-Nếu tôi có gì đó với Phúc thì tôi đâu cần phải công khai để cho anh chụp được.
Anh thông minh mà sau cái lý lẽ đơn giản đó anh cũng không hiểu hả Thành Phong?
Tôi cười đau đớn, gào vào mặt anh rồi tiếp tục ấm ức đến rơi nước mắt.
Còn Thành Phong thì càng cố chấp, hình như dục vọng đang dâng trào lên trong người nên chèn ép luôn cả não của anh rồi.
Cứ thế anh cười lớn, chẳng thèm hiểu cho tôi
-Đơn giản là cô nghĩ tôi đi rồi , tôi sẽ không biết gì cả, nên cô mới tự tiện công khai như thế.
Nhật Hạ để tôi nói cho cô biết, căn nhà này không phải cô muốn là đến, không muốn là được phép rời đi.
Cũng như tôi, cô cố chấp lấy cho bằng được tôi rồi, thì nửa đời sau cô cũng đừng mong tơ tưởng đến một thằng nào khác ngoài tôi.
Nói xong Thành Phong lại tiếp tục điên cuồng dày vò trên cơ thể tôi là những nụ hôn mạnh bạo.
Anh lướt đến đâu, dấu răng in vào da thịt tôi đến đó.
Tôi đau đớn , vùng vẫy, gào thét để mong anh buông tôi ra thế nhưng con mãnh thú đang xổng chuồng nó không muốn dừng lại.
Cả người Phong nóng hừng hực, trên đôi mắt đỏ rực màu dục vọng.
Anh gầm gừ, mặc kệ cho cảm xúc của tôi, mặc kệ cho tôi đang căm hận anh, cứ thế ngông cuồng đem cái nóng bỏng đang ngạo nghễ bành trướng bên dưới đâm mạnh vào trong tôi.
Á…
Tôi đau đến mức không kìm được mà xấu hổ hét lên, sau đó hai tay phải bấu lấy thành ghế sopha chịu đựng cái đau đớn ấy.
Bực một phát, Phong ấn sâu vào trong, tôi đau đến co rút cả người, ngay giây phút ấy, một dòng máu đỏ chảy dọc xuống hai bên chân tôi.
Nước mắt tôi cũng vô thức rơi xuống.
Ngày hôm nay tôi chính thức là đàn bà, là vợ trọn vẹn của Thành Phong.
Thế nhưng bằng cách này tôi tủi nhục ghê gớm
Thoả mãn được cái dục vọng, trên gương mặt Phong phút chốc không còn đỏ nữa, mùi rượu cũng nhanh chóng bay đi mất.
Để lại nơi phòng khách, những hình ảnh lõa lồ hiện ra khi mà kích tình qua đi, Phong thoả mãn phóng thích vào trong tôi những dục vọng đê hèn.
Cũng là lúc cả người tôi không còn chút sức lực, vừa đau vừa uất ức, tôi mệt đến mức ngất luôn đi dưới cơ thể của Phong.
… Chẳng biết tôi ngất đi bao lâu, chỉ là khi tôi tỉnh giấc đã được nằm êm ấm trong phòng, chỉ là hình ảnh đáng sợ đó vẫn ám ảnh trong đầu tôi, cả người đầy rẫy những vết bầm đen đỏ và cả cơn đau nơi phía dưới vẫn đang âm ỷ khiến tôi không thể nào quên đi những gì mà Thành Phong đã tàn nhẫn đối với mình.
Tôi thở mạnh, mệt mỏi ngồi dậy định vào toilet tắm rửa cho sạch sẽ , gội rửa những nhuốc nhơ trên người mình nhưng tôi chỉ kịp ngồi bật dậy, đã nhìn thấy Thành Phong đứng ngoài ban công, nét mặt trầm tư, trên tay điếu thuốc còn đang cháy dỡ.
Nghe tiếng động Phong quay lại, anh nhìn tôi thật lâu, thời gian như đặc quánh lại.
Sau đó anh chầm chậm bước về phía tôi.
Nét mặt lãnh đạm cùng giọng nói trầm khàn vang lên
-Nhật Hạ, anh xin lỗi.
Tôi nhìn anh đầy căm hận, chỉ muốn một nhát dao lấy mạng anh mà thôi.
Anh xin lỗi, xin lỗi vì điều gì, xin lỗi vì đã cướp đi đời con gái của tôi hay sao? Nếu như vậy thì không cần.
-Không cần.
Anh ra ngoài đi, tôi muốn được bình yên..
-Nhật Hạ ..
-Đi đi
Bị tôi xua đuổi, đôi môi Phong định mấp máy nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Ánh mắt nhìn tôi một lúc nữa dừng lại nơi vết cắn của anh trên cổ tôi sau đó thở mạnh rồi quay lưng rời đi.
Còn tôi với một trái tim đang tan nát, hận anh đến thấu trời thì bây giờ dù cho tôi biết anh đang thấy có lỗi với tôi, dù cho tôi thừa biết lúc tối chắc chắn Như Ý đã chuốc thuốc kích dục với anh dù cho anh ngay bây giờ anh có bù đắp cả thế giới cho tôi tôi cũng không cần.
Yêu anh như thế đủ rồi giờ là lúc tôi cần nhìn lại người mà trước gì tôi yêu có thật sự xứng đáng để tôi tiếp tục nữa hay không.
Mà chắc chắn là không rồi.
…
Cả sáng hôm đó tôi nhốt mình trong phòng chẳng thiết tha ăn uống gì nữa cả,dù mấy lần Phong có lên gõ cửa gọi tôi tôi vẫn không thèm mở cửa.
Tôi vùi mình trong chăn, tự dày vò bản thân mình rồi tự đặt ra câu hỏi tại sao mình đã từng yêu anh điên cuồng như thế, trong khi anh hoàn toàn không coi tôi ra gì cả.
Ngay cả cách đối xử với tôi anh cũng khốn nạn không kém.
…Cho đến khi biết Phong đã rời khỏi nhà tôi mới lửng thửng đi xuống.
Trên bàn ăn có để sẵn một miếng sandwich và ly sữa nóng.
Tôi biết chắc là anh ta thấy có lỗi với mình vì chuyện hôm qua nên mới thế thôi nhưng nếu trước kia anh ta hành động thế này chắc tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng và ngồi xuống ghế ăn ngon lành rồi, còn bây giờ liếc mắt nhìn thôi tôi chỉ thấy buồn nôn.
Giả tạo…tôi không cần.
Lựa chọn một chiếc váy kín cổ, thêm trang điểm hơi đậm để che đi những vết bầm trên người mình.
Tôi bắt xe đi thẳng về nhà , đứng trước cổng vô thức tôi ngó qua căn nhà cũ có giàn hoa giấy ngũ sắc vẫn đang nở rực rỡ như ngày nào, lúc trước có một thời gian gia đình Phong chuyển về gần nhà tôi ở, ngày ấy tôi chỉ là đứa bé 8,9 tuổi vì một thằng bé trai bí ẩn xuất hiện trong căn nhà ấy mà tò mò tìm cách phải gặp mặt cho bằng được.
Sau đó vì ở cạnh nhau lâu ngày, tôi không hiểu mình đã si mê anh từ bao giờ.
Để đến một ngày khi gia đình anh chuyển nhà một lần nữa, trái tim tôi hoàn toàn suy sụp.
Ngây thơ yêu anh đến mức, quyết tâm nhờ ba mình tìm thông tin về anh cho đến khi biết anh về quản lý tập đoàn may mặc Thành Phong thì một lần nữa tôi lại vì anh mà say mê theo ngành thiết kế để một ngày có thể bước chân vào Thành Phong ngắm anh mỗi ngày … tôi ngây thơ thế đó nên đâu lường trước một ngày người tôi yêu lại chính là người đan tâm hành hạ và sỉ nhục tôi khi tôi về làm vợ của anh.
Nhớ lại quá khứ khiến tôi kìm lòng không được mà rơi nước mắt.
Bên trong nhà mẹ tôi nhìn ra.
Vừa thấy tôi mẹ đã vội vã đi nhanh tới rồi mở cổng cho tôi vào.
Nhìn con gái cưng của mình đang khóc, mẹ lo lắng hỏi ngay
-Con sao vậy Hạ.
Có chuyện gì vào nhà nói mẹ nghe?
Tôi thút thít đi theo mẹ vào nhà, định bụng gặp mẹ và ba để kể hết những gì Phong đối xử tệ với mình và nhờ ba lấy lại công bằng, thế nhưng tôi vừa hỏi mẹ ba đâu thì mẹ lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Mẹ nói
-Mấy hôm nay công việc bên công ty có chút vấn đề.
Mấy gói thầu ba con đang nhận bị thanh tra đến kiểm tra liên tục vì nghi ngờ có tham nhũng.
Nên mấy ngày rồi ba bên công trình suốt không có về nhà.
Mà con có chuyện gì kể mẹ nghe đi con?
Nghe mẹ nói về chuyện của ba mà vô thức tôi cũng dấy lên sự lo lắng.
Thế nên tôi gạt bỏ luôn chuyện riêng của mình, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cho khô xong tôi hỏi lại mẹ
-Thế mẹ có gọi cho ba hỏi mọi chuyện ổn thỏa chưa hả mẹ?
Mẹ gật đầu đáp
-Mẹ gọi rồi nhưng ba nói vẫn chưa giải quyết xong.
Tự nhiên mẹ cũng lo lắng theo ba con.
Công trình nhà nước lỡ có gì sơ xuất đi tù như chơi đấy con.
-Ui dữ vậy sao mẹ.
-Ừ.
Tôi nghe xong mà tâm trạng cũng lo lắng thêm.
Từ trước đến giờ ba tôi là người rất kỹ tính, những hợp đồng ba biết chắc có vấn đề thì không bao giờ ba tôi nhận cảm thế mà…
Đang lo lắng cho ba thì bên cạnh mẹ lại nhắc lại câu hỏi tôi
-Chuyện của con là chuyện gì vậy Hạ.
Sao hôm nay lại về đây mà khóc.
Tôi nhìn mẹ, mấp máy đôi môi định kể nhưng rồi nghĩ đến chuyện của ba đang căng thẳng bây giờ nói đến chuyện của mình càng khiến mẹ thêm lo thế nên cuối cùng tôi lại một lần nữa quyết định giấu đi.
Rồi lựa một câu nói dối
-Con không có gì đâu mẹ, tại vừa về nhìn sang nhà cạnh bên, nhớ lại lúc xưa nhà ba mẹ chồng con đã về ở bên mình một thời gian, rồi nhớ lại những kỉ niệm khác.
Không kìm lòng được nên con mới khóc đó mẹ.
Nghe tôi nói xong mẹ vẫn hoài nghi hỏi lại
-Có thật không? Hay con với thằng Phong có chuyện gì rồi.
-Con với anh ấy vẫn bình thường, chỉ là anh ấy chưa yêu con nhiều thôi.
Chứ con gái mẹ mạnh mẽ thế này thì làm sao để cho anh ấy ức hiếp con được ạ.
-Thật không?
-Dạ thật.
À mà mẹ ơi con đói quá mẹ làm cái gì cho con ăn đi.
-Ừ con ngồi đây đi.
Để mẹ xuống bếp nấu cho con một tô phở
-Dạ!
…Tôi ở nhà cả buổi sáng với mẹ, rồi buổi trưa quyết định lên công ty, vì dù sao chuyện của tôi và Phong vẫn chưa dứt hẳn ra được thế nên tôi vẫn phải có trách nhiệm với công việc mình đã nhận.
Lấy xe chạy qua công ty, vừa mới lên phòng đã gặp ngay anh Phương trưởng phòng.
Ngó thấy tôi anh có hơi khó chịu chắc là do tôi tự ý nghỉ không xin phép anh nhưng mà anh cũng không nói gì nặng nhẹ với tôi cả chắc vì anh còn nể mặt của Phong.
Chỉ là anh hơi nghiêm giọng bảo tôi
-Em vào chỗ làm đi.
Một lúc nữa anh có việc cần trao đổi với em.
-Dạ vâng ạ.
Anh Phương nói xong là đi thẳng.
Tôi cũng định bước vào bàn làm việc của mình thì đúng lúc này Như Ý lại xuất hiện.
Nó đứng chắn đường tôi trước.
lia mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi khoanh tay trước ngực nói với tôi.
-Tao dày công chuẩn bị bao nhiêu mày ngồi không vẫn hưởng lợi.
Khốn nạn, tao không nghĩ mày lại mưu mô đến vậy đó Nhật Hạ à?
Tôi nhìn nó, dù nó không nói ra nhưng tôi vẫn hiểu rõ hàm ý trong câu nói của nó là gì? Và không ngoài dự đoán của tôi, nó là người bỏ thuốc cho Phong.
Nhưng có chuyện tôi không hiểu cho lắm là hai người họ yêu nhau thì tại sao nó lại còn phải làm như thế, còn Phong nữa, tại sao dù đã bị thuốc vật vẫn không chọn nó mà lại về nhà.
Ruốc cuộc giữa bọn họ là như thế nào vẫn làm cho tôi không hiểu nổi.
Mà thôi mặc kệ chuyện đó đi, trở lại ngay lúc này, tôi đã định bụng cố quên đi nó lại còn dám khơi gợi lại rồi kiếm chuyện với tôi thì tôi cũng không thể bỏ qua cho nó được.
Nhìn nó tôi cười lạnh, mặc nhiên chọc cho nó tức lên
-Nhân tiện gặp mày ở đây thì cho tao cảm ơn mày vì đêm qua nha.
Nhờ có mày nhún tay vào mà Phong thật tuyệt vời luôn đó
Tôi cố tình nói vậy và đúng là đã chọc cho cơn điên của Như Ý bốc lên.
Mặt nó đen kịt, định giơ tay lên đánh tôi.
Tôi cũng đề phòng rồi nên nhắm nó mà có muốn xông vào thì tôi cũng né đi hoặc là phản kháng lại với nó luôn.
Thế nhưng bất ngờ khi bàn tay nó vừa giơ lên thì đằng sau đã có một bàn tay to lớn bất thình lình vươn ra giữ chặt tay nó lại..