Đúng là có tật thì giật mình, tôi vừa nói xong là ngọc Hạnh đong đỏng lên chửi tôi
-Ê con kia mày chửi ai chó hả?
Tôi mỉm cười xoay qua nhìn cô ta trả lời
-Ơ tôi có nói cô à? Hay cô nghĩ cô được quyền chửi xuyên chửi xỏ người khác chứ người khác thì không được cái quyền đó ?
-Nãy giờ chỉ có mình tao lên tiếng, mày nói lại không phải chửi tao thì còn chửi ai?
-Thế thì nãy giờ là cô chửi tôi?
-Ừ…thì…thì tao chửi mày đó? Thấy ghét quá thì tao chửi thôi.
Vừa nghe cô ta thừa nhận là tôi ngay lập tức đi nhanh lại.
Đứng trước mặt Ngọc Hạnh không để cô ta kịp hiểu tôi đang muốn gì thì một cái tát thật mạnh nhanh chóng giáng xuống khuôn mặt mỏng manh của cô ta
Bốp
Cùng lúc tôi lên tiếng
-Cái tát này là tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ cố ý kiếm chuyện với người khác khi người ta chưa làm gì động đến mình.
Có thể kẻ khác sẽ hiền không dám làm gì mày, nhưng đừng tưởng ai cũng như vậy.
Đặc biệt là tao.
Tao không phải kẻ dễ bị ăn hiếp đâu.
Ngọc Hạnh sững sờ, đưa tay lên ôm lấy mặt, nghe tôi nói xong thì tức tối trừng mắt nhìn tôi nhưng thấy tôi đanh mặt nhìn lại thì có vẻ khép nép hẳn đi.
Bên kia mọi người đang làm chứng kiến một màn đấu khẩu của bọn tôi thì nhanh chóng xúm lại can ngăn.
-Này hai người có thôi đi không? Đây là chỗ làm việc đó?
-Anh không thấy con nhỏ đó đánh em à?
-Là do em kiếm chuyện với người ta trước.
Mà nhật Hạ nè, em là người mới em cũng nên cư xử cho tốt vào nhé.
Chuyện ẩu đả này nếu đến tay của Tổng giám đốc thì không hay cho lắm đâu.
-Vâng ạ!
Tôi thở mạnh, liếc nhìn cô ta cảnh cáo một lần nữa rồi đi nhanh lại bàn.
Vừa đúng lúc anh Phương đi vào.
Chắc anh đã chứng kiến chuyện của chúng tôi rồi hay sao đó mà anh đi thẳng tới nói nhỏ với Ngọc Hạnh mấy câu thì tôi thấy sắc mặt cô ta tái xanh luôn như tàu lá chuối.
Còn mọi người trong phòng ai cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc lẫn ngưỡng mộ.
Nhìn biểu hiện này của mọi người tôi cũng đoán được chắc anh Phương đã nói về thân phận của tôi cho mọi người nghe.
Thế nên chỉ trong một hai phút khi anh Phương nói xong cả không gian trong phòng làm việc lập tức im lặng lạ thường.
Cả Ngọc Hạnh cô ta giờ đây cũng đã yên phận.
Cả buổi sáng sau khi kết thúc cuộc cãi vả với Ngọc Hạnh thì tôi chuyên tâm vẽ bản phát thảo bộ dạ hội theo sáng tạo của mình để tranh thủ đầu giờ giao lại cho anh Phương.
Cũng may từ trước tôi đã lên ý tưởng riêng về một bộ dạ hội nhưng chưa có cơ hội tự tay thiết kế thành một bộ dạ hội hoàn thiện thì hôm nay vừa hay cái yêu cầu bên khách hàng lại vừa hợp với ý tưởng của tôi, chỉ cần tôi chỉnh sửa một chút thôi chắc chắn sẽ ổn thỏa.
Tôi hoàn thiện bản phát thảo xong ngó lên đồng hồ đã hơn 10 giờ.
Do đầu giờ trưa mới đem nộp lại cho trưởng phòng nên tôi liền để vào hộc tủ làm việc.
Vừa hay cảm thấy bụng mình khó chịu tôi lập tức đi nhanh vào toitlet.
Sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong.
Tôi chỉnh lại trang phục sau đó đưa tay lên vặn chốt toitlet định bước ra thì bất ngờ bên ngoài tôi nghe có tiếng nói
Giọng Ngọc Hạnh vang lên
-Chuyện con Nhật Hạ chị biết đúng không? Sao chị không nói với em?
Như Ý đáp lại
-Chuyện gì?
-Thì chuyện nó là vợ của tổng giám đốc.
-Thế thì cưng có thấy vợ tổng giám đốc nào lại vào tập đoàn làm một nhân viên quèn không?
-Ý chị nói là sao?
-Thì chỉ là cuộc hôn nhân thương mại.
Cô ta không được anh Phong yêu nên mới thế.
Cưng cứ yên tâm không cần lo sợ nó đâu.
-Thế à, chị nói vậy thì em yên tâm rồi.
Tôi nghe rõ từng chữ từng lời của họ nói, cũng bực thật vì không làm gì nhưng họ vẫn kiếm chuyện ghét tôi.
Thế nhưng suy nghĩ lại lời Như Ý nói trong lồng ngực tôi bất chợt cứ thấy nặng nề.
Nó nói đúng Thành Phong không yêu tôi.
Cuộc hôn nhân thương mại này, tự đầu đến cuối chỉ là do ba tôi ép buộc gia đình anh ấy.
Vô thức nghĩ đến, rồi nghĩ về tương lai mù mịt sắp đến khi bản thân tôi phải chạy theo cái danh xưng vợ của Thành Phong, nước mắt tôi bỗng chốc không kìm được mà nhoà đi…Đúng lúc này bên ngoài họ lại nói tiếp.
Lần này lại là Ngọc Hạnh
-Chuyện trưởng phòng giao bản thiết kế cho Nhật hạ phụ trách.
Chị nghĩ em có nên chơi nó không?
Tôi nghe xong lấy làm khó hiểu, cô ta nói thế là thế nào? Đừng nói đang muốn âm mưu phá hoại bảng thiết kế của tôi nha , nghĩ vậy mà tôi tức run người, không thể ngờ bản chất của cô ta lại xấu xa đê tiện tới mức đó nên lập tức tôi liền bỏ qua cảm xúc nhất thời của mình rồi áp sát tai vào cánh cửa để nghe thêm coi họ muốn nói gì thêm nữa
-Không cần, hôm nay anh Phong về, chị không muốn công ty lại sảy ra lộn xộn rồi đêm nay bọn chị mất vui.
-Hả Tổng giám đốc hôm nay về hả chị.
Vậy là chị sướng nhất rồi nha.
Nhưng mà em vẫn ghét nó, em không thể để nó làm chung phòng với em được.
Chị nghĩ xem nó vừa vào đã được anh Phương ưu ái nó rồi.
Ngay cả em đã làm việc hơn 5 năm nhưng chưa bao giờ em thấy anh Phương cười với em cả.
-Em đừng lo, cứ để nó sống tốt vài hôm nữa đi.
Sau khi anh Phong của chị về, bản hợp đồng mới được ký.
Lúc đó sẽ lại có chuyện để chị em mình làm.
Còn bây giờ chị chỉ muốn đợi anh ấy về với chị thôi.
-Coi kìa, coi cái mặt người ta hạnh phúc chưa kìa.
Thế thì đêm nay có người cười cả đêm rồi.
-Em lại chọc chị! Nhưng mà chị thích nha…đêm nay chị sẽ làm cho anh ấy phải là của chị.
-Ơ thế trước giờ hai người chưa làm gì à?
-À… không… mà có chứ? Thôi em đừng hỏi nữa, chị ngại.
-Hihi… mà chị nè , còn chuyện lần trước bản thiết kế đó? Đã ổn hết, giám đốc không còn nghi ngờ đúng không chị?
-Ừ, ổn hết rồi.
Em cứ yên tâm mà xài tiền đó đi.
Hoàng Phúc cũng sẽ là của em?
-Thế chị không sợ làm như thế sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến Giám Đốc Phong à? Chị yêu anh ấy mà?
-Cũng vì yêu anh Phong chị mới làm như thế.
Nếu chị không làm phi vụ đó thì Hoàng Phúc sẽ đem chị về lại bên ấy.
Chị sẽ mãi không còn gặp lại Thành Phong nữa.
Chỉ cần được ở bên Thành Phong chuyện gì chị cũng dám làm.
Và chị cũng tin anh Phong sẽ vựt dậy được công ty.
-Vâng.
Thôi đến giờ nghĩ rồi, mình đi ăn đi chị.
-Ừ mình đi thôi em.
Nhớ không được tiết lộ cho ai biết nữa đó.
Bọn họ rời đi một lúc mà tôi bàng hoàng đến mức đôi chân mình đi không nổi luôn.
Cũng may là tôi đứng trong phòng cạnh bên bồn rửa mặt nên dù họ nói thật nhỏ tôi cũng nghe được.
Như Ý đúng là đáng sợ mà, dù mục đích là gì đi chăng nữa thì cái chuyện cô ta lừa dối Thành Phong đã là một chuyện tày trời rồi…
…
Cả buổi chiều vì nghe được câu chuyện của Như Ý mà tôi chẳng thể tập trung vào làm được gì nữa cả.
Cũng may là bản phác thảo tôi đã làm xong chứ không chắc chắn tôi sẽ bị trưởng phòng chửi mất.
Tôi ngồi chống tay trên bàn, ngẫm nghĩ lại những gì Như Ý nói, lâu lâu tôi còn nhìn qua Ngọc Hạnh, cảm nhận được hai con người đầy mưu mô và dã tâm ấy tôi chỉ muốn thẳng thừng vạch trần bộ mặt của họ ra mà thôi.
Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi lại quyết định coi như mình chưa nghe gì cả, tôi muốn đợi thời cơ thêm lần nữa, cũng như để Thành Phong tự phát hiện ra con người thật của Như Ý mà anh đã đem lòng tin yêu.
Buổi chiều tan làm, tôi vì nghĩ đến những âm mưu hại tôi của Như Ý và Ngọc Hạnh nên bỏ qua luôn chuyện Như Ý nói là hôm nay Thành Phong về.
Thế nên nghĩ rằng về nhà sớm cũng chán , cuối cùng tôi quyết định rảo bước ghé qua siêu thị bên kia đường để mua một số thứ cần thiết.
Bước đi tới quầy nước hoa, với vô số loại đắt đỏ đến từ những thương hiệu nổi tiếng.
Thế nhưng không hiểu sao tôi cứ bị cuốn bởi một mùi hương quen thuộc, rồi ngây ngốc bước chân đi đến, đứng nhìn vào những chai nước hoa mang mùi hương bạch trà được xếp đơn lẽ nằm riêng một khoản trên kệ…
Theo tôi hiểu biết thì loại nước hoa này không quá đắt đỏ, thế nhưng nếu là nam giới ai am hiểu mùi hương nhiều họ sẽ đồng ý với tôi rằng chẳng mùi hương nào qua được mùi bạch trà… tôi hiểu được nhiều như vậy là cũng bởi vì từ nhỏ đã rất quen thuộc do Thành Phong cũng dùng loại nước hoa này thế nên tôi đã có dịp hít hà nhiều lần cái mùi hương đặc trưng mà không lẫn vào ai được.
Nước hoa kém người dùng.
Nhưng ai đã dùng thì không bao giờ dứt ra được…
Đang đứng tần ngần nhìn hàng nước hoa ,nhớ đến một người không nên nhớ thì bất ngờ đằng sau lưng tôi một giọng nói vang lên
-Nhật Hạ, lại trùng hợp gặp lại em rồi.
Tôi giật mình quay lại.
Nhìn thấy Hoàng Phúc tôi có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng lịch sự chào lại.
-Chào anh.
Thật trùng hợp.
Hoàng Phúc nhướn mày nhìn lên quầy nước hoa sau đó hỏi tôi
-Em cũng biết loại này à?
Tôi gật đầu khiêm tốn nói
-Em chỉ biết qua thôi ạ.
Cảm thấy nó thơm nhưng rất tiếc chưa có phiên bản dành cho nữ.
Hoàng Phúc đưa tay với lấy một chay trên đó xuống.
Anh ta nhìn vào cảm nhận một lúc rồi trầm giọng bảo tôi.
-Nó không có phiên bản riêng dành cho nữ nhưng nó lại là loại nước hoa dùng cho cặp đôi yêu nhau.
Người sáng chế ra loại nước hoa này ông ta có một cuộc hôn nhân không trọn vẹn.
Anh nghe kể lại sau khi vợ ông ấy ra đi trong một cuộc tai nạn vì ngăn cản ông lên đường ra nước ngoài học hỏi cách chế tạo nước hoa thì ông ấy đã trở nên suy sụp một thời gian… cho đến khi những năm trở về già, ông nghiên cứu ra loại nước hoa mang hương bạch trà này thì ông đã muốn gửi đến những cặp tình nhân khi cùng nhau dùng loại nước hoa này sẽ mang được lời chúc trăm năm hạnh phúc từ ông ấy.
Nhưng nếu không yêu nhau thật lòng nếu cùng dùng chung loại nước hoa này sẽ nhận được một lời nguyền xui xẻo.
Cũng vì ông ta đưa ra lời nguyện như thế không biết có phải là thật hay không mà nhiều bạn trẻ bây giờ không dám thử loại nước hoa này dù cho là nó rất thơm.
Thế nên loại này cũng được coi là phiên bản nước hoa đặc biệt khi một ai đó quyết định dùng.
Nghe Hoàng Phúc kế về câu chuyện mang tên loại nước hoa mang thương hiệu bạch trà này càng làm cho tôi có thêm sự thích thú.
Một câu chuyện đặc biệt cùng một mùi hương nước hoa đặc biệt.
Dù không đứng vào cùng hàng nước hoa đắt tiền thế nhưng nó lại là một loại nước hoa phiên bản dành cho những người biết trân quý chính mùi hương nó tạo ra mới dùng được.
Nếu đúng như vậy thì quả thật Thành Phong dám dùng loại nước hoa này thì anh cũng là một chàng trai thật đặt biệt.
Vô thức nhớ đến Thành Phong, tôi lại mỉm cười, tần ngần say sưa muốn đến một ngày nào đó tôi sẽ được cùng anh sử dụng nó.
Thế nhưng vừa suy nghĩ đến đó thôi thì bên cạnh Hoàng Phúc nói một câu khiến tôi ngạc nhiên tột độ
-Hay là trùng hợp chúng ta ở đây.
Em cùng anh thử nghiệm xem loại nước hoa này có như lời đồn hay không nha.
Lời đề nghị của Hoàng Phúc rất là chân thành.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng thâm tình lắm.
Đối với Hoàng Phúc nếu đem so sánh với Thành Phong có thể nói hai người ngang tài ngang sức, cả nét đẹp trai cũng một chín một mười.
Thế nhưng nếu được chọn lại dù cho Thành Phong không yêu tôi thì người tôi chọn vẫn nhất quyết là Thành Phong.
Vẫn muốn anh là một phiên bản đặc biệt trong lòng tôi.
Thế nên đối với Hoàng Phúc tôi liền từ chối ngay mà chẳng chút áy náy.
-À em chỉ muốn xem qua thôi.
Chứ không có suy nghĩ sẽ dùng loại này đâu.
Vì em thấy không hợp với mình cho lắm.
Hoàng Phúc biết tôi đang từ chối nhưng anh ta vẫn cố tình nắm lấy tay tôi rồi lên tiếng
-Anh biết em đang cố tình muốn né tránh anh.
Nhưng Nhật Hạ nè, anh muốn nói rằng anh thích em.
Hoàng Phúc nắm tay tôi thật chặt khiến tôi bối rối và khó xử vô cùng.
Lại thêm đang ở siêu thị sợ người khác nhìn thấy không hay nên tôi liền cố gắng rút bàn tay mình ra khỏi tay anh ta.
Cố lùi thêm vài bước để tạo khoảng cách.
Tôi nói
-Em có chồng rồi.
Xin anh giữ tự trọng.
Hoàng Phúc vẫn mặc nhiên không quan tâm đến lời tôi nói.
Anh ta cố tiến tới nói với tôi
-Anh biết em và Thành Phong chỉ là cuộc hôn nhân thương mại.
Hắn ta không yêu em! Nhật Hạ, người yêu em là anh đây này.
Thấy Hoàng Phúc càng lúc càng tiến tới, tôi sợ anh ta đụng chạm vào mình nên anh ta càng bước đến tôi càng lùi về sau hơn.
-Anh đừng có nói vậy, em không nghe đâu.
Thôi em xin phép đi trước nhé.
Tôi định nói xong là quay bước đi ngay nhưng Hoàng Phúc lại nhanh hơn, anh ta bước nhanh đến, chặn ngay lối đi không cho tôi rời khỏi.
Vẫn cố tình nói
-Em đừng có né tránh anh được không Nhật Hạ.
Thành Phong nó đã có người khác, nó không thương em đâu!
Bốp ..
Hoàng Phúc vừa nói xong thì từ đâu đằng sau bất ngờ Thành Phong xuất hiện.
Anh đi tới đối diện với Hoàng Phúc rồi chẳng để Hoàng Phúc kịp phản ứng anh đưa tay đấm mạnh vào mặt Hoàng Phúc một cái chấn động, sau đó quay sang vươn tay ra kéo tôi vào lòng anh, bàn tay bóp chặt lấy eo tôi sau đó nhìn lại Hoàng Phúc rồi lạnh giọng nói
-Người của tao, tao có yêu hay không thì cũng không đến lượt mày quản.
CÚT..!.