Hai người cùng làm nên việc dọn dẹp không tính là chậm nhưng do Cố Thành An một lúc thì chỉ cho Tần Úc xem ảnh album, một lát thì giới thiệu với Tần Úc về những chiếc cúp, tóm lại là công việc cứ bị đình trệ, tới lúc thu dọn xong cũng đã rất muộn.
Tần Úc ngáp một cái chuẩn bị về phòng ngủ, y trải qua ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi, buổi chiều vừa gặp mặt Cố Thành An, liền làm vận động kịch liệt tiêu hao hơn mười phần Calorie, sau đó lại liền đi siêu thị mua đồ, ban đêm hai người lại phải dọn dẹp tàn cuộc của thần thú hộ mệnh nhà mình.
Tóm lại, cái này thật vượt quá phạm vi thể năng của giáo sư Tần.
Chờ Cố Thành An đem rác vức gọn gàng, Tần Úc đã ngục ngã xuống ghế sopha ngủ thiếp đi.
Cố Thành An rất muốn đánh thức y, để y quay về phòng ngủ, thế nhưng nhìn y ngủ quá ngon lại không đành lòng, thế là nhẹ nhàng ôm Tần Úc vào trong ngực bế về phòng ngủ.
Tần Úc đại khái quá mệt mỏi, không có bị đánh thức ngược lại còn hướng vào trong ngực hắn cọ cọ mấy cái.
Cố Thành An bước chân dừng một chút, nhìn bộ dáng của Tần Úc trong ngực mình thì không tự giác cười cười.
Cố Thành An đắp kín chăn cho Tần Úc, liền đi về thư phòng xử lý một chút quân vụ, vừa xuống phi cơ liền về nhà, máy liên lạc tít tít lóe lên tin tức từ lúc trưa.
Nhưng lần này lại không phải quân vụ mà là tin tức tập hợp từ một tổ chức khác của hắn.
Cố Thành An hiện tại không chỉ là thành viên của quân đội, mà còn phục vụ cho một nhóm đặc biệt bí mật của tổ chức lãnh đạo nhà nước, sẽ xử lý các vụ án lớn mang tầm cỡ quốc tế.
Chỉ là bất quá thân phận phải được giữ bí mật, cho nên hầu như không có người nào biết, bao gồm cả Cố Kiêu.
Thậm chí Cố Thành An cũng không biết lãnh đạo tối cao nhất là ai, nhưng thời điểm thi hành nhiệm vụ thì thấy qua đồng nghiệp của mình.
Hắn liền đại khái đoán được, cũng đều là những quân nhân tinh nhuệ được chọn lựa kỹ càng từ trong quân đội, hợp thành một tổ chức.
Cố Thành An chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, các vụ án xuyên quốc gia như bắt cóc, buôn lậu, cũng coi như là lớn lên từ trong trung tâm bão bom đạn.
Hắn từng chứng kiến đồng đội chết trước mặt mình, cũng nhìn thấy qua những mặt xấu xa nhất của con người.
Không biết có phải chính vì thế mà góp phần tạo nên một phần tính cách cố chấp của hắn.
Cho tới nay, Cố Thành An đối với gia đình cùng bạn đời không có một khái niệm gì chính xác.
Trong nhà của hắn không có phụ thân Omega, chỉ có một mình Cố Kiêu một thân nuôi dưỡng hắn, về sau lại tham gia quân đội, cùng Cố Kiêu chạm mặt thì ít mà xa cách thì nhiều.
Bất quá Cố Thành An đối với Cố Kiêu luôn tôn trọng, hắn cho rằng không có người nào tài giỏi hơn Cố Kiêu, hắn luôn tự hào là con trai của Cố Kiêu.
Nhưng chỉ vì cha tướng mạo phá lệ thanh tú, nên liền bị hoài nghi là Omega, thậm chí còn bị điều tra, khiến cho hai cha con của hắn cũng chịu nhiều tin đồn.
Cho nên đối với Cố Thành An mà nói, tình bằng hữu là một điều gì đó quá xa vời, nếu như có thể có một người cùng nắm tay nhau cả đời, thì đó là sự tình có cơ duyên gặp nhau chứ không thể cầu.
Ai ngờ được lão cha của mình lại nghĩ xa như thế, sớm định cho mình một lão bà.
Cố Thành An cười cười nghĩ tới điều đó, nhưng khi hắn nhìn thời gian chấp hành nhiệm vụ tiếp theo lại thở dài.
Than thở xong, Cố Thành An sửng sốt một chút, hắn lúc nào lại cảm thấy việc đi chấp hành nhiệm vụ là chuyện khó chịu.
Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm, đã từng có tiền bối cùng mình nói chuyện phiếm nói rằng.
“Biết vì sao ta bắn vừa chuẩn vừa nhanh không?”
“Bởi vì ta nghĩ nhanh nhanh giải quyết chiến sự tốt, rồi về nhà ôm lão bà a.”
Cố Thành An lúc ấy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lòng hăm hở tràn đầy nhiệt huyết tiến lên, đặc biệt kinh thường loại thái độ đó của tiền bối.
“Không thể nào?”
Cố Thành An tự lẩm bẩm.
Chỉ là suy nghĩ một chút liền đau đầu, nếu có ai thật thích Tần Úc thì thật là xui xẻo, y đâu phải là một bé thỏ con ngoan ngoãn mà là chú ngựa hoang khó khống chế.
Thế nhưng trong lòng của Cố Thành An biết rõ, hắn không giải thích được lúc rời đi vì sao lại rất nhớ Tần Úc, chỉ cần y muốn, liền muốn dâng cả hai tay đưa cho y.
Cố Thành An gãi gãi đầu, nặng nề dựa vào ghế, để cho tâm trí mình không nghĩ nữa.
“Quản y.”
Hắn đánh ngáp một cái, nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng, hắn trải đệm tại thư phòng chuẩn bị đi ngủ.
Cố Thành An ở trên giường lăn qua lăn lại, như thế nào cũng không ngủ được, luôn cảm thấy không khí có mùi hương hoa nhàn nhạt, cỗ mùi thơm kia không để hắn đêm nay say giấc.
“Đáng chết…”
Cố Thành An không cam lòng đánh một phát vào giường, đứng dậy mặc một cái áo thun, trở về phòng ngủ của cả hai.
Hắn vốn nghĩ đến, lúc này nếu đi vào ngủ cùng giường với Tần Úc sẽ đánh thức y đang say giấc, nhưng hiện tại nếu không có Tần Úc ở bên cạnh, hắn mới không có cách nào nghỉ ngơi được.
Cố Thành An rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy ngọn đèn nhỏ đầu giường vẫn sáng khiến hắn giật mình một chút, lại thấy Tần Úc hai mắt đỏ bừng che kín chăn mềm ngồi ở trên giường.
Không thấy rõ còn tưởng gặp ma, Cố Thành An cẩn thận hỏi thăm: “Anh làm sao tỉnh rồi?”
Không biết có phải vừa tỉnh hay không, âm thanh của Tần úc còn có chút nghẹn ngào mang theo giọng điệu mười phần ủy khuất, “Tôi thấy ác mộng, không ngủ được…”
Cố Thành An a một tiếng, hắn quên mất việc này, Tần Úc luôn đi ngủ không được an ổn, giống như là thường xuyên nằm ác mộng.
Cố Thành An đi đến bên cạnh y, ngồi trên giường, duỗi hai tay ra ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào phía sau lưng của Tần Úc.
“Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, có tôi ở đây, có tôi ở đây…”
Có lẽ trên thân thể của Cố Thành An có hương thơm tin tức tố có thể trấn an cảm xúc của Tần Úc, động tác của hắn nhu hòa xoa nhẹ Tần Úc đang sợ hãi, Tần Úc ngừng khóc, ngoan ngoãn dựa vào bờ vai của Cố Thành An.
Tần Úc nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta trước kia có biết nhau hay không?”
Cố Thành An cười nói: “Không chỉ có quen biết nhau mà ngay ngày đầu tiên gặp đã cùng nhau lăn giường?”
Tần Úc vẫn giữ tư thế này cắn một ngụm vào bả vai của hắn, không thèm nói.
Y không phải nói đến điều này, y luôn cảm thấy câu nói kia “Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ, có tôi ở đây, có tôi ở đây…”, y đã nghe qua ở đâu rồi, có loại cảm giác đặc biệt quen thuộc.
Bất quá bọn họ lần thứ nhất gặp mặt, hẳn là tại quán bar a, làm sao mà cảm thấy quen thuộc được?
Tần Úc hít thật sâu hương thơm trên người Cố Thành An, mơ mơ màng màng nói ra: “Thật thơm a..”
Cố Thành An hầu kết mất tự nhiên giật giật, nuốt nước bọt, lại xoa xoa sau ót Tần Úc, “Khá hơn chút nào không?”
Tần Úc dựa cằm trên bờ vai của Cố Thành An, nhẹ nhàng gật đầu.
Y lúc đầu nghĩ muốn lấy cằm chọc chọc xuống bả vai của Cố Thành An, kết quả ngược lại làm chính cằm của mình đau.
Tần Úc xoa xoa cằm, rời đi ôm ấp của Cố Thành An.
Hiện tại cảm xúc của y đã ổn định rất nhiều, cũng không còn quá sợ hãi như vậy, ngữ khí trở nên lớn lối.
“Cậu làm sao không vào phòng ngủ đi ngủ? Tôi là ngược đãi cậu sao? Bày đặt học dáng vẻ ủy khuất?”
Cố Thành An ít nhiều cũng hiểu được tính nết của y, căn bản không thể nói lý với y, nếu nói về hung hăng càn quấy thì ai hơn được y? Do đó nói sang chuyện khác mới là thượng sách.
Cố Thành An xoay người leo lên giường, chui vào ổ chăn của Tần Úc, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, “Ngủ đi nào? Tôi ôm anh…”
Tần Úc trong mắt ngấn lệ trừng mắt nhìn hắn một chút, “Ai muốn để cậu ôm?”
Cố Thành An thầm nói, không phải vừa rồi anh ôm tôi sao?
Nhưng là hắn không nói gì, hắn chỉ sửa sang lại gối đầu nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Không buồn ngủ à?”
Đôi mắt của Tần Úc xoay chuyển, đang thầm nghĩ giữa lợi và hại, không nói một lời liền nằm xuống.
Cố Thành An cũng mặc kệ y có nguyện ý hay không, trực tiếp đem y ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của y, “Ngủ đi, tôi luôn ở đây…Không cần sợ…”
Hốc mắt của Tần Úc có chút nóng, từ lúc ở đại học y gặp phải chuyện đó, về sau liền rốt cuộc khó có một giấc ngủ tốt, trừ khi dùng thuốc ngủ mới có thể trị liệu được việc mất ngủ.
Mà vấn đề đau đầu này không thể nói cùng Tần Như Hải, cũng không thể tâm sự với em gái, y chỉ có thể cam chịu một mình, một mình trải qua lo lắng sợ hãi chìm vào giấc ngủ, lại từ cơn ác mộng kia tái diễn bừng tỉnh.
Y cùng với những người kia chỉ có lăn giường chứ không nói chuyện yêu đương, y cũng ngủ với rất nhiều người nhưng lại chưa từng một ai ôm y chìm vào giấc ngủ.
Trước kia, Tần Úc cảm thấy cô độc cũng không phải là chuyện gì đáng sợ, một mình y cũng có thể sống rất tốt, nhưng sau khi tận hưởng cảm giác có người bên cạnh, y lại phát hiện ra, thì ra đêm tối chính xác có chút khó khăn.
Tần Úc nghĩ, nếu bây giờ rời đi người này, hẳn là sẽ không thương tâm nhưng có lẽ sẽ có chút mất mát chăng?
Cố Thành An thật sự là người đã cùng y tạo thành một gia đình, là người thân mật có quan hệ hợp pháp với y.
Tần Úc nhắm mắt lại, ngửi hương thơm trên người Cố Thành An, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, y không tự giác cười cười, nguyên lai có người ôm đi ngủ thật sẽ không sợ hãi ạ…
Loại cảm này thật là không tệ.
Lãnh Nguyệt Quang: hai anh đã dần dần nhận ra tình cảm của nhau, nhưng vẫn còn mạnh miệng chưa chấp nhận.
Không biết lúc đại học Tần Úc gặp chuyện gì mà ám ảnh tới giờ ( ˙꒳˙ ).