Chẳng để mọi người đợi lâu, sau vài phút bên ngoài nhà tôi đã nghe tiếng xe hơi chạy vào.
Một thân vest đen lịch lãm, dáng anh cao gầy xuất hiện.
Lâu rồi không gặp, hôm nay gặp lại Thành Phong vẫn đẹp trai ngũ quan đẹp như tạt tượng và nét đẹp ấy vẫn khiến tôi không thể cưỡng lại được, phút chốc thu hút ánh nhìn của tôi về phía anh nhiều hơn.
Thành Phong đi vào, một bên tay là một giỏ hoa quả đắt tiền, một bên là chiếc cặp táp da đen bóng loáng được anh cầm chặt.
Cúi đầu trước mọi người.
Thanh âm trầm thấp từ khuôn miệng của anh vang lên
-Chào ba, chào hai bác cháu mới tới.
Ba mẹ tôi nhìn Thành Phong, mỉm cười gật đầu rồi khen anh
-Đã lâu không gặp cháu ngày càng phong độ.
Ngồi đi cháu
Thành Phong nghe khen vẫn rất kiệm lời
-Cảm ơn bác.
Có chút quà con biếu hai bác dùng lấy thảo.
-Cảm ơn con
Đặt giỏ trái cây xuống bàn, Thành Phong ngồi xuống ghế, vừa hay anh đưa mắt sang nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ lạnh nhạt khiến người đối diện chẳng thể nắm rõ được tâm tư, anh hờ hững buông lời
-Chào em!
Ánh mắt tôi từ khi anh bước vào cho đến bây giờ chưa từng rời khỏi cho đến khi nghe được câu chào này của anh tôi mới giật mình thu lại tầm mắt, bẽn lẽn khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng của mình
-Dạ, em chào anh Phong!
Chẳng thêm một câu nào nữa, Thành Phong thẳng thừng quay đi rồi nhanh chóng bắt chuyện với người lớn
-Bản thiết kế của công ty đã bị người khác đánh tráo, người này chắc chắn là nội gián bên công ty Vạn Phúc cài vào, vì lúc công bố kết quả Như Ý đã rất bất ngờ khi bảng thiết kế của cô ấy đang được công bố Vạn Phúc là chủ sỡ hữu.
Ba và bác Nhật xem qua sẽ rõ.
Đây là bảng nháp mà Như Ý đã kịp lưu lại.
Thành Phong đẩy chiếc láp tóp về phía ba tôi và bác Tú, tôi không hiểu trong đó là như thế nào, cũng không hiểu rõ sự tình vì sao Thành Phong lại rơi vào khủng hoảng ngày hôm nay, chỉ là quan sát thấy ba tôi và bác Tú vừa nhìn vào xong ấn đường đã tối xầm đi.
Ba tôi thở dài nặng nề lên tiếng
-Đúng là bên Vạn Phúc đã đi trước một nước cờ thế nên Hồng Ân mới kiện Thành Phong được.
Bây giờ anh tính sao?
Ba tôi lên tiếng hỏi chỉ thấy ánh mắt bác Tú thất thần, đôi bàn tay nổi đầy gân xanh nắm chặt lại tỏ vẻ tức giận chửi thề một câu
-Con m.ẹ nó, anh đã đoán đúng.
Bao năm trên thương trường thằng Phúc nó vẫn là con cáo già đội lớp nai tơ.
Bây giờ trước mắt đền bù hợp đồng và giải quyết với bên Hồng Ân trước, sau đó giải quyết nội bộ sau thôi.
Nhìn sang Thành Phong.
Bác Tú chậm rãi lên tiếng
-Bây giờ chỉ có bác Nhật mới giúp được chúng ta.
Con thấy sau nếu trả ơn gia đình bác bằng một hôn lễ giữa con và Nhật Hạ?
Câu nói của bác Tú vừa dứt, tim tôi giật thót như muốn rớt ra ngoài, thật tình tôi không muốn ép anh lấy tôi bằng cách này đâu, nhưng nếu có thể ở bên anh gắn bó với anh cả đời thì tôi thật sự không muốn từ chối.
Nâng mắt e dè nhìn sang Thành Phong, khi nghe xong ba anh nói gương mặt anh trầm lắng xuống hẳn.
Nhưng anh không thẳng thừng phản đối ngay mà chỉ bình tĩnh trả lời
-Nếu vì muốn cứu công ty mình mà ép Nhật Hạ đồng ý lấy con, con nghĩ sẽ thiệt thòi cho em ấy.
Hôm nay ba gọi con sang đây để bàn chuyện công việc và nhờ bác Nhật giúp mình thì con sẵn sàng ạ, nhưng nếu ba muốn đặt chuyện hôn nhân của con vào công việc thì con nghĩ lúc này chưa phải thời điểm thích hợp.
Ở công ty còn một số việc quan trọng cần con giải quyết Con xin phép kiếu từ ba và hai bác với em Nhật Hạ.
Hôm nào rảnh con lại ghé thăm gia đình.
Thành Phong nói xong không kịp để ai nói gì là anh đã vội đứng lên và rời đi.
Ba tôi có chút không hài lòng nên ba khẽ cau mày thật nghiêm khắc, tôi hiểu ba là đang không thích cái thái độ vừa rồi mà Thành Phong thể hiện.
Còn bác Tú thì nhanh chóng lên tiếng chống chế cái bầu không khí không được vui này.
-Anh thay mặt thằng con anh xin lỗi hai em, nó nói thế chứ ý nó không phải từ chối gì Nhật Hạ đâu.
Để anh về anh dạy lại nó.
-Không sao? Nếu nó không muốn thì vợ chồng em đây cũng không ép.
Coi như chuyện anh đến đây ngày hôm nay không liên quan đến gia đình em.
-Nhật…em suy nghĩ lại cho thằng anh này được không?
-Nhật Hạ tiễn bác Tú về đi con.
Ba tôi nói xong liền nắm tay mẹ tôi đi thẳng lên lầu, dưới này chỉ còn tôi và bác Tú với ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Tôi hiểu từ xưa giờ tính ba tôi là như thế, ông không nịnh nọt hay nể tình ai cả nên sự việc hôm nay chắc sẽ khiến cho bác Tú buồn lòng lắm.
Cả một gia sản sắp không trụ được, một người đàn ông một thời lừng lẫy dọc ngang trên thương trường giờ đây phải ép mình muối mặt đến nhờ sự giúp đỡ của người khác đã là một sự sĩ nhục lớn rồi.
Thế mà….
Tôi thở dài, nhìn bác Tú bất mãn rời đi mà tôi thương vô cùng, nên khi ra đến cổng tôi mới buột miệng nhìn bác lên tiếng an ủi
-Bác đừng giận ba cháu.
Tính ông từ xưa giờ là thế nhưng không hề có ác ý gì đâu.
Để con lựa lời nói với ba, chắc chắn với tình bạn bao năm trời, ba con không bỏ mặt bác đâu ạ.
Bác Tú nhìn tôi cười trừ.
Giọng ảm đạm
-Con không cần an ủi bác đâu.
Thôi bác về, con vào nhà đi.
Nhìn bác lên xe rồi anh tài xế lái xe rời đi mà lòng tôi như có muôn vàn tảng đá đè xuống.
Tôi buồn cho bác nhưng rồi cũng buồn cho tôi.
Lời của Thành Phong nói lúc nãy vốn dĩ anh từ chối không muốn kết hôn với tôi rồi, chỉ là anh không muốn nói hoạch tẹt ra sợ tôi mất mặt mà thôi.
…
Ngâm mình trong bồn tắm, làn nước ấm nóng bao phủ lấy thân khiến tôi chỉ muốn vùi mình luôn trong đó để xua đi cảm giác khó chịu đang vây lấy trong lòng.
Mười mấy năm ở gần bên anh, đơn phương yêu một chàng trai hoàn hảo, đến cuối cùng tôi chưa kịp tỏ tình đã nhận lấy kết quả rằng anh không bằng lòng ở bên tôi.
Đúng là vừa đau lòng, vừa cảm thấy xấu hổ đến chết đi được.
Tôi tức giận, đập mạnh tay vào bồn nước, những giọt nước bắn lên tung tóe rồi đọng lại nơi gương mặt của tôi trực tiếp hòa với những dòng lệ uất ức nơi mi mắt đang chảy dài rơi xuống hai bên má.
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại phải khổ sở như vậy, vốn dĩ tôi cũng là một đại tiểu thư con nhà giàu, tôi đẹp, tôi giỏi, 18 tuổi tôi có trong tay tất cả những thứ mà bao người mơ ước thế mà con tim dại khờ vẫn cứ nhất kiến chung tình với duy nhất một người chưa bao giờ động lòng với mình, có phải tôi bị điên rồi hay không?
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang tâm trạng đang khó ở, tôi vội bước ra khỏi bồn tắm, khoác tấm áo khoàng vào người rồi đi tới cầm chiếc điện thoại lên.
Vừa thấy tên Như Ý hiển thị trên màn hình, tâm trạng tôi phút chốc giãn ra ngay.
Bởi vì từ khi lớn lên đến bây giờ tôi chỉ biết và quen mỗi như Ý là bạn thân, Như Ý gia cảnh nghèo lắm, không được hoàn hảo như tôi, nhưng Ý tốt, lại giỏi giang, lúc nào cũng nghĩ cho tôi cả thế nên tình bạn giữa tôi với nó đã trải qua hơn 5 năm có lẽ rồi.
Nhất là cũng nhờ tôi mà Như Ý được vào làm việc bên tập đoàn Thành Phong, ban đầu vốn dĩ người vào Thành Phong trước là tôi vì tôi và Như Ý đều học chuyên ngành thiết kế nhưng tôi có năng khiếu hơn, thời gian đó vừa hay công ty chỉ tuyên bố tuyển một nhà thiết kế độc quyền thôi, nhà tôi thì có điều kiện, nếu tôi không vào ba mẹ vẫn dư sức nuôi tôi, còn Như Ý thì đang gặp khó khăn nên tôi đã quyết định nhường lại cơ hội cho Như Ý.
Khi nào có cơ hội nữa tôi sẽ vào sau.
Cũng vì chuyện đó nên Như Ý cảm kích và nói rằng nó biết ơn tôi lắm, sẽ chẳng bao giờ nó phản bội lại tôi.
-Tao nghe!
Bên kia Như Ý lên tiếng hỏi tôi
-Mày đã nghe được chuyện của Thành Phong và Vạn Phúc chưa?
Tưởng chuyện gì? Lại nghe đến cái chuyện khiến tôi không muốn nghe nên tôi liền bực dọc nói với Ý
-Chuyện đó liên quan gì đến tao đâu?
Bên kia sau khi nghe tôi trả lời chắc Ý cũng đoán được tôi không muốn nghe nên nhanh chóng Ý cũng cười giả lả rồi nói với tôi
-À thế hôm nay mày rảnh không? Hôm nay tao nghỉ, mình đi mua sắm không? Vừa hay có một cửa hàng nằm ngay ngã tư vừa khai trương bán đồ đẹp lắm.
Đúng là chỉ có nó hiểu ý tôi, nói đến mua sắm thì không bao giờ tôi từ chối được.
Chẳng phải tôi nghiện những món hàng hiệu đắt tiền chỉ là nó như một thú vui tiêu khiển giúp tôi đỡ căng thẳng khi bị stress thôi.
-Ok, vậy tao qua chỗ mày nhé?
-Không để tao nhắn địa chỉ rồi mày lái xe qua đi.
Tao đang có việc cũng gần đó, tạt qua gần hơn.
-Ok chờ tao 10 phút.
Bắt lấy địa chỉ là Như Ý gửi qua tôi nhanh chóng khoác lên người chiếc váy đen bó sát, thả nhẹ mái tóc dài, chỉ tô một chút son làm điểm nhấn rồi đi ngay xuống nhà lái xe rời đi.
Chẳng mấy chốc tôi đã đến chỗ hẹn, vừa định gọi cho Ý thì đã thấy nó đứng bên kia đường vẫy tay với tôi.
Sự nhiệt tình này của nó khiến cho tôi vô thức phải tủm tỉm cười.
Hai đứa dắt nhau đi mua sắm, tôi dạo quanh cửa hàng một lúc vẫn không thể chọn được cho mình một chiếc váy ưng ý, có lẽ chủ cửa hàng không hợp gu với tôi thì phải, thế mà quay sang nhìn Như Ý đã lựa được biết bao nhiêu là đồ.
-Mày xong chưa?
Tôi nhìn nó hỏi, Nó cười cười trả lời tôi
-Tao lựa cũng được mấy bộ rồi, à mà nãy tao đi công việc quên đem theo thẻ, mày thanh toán giúp tao đống này, về nhà tao chuyển trả lại cho nha.
Tôi liếc nhìn nó hoài nghi, cái câu này sau nghe quen quá, từ ngày chơi chung với nó đến nay chắc cũng cỡ 100 lần nó quên mang thẻ, đôi lúc tôi cũng có suy nghĩ nó đang lợi dụng mình.
Thế nhưng vì để giữ một tình bạn tốt, tôi đã không ngần ngại gì với nó cả.
-Ok.
Nhớ trả lại tao đó!
-Tao nhớ mà.
Cảm ơn mày nhiều nha.
Thanh toán xong thì hai đứa tôi tấp vào một quán cafe gần đó, sau khi phục vụ đem nước ra , tôi vừa cầm tách cafe chưa kịp đưa lên miệng uống thì đã nghe Như Ý lên tiếng hỏi tôi
-Mày định vào Thành Phong làm à?
Tôi hạ tách cafe xuống rồi gật đầu chắt nịt với nó
-Ừ chỉ mới nghĩ đến thôi nhưng tao chưa quyết định.
với lại bao năm học thiết kế tao cũng muốn thử sức? Mà sao mày biết?
-Ờ thì … chuyện tao biết không quan trọng đâu.
Nhưng mày biết Thành Phong đang gặp chuyện chưa? Công ty sắp phá sản mày lại muốn chui đầu vào.
Chuyện này thì tôi cũng biết, nhưng ba tôi đã hứa giúp Thành Phong thì tôi nghĩ công ty sẽ vực dậy thôi.
Nhưng tôi không tiện nói ra điều này với Như Ý nên chỉ đáp lại qua loa
-Thì tao cứ vào khi nào phá sản thì tao nghĩ.
Vốn dĩ bây giờ tao đang rảnh mà.
-Mày ..?
Như Ý nhìn tôi bất lực không hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nhưng sao tôi nhìn như có vẽ nó đang không muốn tôi vào công ty Thành Phong thì phải.
Định bụng lên tiếng dò hỏi nó thì bất ngờ nó đã lên tiếng hỏi trước tôi
-Tao nghe nói không phải mày muốn vào Thành Phong làm việc mà thật ra gia đình mày muốn gả mày cho Thành Phong có đúng không?.