Tần Úc chịu đựng vượt qua thời kỳ đầu của giai đoạn mang thai, bụng càng ngày càng lớn.
Cha của Cố Thành An bị bắt đến nay đã được hai tháng.
Ngoại trừ đối phó với sự việc của Cố Kiêu, Cố Thành An luôn ở bên cạnh Tần Úc.
Việc ở chung với Tần Úc giúp y quên đi được phần nào giai đoạn khổ sở nhất trong cuộc đời.
Tình cảm giữa hai người càng ngày càng ngọt ngào, thậm chí đôi lúc Tần Úc sẽ chủ động bày tỏ tình yêu.
Đôi khi Tần Vũ muốn được “yêu” quá chừng, Cố Thành An sẽ chỉ đơn giản giúp y giải quyết một chút.
Nhưng hầu như tất cả đều không làm dịu đi được cơn khát tình, không thể giảm ngứa chút nào.
Không đợi được Cố Thành An, Tần Úc đã chịu không nổi đã nằm trong ngực của Cố Thành An, sờ lên bụng và than thở.
"Cục cưng mau nhanh ra đi, thật sự là làm ba khó chịu à..."
Cố Thành An hôn lên má y một cái, "Thầy Tần không nhẫn nhịn chút nào, còn không biết xấu hổ nói ra những lời này?"
Nói xong hắn cũng chỉ vào trong quần của mình, "Người anh em của tôi cũng chịu khổ lây đây?"
Tần Úc hai mắt mông lung, đỏ mặt hỏi: "Vậy thì ...!em dùng miệng ha?"
Cố Thành An nói xin tha: "Bảo bối, em có thể tha thứ cho anh không, nếu sau đó mà tôi có thể chịu được thì thôi không xứng đáng gọi mình là một Alpha ..."
Tần Úc cong môi thầm bảo đứa nhỏ trong bụng, mau đi ra, mau đi ra.
Nhưng thời gian đôi khi là thứ đáng ghét nhất, vì nó luôn chống lại con người.
Đôi khi muốn thời gian trôi thật nhanh, nhưng ngược lại nó lại khắc sâu vào máu xương của bạn từng phút từng giây, để bạn có thể ghi nhớ kỹ những dấu vết nó đã khắc trên cơ thể bạn.
Đôi khi càng muốn thời gian ngừng trôi, nó như một luồng ánh sáng xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, lúc chưa kịp nhìn rõ thì nó đã trôi tuột đi mất.
Mặc dù cuộc kêu gọi đồng tình cho Cố Kiêu lan ra rất nhanh do Xa Viễn tổ chức, nhưng tình hình vẫn không nhanh chóng được giải quyết.
Chưa đầy hai tháng sau kể từ khi Cố Kiêu bị bắt, không lâu sau, Cố Thành An cũng xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, nguyên nhân điều tra không phải là vấn đề to lớn, bởi vì bản thân Cố Thành An quả thực rất trong sạch, không để kẻ khác lợi dụng tìm cớ.
Nhưng một khi đã có kẻ muốn hủy hoại bạn, thì mọi thứ đều là tội danh.
Cố Thành An bị cáo buộc là "Thẩm vấn bất hợp pháp" , cần đưa đến đồn cảnh sát để điều tra.
Hắn đã biết trước một chút tin tức từ Hứa Trạch Kỳ, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cố Thành An không sợ bị bắt, nhưng là lo lắng cho Tần Úc.
Ai có thể chăm sóc cho Tần Úc khi hắn rời đi?
Úc Ninh là không thể trông cậy được, bản thân anh ấy vẫn cần người chăm sóc.
Hơn nữa, vào thời điểm này, có người muốn lợi dụng Úc Ninh để mưu hại Cố Kiêu, Úc Ninh từ lâu đã được bố trí ở một biệt thự cách xa thủ đô.
Cố Thành An muốn đưa Tần Úc đến đó, nhưng vì tính tình của Tần Úc, là ngàn vạn lần y cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
Lúc mới mang thai y đã từ chối, bây giờ sắp sinh con rồi, sự ỷ vào Cố Thành An của y dường như so với trước đây còn mạnh hơn gấp ngàn lần, chỉ sợ càng không chịu.
Cố Thành An không thể an bài nhiều như vậy nữa, nếu mất đi quyền lực, Tần Úc sẽ bị liên lụy.
Hắn không sợ mình xảy ra chuyện, cũng không sợ bị tước quyền, nhưng nếu có ai dám động vào Tần Úc, thì có lẽ hắn phải suy nghĩ lại.
Dù sao cả nước hiện đang tranh cãi bất bình về những điều liên quan đến Cố Kiêu, nếu lúc này dành lấy cờ hiệu (chắc phản động), không phải là không thể.
Nhưng Cố Thành An không muốn làm điều này, đây là đất nước là thành phố mà hắn muốn bảo vệ.
Hắn không muốn dùng hạnh phúc của hàng triệu gia đình làm cuộc đánh cược mạng sống của mình.
Hứa Trạch Kỳ đưa cho Cố Thành An một loại thuốc mê, không có tác dụng phụ với cơ thể, nhưng sẽ không biết gì mà hôn mê đi, trong lúc đó sẽ không cảm giác gì.
Tối hôm đó, hắn bỏ thuốc vào bữa ăn, dỗ dành Tần Úc ăn hết sạch.
Tần Úc nhìn thấy món ăn yêu thích, lại càng ăn thêm vài miếng.
Bình thường y hay nôn rất nhiều, nhưng có vẻ như đứa bé cũng thích tay nghề của ba ba lớn, nên sau khi ăn những đồ ăn do Cố Thành An làm, y không có nôn nhiều như vậy nữa.
Sau khi Tần Úc ăn xong cũng không có phản ứng gì, ngồi trên sô pha đọc tài liệu.
Y bình thường cũng hay mệt mỏi, nhưng tối hôm nay y đặc biệt cảm thấy rất buồn ngủ.
Cố Thành An không có thu dọn bàn ăn và phòng bếp, mà cùng ngồi trên ghế sô pha với Tần Úc.
Tần Úc tò mò nhìn hắn một chút, rồi chọn một góc độ thoải mái dựa vào lòng hắn.
"Sao anh không đi dọn dẹp bát đĩa? Anh nấu ăn có phải mệt không? Anh để ở đó đi.
Sáng mai em sẽ dọn."
Cố Thành An khẽ ậm ừ, thân mật sờ lên đầu y rất trân trọng, cuối cùng nhéo nhéo vành tai y.
"Thầy Tần..."
Tần Úc ngáp một cái, "Chuyện gì vậy?"
Cố Thành An không thể nói chỉ miễn cưỡng mỉm cười .
"Không có gì, tôi chỉ muốn gọi tên em thôi..."
Tần Úc ngây thơ cười nhạo hắn, "Anh gọi làm gì? Về sau có thời gian tha hồ để cho anh gọi..."
Sau đó, y giơ cánh tay nắm tay của hắn, siết chặt mười ngón tay lại với nha.
"Về sau, muốn anh gọi như vậy cả đời.”
Tần Úc tháo mắt kính đặt sang một bên, tựa đầu vào vai hắn ngáp mấy cái, từ khóe mắt nước mắt sinh lý đều chảy ra.
“Không biết hôm nay có chuyện gì mà sao em đặc biệt buồn ngủ.”
Cố Thành An vỗ nhẹ bờ vai y, "Nếu như mệt, em quay về phòng ngủ một lát, đừng nằm ở chỗ này, nào, để tôi ôm em về phòng."
Tần Úc hiện tại thoải mái hưởng thụ sự nuông chiều của Cố Thành An.
Y cũng không còn cự tuyệt nữa, vì vậy y chủ động vòng tay qua cổ Cố Thành An.
"Đi thôi, có lẽ đứa nhỏ trong bụng em buồn ngủ, bảo em đi ngủ..."
Cố Thành An ôm y trở về phòng ngủ, đắp chăn bông cho y, hôn thật lâu lên trán Tần Úc.
Ngay lập tức hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào Tần Úc nói: "Thầy Tần, tôi làm cái gì cũng đều muốn tốt cho em, Em biết mà đúng không?"
Tần Úc không mở mắt , nhưng trong tiềm thức gật đầu.
"Vâng, biết."
"Vậy em có trách tôi không?"
Tần Úc kìm lại cơn buồn ngủ, siết chặt lòng bàn tay Cố Thành An, "Không, không bao giờ."
"Tốt, em không được đổi ý đó.”
Và đây là lời cuối cùng Tần Úc nghe hắn nói trước khi Cố Thành An vào tù.
Khi Tần Úc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, người đầu tiên y nhìn thấy là Úc Ninh.
Tần Úc dụi mắt, cho rằng mình nhìn lầm.
"Ba? Ba đến khi nào?"
Úc Ninh vẻ mặt khó xử, "A ...!cái này...!Ta đây, ta là..."
Tần Úc cũng không ngốc, lập tức nhìn xung quanh liền phát hiện có gì đó không ổn.
Tần Úc chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát, chớp mắt một cái, lập tức hỏi: “Cố Thành An đưa con tới đây?"
Úc Ninh lo lắng gật đầu, "Con, đừng trách nó, nó cũng là ...!vì tốt cho con."
Tần Úc đã lâu không tức giận như vậy, y tức đến nỗi không thể lập tức xông tới đập nát đầu của Cố Thành An, sau đó để mình thành góa phu.
Nhưng y càng tức giận, trên mặt càng không có biểu cảm gì.
Bất cứ ai biết y đều biết đặc điểm này, nếu y mắng bạn, thì vấn đề này sẽ còn có cơ hội tha thứ.
Nhưng một khi Tần Úc không lên tiếng, thậm chí không nói lời nào, có nghĩa y thật sự rất tức giận.
Tần Úc lập tức mở chăn bông, từ trên giường lao ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng phát hiện không mở được cửa phòng, y liền đứng ở trước cửa lớn tiếng nói: "Ba! Cửa! Không mở được!"
Úc Ninh cũng sợ y tức giận, sợ mình không chăm sóc được cho Tần Úc, vô cùng khó xử.
"Con không thể ra ngoài, Úc nhi à, con phải an tâm dưỡng thai a ..."
Tần Úc không thể vô lễ với cha mình, đành phải kìm chế cơn tức giận, tìm cách nói lý lẽ với ông ta.
Nhưng Úc Ninh cũng là người có tính bướng bỉnh, không nói gì cũng không mở cửa cho y.
Tần Úc không biết Cố Thành An và Úc Ninh đã nói gì, nhưng Úc Ninh vì nghe lời hắn nên không mở cửa cho y.
Đương nhiên Tần Úc không thể nổi giận với Úc Ninh, vì vậy y muốn phá cửa từ bên ngoài , tìm người tới cứu chính mình.
Nhưng y phát hiện cả phòng không có thiết bị gì, quang não cũng không được sử dụng, tất cả các thiết bị liên lạc đều không có tác dụng.
Tần Úc tức muốn chết, nhưng y không còn cách nào khác, đành phải cầu Úc Ninh.
Thế nhưng không biết nói chuyện với Úc Ninh thế nào, chỉ như nắm đấm đánh vào bông ( ý nói là nói gì cũng vô ích).
Anh bình thường tính tình rất tốt, nhưng khi liên quan tới thân thể của Tần Úc, Úc Ninh không chịu nhượng bộ.
Tần Úc không có phương tiện để tiếp xúc với bên ngoài, lúc đầu tức giận cáu kỉnh, về sau chỉ có thể thỏa hiệp, dù sao y không đành lòng làm cho Úc Ninh khổ sở.
Cứ như vậy, y bị nhốt ở biệt thự ngoại ô này hơn một tháng..