Tần Úc hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối mềm yếu như thế này, Cố Thành An nhất thời ngẩn ra không biết làm sao.
Nhưng nghĩ rằng y đã xa cách Alpha của mình quá lâu, lại còn đang mang thai một đứa trẻ, tựa hồ hết thảy mọi thứ đều thông suốt.
Cố Thành An lập tức đứng dậy ôm Tần Úc vào lòng.
Hắn hôn nhẹ lên môi của Tần Úc, "Anh về rồi đây, anh đang ở đây."
Tần Úc dùng sức nắm chắc tay của hắn, dưới màn đêm càng lộ ra vẻ mong manh yếu ớt.
"Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."
Cố Thành An nhẹ nhàng xoa xoa vai y, làm một cử chỉ bảo hộ ôm y vào lòng.
"Xin lỗi, là anh sai rồi.
Anh tự chủ trương, không quan tâm đến cảm xúc của em."
Tần Úc giơ tay hắn lên dùng sức cắn một cái.
“Dù nhận sai, tôi cũng không tha thứ cho anh ..."
Cố Thành An khẽ "ưhm" một tiếng, nhưng để cho y bớt giận nên hắn không dám rên đau.
Hắn sợ Tần Úc đứng lâu sẽ không thoải mái nên ôm y ngồi trên sô pha.
Cố Thành An ôm Tần Úc vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng y.
"Nếu em không tha thứ thì cũng không sao.
Không tha thứ thì không tha thứ."
Tần Úc thấy hắn nhận lỗi như vậy, liền cũng không tức giận nữa.
Y dùng đầu đánh mạnh vào ngực Cố Thành An, "Sáng sớm mai tôi sẽ đuổi anh ra ngoài ..."
Cố Thành An cười đắc ý, nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Úc, "Được, đuổi ra ngoài là đúng."
Tần Úc nghi ngờ hỏi: "Anh tại sao không lo lắng một chút nào vậy, không sợ em chia tay với anh sao?"
Cố Thành An lắc đầu, "Không sợ, nếu em không tha thứ cho anh, anh sẽ liền cầu xin em tha thứ.
Nếu đuổi anh ra ngoài, anh sẽ quay trở về.
Nếu cùng anh chia tay anh sẽ lại theo đuổi em.
Tóm lại, không có khó khăn nào có thể ngăn cản anh yêu em.
"
Tần Úc bị những lời này nói ra có chút đỏ mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc, nhưng là không muốn lộ liễu như vậy, đành phải quay mắt đi không nhìn hắn.
"Tôi ...!tôi thấy trong những ngày bị giam cầm, anh đã học không ít ha, miệng lưỡi trở nên trơn tru hơn."
Cố Thành An cười ra tiếng, làm bộ biểu tình “Không xong rồi”, "A, bị em phát hiện."
Tần Úc tựa vào lòng ngực của hắn, cùng CỐ Thành An ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
Nhưng điều thú vị là y không nói về khó khăn trong việc tìm cách cứu cha con họ Cố, cũng như những khó khăn khi mang thai.
Thay vào đó, y hỏi hắn xem phòng đứa bé có đẹp không, nên đặt tên đứa trẻ là gì, sau khi phân hóa sẽ là Alpha, Beta hay Omega.
Về sau, nên học trường nào sẽ tốt hơn trong tương lai.
Khi lớn lên, liệu có cho nó gia nhập quân đội hay không.
Tất cả đều là về tương lai.
Mặc dù Cố Thành An rất hứng thú với những chủ đề này, nhưng y vẫn có chút tò mò, bọn họ đã tách ra lâu như vậy, như thế nào mà Tần Úc chỉ nói những điều đó.
"Tại sao em không nói cho anh biết, khoảng thời gian qua em như thế nào?"
Tần Úc quay đầu nhìn hắn, sau đó xoay người, thản nhiên nói: "Không có gì để nói, tất cả đã kết thúc, cũng không phải vấn đề gì to tát.
Tôi cảm thấy hiện tại vấn đề tôi hỏi quan trọng hơn."
Từ trong miệng Tần Úc nói tuy "không phải biến cố lớn" nhưng lại gây sóng gió khắp cả nước, cứu được hai vị tướng quân nhà họ Cố, thậm chí còn khởi động công khai sự đồng lòng của dân chúng cho vụ việc xảy ra cách đây 17 năm.
Trong giai đoạn này, y còn phải chịu đựng những cơn đau do thai nghén.
Chán ăn là một vấn đề tầm thường, nhưng sự vắng mặt của Alpha là nỗi đau lớn nhất.
Sự vắng mặt của Cố Thành An khiến nồng độ hormone của y bị sụt giảm nghiêm trọng, rối loạn nội tiết và sức đề kháng kém hơn rất nhiều.
Nhưng lúc mang thai không được uống thuốc nên Tần Úc tự mình vượt qua rất nhiều bệnh tật.
Hơn nữa, y phải đối mặt với bao nhiêu áp lực, chỉ có Tần Úc mới biết được chính bản thân y mấy tháng qua đã vất vả như thế nào.
Nhưng y không muốn nói với Cố Thành An về những khó khăn này, đây không phải là lợi thế để y đe dọa Cố Thành An, bắt hắn phải mang ơn y.
Y đã trưởng thành, tất cả những gì y đã làm đề là xuất phát từ tự nguyện dành cho tình yêu và hôn nhân của bản thân.
Ngay cả khi làm những việc này, Tần Úc chỉ nghĩ dù cuối cùng hai người có phải chia lìa thì y cũng sẽ không hối hận.
Bởi vì có mối quan hệ này với Cố Thành An là một món quà hiếm có trong cuộc đời y.
Cố Thành An cảm thấy lý do của Tần Úc đưa ra rất bình thường.
Ngược lại càng làm cho hắn cảm thấy có lỗi với y.
Tần Úc là một người tốt như vậy, y là một người ấm áp như vậy, tại sao nhiều năm như vậy, không có người nào thật lòng yêu y, không có ai chân thành đối tốt với y.
Cố Thành An hôn lên má y, "Cảm ơn, thực sự cảm ơn thầy Tần."
Tần Úc vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Được rồi, anh cảm tạ hơi nhiều rồi đấy...!Đã muộn rồi, tôi cũng buồn ngủ, đi ngủ đi..."
Cố Thành An đỡ Tần Úc dậy, đi theo y vào phòng ngủ, nhưng bị Tần Úc trực tiếp ngăn lại.
"Thực xin lỗi vị tiên sinh này, tâm sự xong rồi, tôi không nói tha cho anh, anh đi ra ngoài."
Vẻ mặt Cố Thành An đầy kinh ngạc, hắn còn cho rằng bầu không khí ôn nhu vừa rồi của hai người đại biểu là có thể hòa giải rồi.
Kết quả là Tần Úc đột nhiên thay đổi, bất quá Cố Thành An không có biện pháp gì, đành phải cười trừ gật gật đầu "Được rồi, ngủ ngon..."
Nói xong, Cố Thành An nhẹ nhàng ôm lấy y, hôn lên trán Tần Úc rồi rời đi.
Hắn đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách mà không tài nào ngủ được.
Bây giờ hắn và cha đã được phóng thích, mọi thứ dường như đã ổn, nhưng vẫn còn một điều chưa được giải quyết.
Vấn đề của Tần Như Hải, cũng như thân phận của cha hắn, cần phải được giải quyết.
Cố Thành An đang nghĩ xem nên giải quyết như thế nào, lại nghĩ đến việc ngày mai đi gặp Cố Kiêu để tán gẫu một chút với ông, miên man suy nghĩ liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Cố Thành An đã làm bữa sáng cho Tần Úc, hai người ngồi trong phòng khách thoải mái nói chuyện, nhưng lúc này điện thoại của Cố Thành An vang lên.
Người gọi là cha.
Sau khi Cố Thành An kết nối, hắn nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Cố Kiêu phát ra từ đầu dây bên kia.
"Không ổn rồi, Tần Như Hải trốn thoát rồi."
"Cái gì? ? ? ! ! !"
Tin tức này làm cho Cố Thành An đầy kinh ngạc đứng phắt dậy, ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng kêu chói tai, Tần Úc nhịn không được nhíu mày.
Y nhìn Cố Thành An đầy nghi ngờ, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến hắn bị sốc như vậy.
Dù sao, khi Cố Kiêu và Cố Thành An bị bắt vào tù, hắn đều có biểu hiện rất bình tĩnh.
Hiện giờ, điều có thể làm hắn ngạc nhiên đến vậy chắc hẳn không phải là chuyện tầm thường.
"Hôm nay Tần Như Hải đang trên đường đến nhà giam thứ hai thì bị một nhóm người chặn xe cảnh sát chặn lại.
Tài xế và cai ngục trong xe đều bị giết, gã cũng bị bắt đi."
"Không phải đã nói là nên đề cao cảnh giác hơn với gã ta và phải củng cố phòng ngự sao? Làm sao lại để chuyện này xảy ra?"
Cố Kiêu tỏ ra đầy bất bình khi kể lại sự việc này.
"Sau khi con và ta bị bắt, các nhà điều tra quân bộ đã thay đổi một nhóm.
Họ cho rằng chúng ta cố đang làm ầm ĩ lên nên đã thả lỏng cảnh giác với Tần Như Hải.ờ Tiểu Hứa đã ở đây, đến để thảo luận nên làm cách gì bây giờ.
"
Cố Thành An lập tức đồng ý, "Được rồi, chờ con, con qua liền đây."
Cố Thành An cúp điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt.
Tần Úc cầm tay hắn, "Làm sao vậy? Có việc gì nghiêm trọng sao?"
Cố Thành An cười bất đắc dĩ, "Không có chuyện gì, một tên tù nhân quan trọng đã trốn thoát khỏi nhà giam.
Hiện tại anh đến nhà cha, em chiếu cố chính mình cho tốt nha."
Tần Úc lập tức đứng lên, "Tôi có nên đi cùng anh không?"
Cố Thành An lắc đầu, "Không, đó là chuyện của bộ quân sự.
Cha đã bị cách chức.
Anh bây giờ đang trong giai đoạn đình chỉ, vốn tham dự đã là vi phạm quy tắc, nếu thêm em vào nữa thì thực sự không nên."
Tần Úc gật đầu rõ ràng, "Được, vậy anh chú ý an toàn, kịp thời liên lạc với tôi nếu có chuyện."
Sau khi Cố Thành An đáp lại, hắn lập tức lái xe đến nhà Cố Kiêu..