ, cẩn thận nhận cây kẹo bông từ trong tay bố, cầm chặt trong lòng bàn tay giống như bảo bối, mồ hôi chảy ròng.

Lại phảng phất có thể thấy người đàn ông kia đặt thằng bé ngồi phía sau xe đạp, đèo nó đi trong con hẻm nhỏ hẹp, hướng về phía trước mà đi, hướng về phía trước mà đi.

Tiếng chuông xe đạp lanh lảnh, kẹo bông tan trên đầu lưỡi, xa xa mặt trời chiều tỏa nắng sáng lạn, thằng bé ôm hông bố khờ dại cho rằng, sau này, sẽ vẫn ấm áp như vậy, cho dù gia đình này đã mất mẹ, thế nhưng, hai cha con cứ như thế tiếp tục nương tựa nhau, cứ thế tiếp tục đạm bạc, thì cũng sẽ vẫn còn có hy vọng.

Thế nhưng lầm rồi.

Sau này…?

Vốn không có sau này.

Không có gì cả, người nghèo chung quy vẫn là hai bàn tay trắng, trên thế giới này có mấy người có thể dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng?

Cái thành phố này gắn đầy hồi ức của Lục Phi, xấu có, tốt có. Hết thảy những năm tháng đã trôi qua đều trĩu nặng chen chúc trên từng đường ngang ngõ hẹp.

Lục Phi châm một điếu thuốc, đứng trên nền căn nhà cũ bỏ hoang ở cạnh quân khu, chậm rãi hút xong. Ráng chiều đỏ tía chìm vào đường chân trời, mặt trời thoáng chốc cố phát ra tia sáng đỏ lóe cuối cùng. Lục Phi mở to mắt im lặng nhìn, ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt không còn trẻ của hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy, lúc này đã có thể rời đi.

Yên lặng rít hơi thuốc cuối cùng, Lục Phi cúi đầu nhìn khói bay là là giữa trời chiều tĩnh lặng, viền mắt có chút nong nóng. Hắn có chút cảm giác mơ hồ, hình như thứ len lỏi giữa các kẽ ngón tay hắn không phải là khói mà là quá khứ bốn mươi năm u ám của hắn.

Bốn mươi năm, những ngày tươi đẹp hắn trải qua, dùng ngón tay đều có thể đếm rõ ràng.

Đôi khi nhịn không được oán hận ông trời không công bằng, chẳng hạn như hai ba mươi ngàn là cái khái niệm gì?

Có người từ nhỏ đã cầm chìa khóa vàng, có thể ném một lễ vật giành lấy nụ cười của tình nhân, hai ba vạn bất quá chỉ là số lẻ.

Thế nhưng đối với Lục Phi mà nói, một giọt nước, một chút điện, vô số lần tăng ca của bố, vô số lần gom góp từng chút mà để dành, còn tiền thuê nhà, tiền học phí, tiền thuốc men, ba năm, năm năm cũng không sánh bằng có hai ba vạn tệ trong tay.

Bọn họ đoạt được một chút như vậy đều không dễ dàng, thậm chí trả bằng mồ hôi và máu. Nhưng mà, máu và nước mắt của người nghèo trước mặt những tên quyền quý được xem là gì? Ngay cả đánh rắm cũng không bằng.

Lục Phi hít sâu một hơi, phun khói thuốc ra, hỗn hợp ni-cô-tin làm mờ cảnh tượng trước mắt, Lục Phi ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ căn nhà hắn đã từng ở khi còn bé, không nhúc nhích nhìn thật lâu.

Ánh mắt đã hơi ẩm ướt nóng ran, Lục Phi hít mũi một cái, cố gắng giữ bình tĩnh.

Mình cũng đã bốn mươi, là đàn ông nên kiên cường chống lại khổ sở, cho dù đời này có không công bằng thì trên vai vẫn mang trọng trách không thể yếu mềm, không thể rơi lệ, không thể …

Nhưng mà nhịn không được thật sự rất khó chịu. Cho dù ngửa đầu quật cường, gắng đem nước mắt nuốt vào trong, nhưng cổ họng vẫn đắng chát, mắt có nước mắt sẽ từ từ chảy ra, Lục Phi bỗng nhiên cúi đầu, che hai mắt mình lại, cứ như vậy đứng im hồi lâu.

Vai hơi run rẩy, cuống họng nghẹn ngào phát ra tiếng nấc cực độ bi thương vô cùng đè nén, thoát ra khỏi cánh môi mà người đàn ông đang cố sức cắn chặt.

Lục Phi lùi mấy bước, cô độc bất lực mà ngồi chồm hỗm xuống, rốt cuộc không kìm được ôm lấy bả vai mình, cắn cánh tay, tê tâm liệt phế không chịu nổi khóc rống lên.

Vì sao?

Hắn cả đời chưa làm chuyện gì gian ác, chưa từng làm chuyện có lỗi với ai. Vì sao nhiều người địa vị hiển hách máu tanh đầy mình lại có thể ở trong nước an hưởng tuổi thọ, anh em cha con đồng lòng, mà hắn chuyện gì cũng không làm lại phải hưởng sự đãi ngộ bất công này?

Bốn mươi năm, hắn không có tình thương của mẹ, không tiền, không bạn. Bây giờ ngay cả người bố duy nhất hắn có thể dựa vào lại rời bỏ hắn mà đi.

Hắn cũng không còn là chính mình.

Khom người trước căn nhà cũ, ở đây đã từng có một đứa bé, một đứa bé chỉ có cha, nhưng hắn cho rằng sau này sẽ có hy vọng. Hắn lén mong sau này lớn lên có thể cưới chị Tiểu Linh cách vách làm vợ, còn lớn tiếng nói với bố mình sau này sẽ trở thành nhà khoa học.

Khi đó, hắn vẫn còn là một đứa trẻ can đảm ước mơ.

Thế nhưng ước mơ là cái gì chứ?

Ước mơ thực ra chỉ là một con ác thú ăn sinh mệnh, nó dùng vẻ ngoài xinh đẹp của nó để hấp dẫn mọi người, dùng lời nói dối trá để xáo trộn chúng ta, nó cho ta một ít ngon ngọt để ta trở thành con cưng của số phận, sau đó để ta làm thuyết khách của nó, suốt ngày chạy trong đám người huênh hoang khoác lác.

“Nhìn đi, cố gắng rồi sẽ thành công, ông trời đối với ai cũng công bằng, lẽ trời đền đáp.”

Lời dối trá mà thôi.

Con quỷ kia sẽ hút khô máu người, hút khô nước mắt của con người, dằn vặt linh hồn hắn rồi ném ra một cái xác trống rỗng, làm cho hắn trong hiện thực sống bằng một cái xác tàn không hồn.

Hắn cho rằng ráng cố gắng sẽ có hạnh phúc, luôn là thế.

Thế nhưng hắn nỗ lực, gần như muốn đem ***g ngực xé ra, để ai cũng có thể thấy hắn nỗ lực đến mức tim như ngừng đập.

Nhưng hắn vẫn không có gì.

Hắn bị cái gọi là ước mơ lừa hơn nửa đời người, bây giờ hắn tỉnh mộng, hắn phải rời khỏi cái nơi quỷ quái hành hạ hắn bốn mươi năm này.

Một người, một nhà, một chén cháo, một cái bánh bao.

Làm một khách qua đường không có ước mơ, so với bất cứ kẻ nào vẫn còn đang nỗ lực phấn đầu, đều có lẽ hạnh phúc hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui