Vốn dĩ xem nó là bạn thân đến bây giờ tôi mới nhận ra hóa ra bao lâu nay tôi tin lầm người.
Như Ý tiếp cận tôi cũng vì tôi giàu, nó thân với tôi cũng vì muốn lợi dụng để moi tiền của tôi thôi.
Giờ phút này tôi còn hiểu ra từ lúc nó biết tin tôi sắp vào Thành Phong, nó càng lộ ra bản chất ích kỷ và có lẽ nó càng sợ tôi cướp luôn Thành Phong của nó.
Nhìn nó giả vờ yếu đuối trước mặt anh ta, nhìn người mình thầm yêu đang ôm ấp người con gái khác, tim tôi bất chợt đau nhói.
Vốn dĩ tôi không muốn tranh giành, nhưng nó dám lừa dối tôi thì tôi cũng không nhân từ mà để cho nó được đắc ý.
Đưa hai tay lên vỗ vào nhau mấy tiếng thật lớn ngầm khen ngợi vở diễn của nó thật xuất xắc.
Tôi nói
-Như Ý? Tao không giỏi diễn như mày nhưng chuyện mà tao muốn chắc chắn tao sẽ làm được.
Ngày hôm nay tao cũng nói luôn cho mày biết vốn dĩ chưa bao giờ tao muốn giành thứ gì với mày nhưng thái độ của mày đã khiến cho tao phải suy nghĩ lại.
Bây giờ tao không muốn làm bạn với mày nữa, cũng không muốn giành chức thư ký của mày…
Nói đến đây tôi dừng lại, bước đi tới thật gần nơi Thành Phong đang ôm nó trong lòng.
Tôi nhếch môi cười, rồi khom xuống đối diện với con bạn thân của mình.
Nhẹ nhàng buông lời
-Mà thứ tao muốn giành với mày đó chính là THÀNH PHONG!
Nói xong tôi ngẩng đầu lên, dù trong lòng đang rất khó chịu nhưng nét mặt tôi vẫn vô cùng bình thản, tôi đang muốn cho Như Ý thấy tôi là một kẻ cao cao tại thượng, chẳng một ai có thể làm phiền đến cảm xúc của tôi.
Giờ phút này Như Ý hậm hực lắm, có thể nếu không có Thành Phong ở đây chắc chắn nó sẽ lao vào mà cấu xé tôi ra, thế nhưng nó không thể làm vậy được, cũng không thể bức mình thoát ra khỏi vòng an toàn để biến thành con ác quỷ chính hiệu mà chỉ có thể rút sâu vào người Thành Phong tỏa ra thật ấm ức.
Bên cạnh Thành Phong nghe tôi nói xong anh ta một tay ôm chặt Như Ý rồi lớn tiếng quát tôi
-Cô nói điên nói khùng gì vậy hả?
-Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, điên hay khùng gì thì tôi cũng sẽ là vợ anh
-Cô?
-Chào anh.
Không để Thành Phong có cơ hội nói tiếp tôi nhanh chóng bước chân quay đi và rời khỏi công ty ngay lập tức.
Lúc sáng do hoá giang xe ba tôi đi nên giờ này tôi chẳng có phương tiện để về, lại muốn mình có không gian yên tỉnh nên tôi quyết định đi bộ luôn.
Vừa hay đúng lúc ra khỏi công ty là bầu trời kịp chuyển mây đen kịt rồi mưa như trút nước.
Nước mưa rơi xuống, hòa với những giọt nước mắt đau lòng vừa rơi xuống khiến cho tâm trạng tôi như bị tan chậm đi.
Lúc nãy mạnh miệng bao nhiêu giờ đây dưới cơn mưa tôi như được sống thật với bản thân mình bấy nhiêu.
Tình bạn, tình yêu hai thứ tình cảm mà tôi trân trọng nhất cuối cùng lại là thứ đâm tôi một dao chí mạng nhất.
Thật sự không phải tôi trách họ vì họ yêu nhau mà là tôi giận họ vì vốn dĩ lòng dạ tôi như một tờ giấy trắng thì chính họ lại cố tình châm ngòi cho sự tính toán và ích kỹ bùng phát lên.
Như Ý tôi tự hỏi tình bạn nhiều năm liền giữa tôi và nó, không lẽ chỉ vì một người đàn ông mà nó nhẫn tâm đánh đổi.
Liệu có đáng hay không?
Ting ting
Đang thất thần bước đi theo quán tính thì tôi giật mình khi bỗng nhiên từ sau lưng mình có chiếc xe chạy đến rồi đậu ngay chỗ tôi.
Lấy làm ngạc nhiên tôi quay sang, bất ngờ thay người trong xe lúc này lại là Thành Phong?
-Lên đi.
Anh ta hạ kính xuống rồi nhìn tôi nói, dù cho lời nói có chút lạnh nhạt nhưng không hiểu sau ánh nhìn anh lúc này tôi lại nghĩ anh đang quan tâm tới tôi.
Vừa nghĩ đến tôi liền lắc đầu phũ nhận.
Tôi điên rồi, làm sao anh ta lại quan tâm đến tôi cơ chứ
-Anh đi đi tôi không cần.
-Không cần cũng lên xe
Vừa nói xong Thành Phong liền mở cửa bước xuống rồi nhanh chóng kéo mạnh tôi quăng luôn lên xe.
Không để tôi có cơ hội chóng chế anh ta chòm qua thắt luôn dây an toàn giúp tôi sau đó lái xe chạy đi.
Hành động này của anh ta khiến cho tôi chỉ biết tự cười khổ, tôi ngồi im lặng, vốn định phản kháng nhưng rồi lại thôi.
Tôi nhìn anh, chăm chú nhìn cái người mình từng điên đảo không hẳn thời gian qua tôi yêu anh vì anh đẹp trai mà là vì anh là anh, phong thái lạnh lùng, cao ngạo , một tính cách khó gần nhưng lại thu hút người đối diện dù cho anh chẳng cần biểu đạt hoặc nói chuyện dù chỉ một lời, và điểm tôi yêu anh đến bây giờ đó là anh làm cho tôi ngưỡng mộ vì anh giỏi.
22 tuổi anh ghánh trên mình cả một công ty tầm cỡ như Thành Phong, dù cho bây giờ công ty đang gặp khó khăn nhưng anh vẫn không thoái chí.
Vẫn cao ngạo đương đầu khiến cho người ta phải nể phục.
Từng đó thôi gian đối với anh tôi không có cách nào từ bỏ được mà chỉ có thể yêu thầm anh trong cố chấp.
Cố chấp đến mức ép mình yêu thích nghành thiết kế để một ngày có thể đường đường chính chính đồng hành bên cạnh anh.
Thế mà ngày hôm nay khi tôi đã một bước tiến đến thì lại nhận được tin anh yêu bạn thân mình, một cảm giác mất mát ngấm dần vào cơ thể, nổi đau xông lên cổ họng rồi đọng lại ở ngay trái tim tôi, khiến cho tôi thở thôi cũng thấy đau đến khó tả.
Nhìn anh, tôi tự cười khổ, thở hắt ra một hơi tôi nói
-Anh không ở bên Như Ý đi, đuổi theo tôi làm gì?
Thành Phong nghe tôi lên tiếng hỏi thì ngay lập tức anh cho xe chạy chậm lại.
Ánh mắt anh xoay qua nhìn về phía tôi đôi mắt sâu thẵm như chứa trong đó là một biển cả sâu rộng, chỉ gợn một chút sóng nhưng rồi sau đó phẳng lặng đến lạ thường.
Khiến cho tôi càng muốn đoán anh đang nghĩ gì thế nhưng càng đoán càng không hiểu nổi
-Bỏ cô đi về thế này ba cô sẽ không để yên cho tôi.
Anh buông một câu như thế rồi tiếp tục đạp ga đi thẳng.
Còn tôi tôi chỉ biết cười, nụ cười thật vô vị.
Cứ nghĩ anh ta quan tâm đến mình, hóa ra anh đang sợ ba tôi.
…Thành Phong đưa tôi đến nhà, cũng là lúc ngoài trời mưa dứt hạt.
Anh ta bỏ tôi trước cổng, bộ quần áo trên người tôi ướt mem khiến cho tôi lạnh đến run rẩy thế nhưng anh chẳng hề quan tâm đến, lạnh lùng quăng tôi đứng trơ trọi rồi nhanh chóng lên xe định rời đi.
Tôi không thể chịu đựng sự vô tâm này của anh, không thể chấp nhận khi nghĩ đến bây giờ anh về lại bên Như Ý thế nên khi anh định rời khỏi tôi đã lớn tiếng gào lên
-Em không buông tha cho anh đâu.
Nhất định em phải lấy anh cho bằng được.
Tôi nói xong từ trên đôi mắt cũng không ngăn được mà những giọt lệ vô thức rơi xuống, trượt dài lăn dưới làn da mặt trắng mịn để rồi vấy lên đó là sự yếu đuối đến lạ thường.
Sự kiêu ngạo đến cố chấp này của tôi khiến cho Thành Phong không rời đi vội.
Anh nhìn tôi, tâm tư dao động, bàn tay bóp chặt đến mức muốn nghiền nát cả vô lăng.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ lại chửi tôi điên hoặc một lời nói phũ phàng dành cho tôi.
Thế nhưng không hiểu tôi bị hoa mắt hay sao đó mà khi nói xong tôi lại phát hiện ra khuôn miệng anh có hơi nhếch môi cười, rồi ngay lập tức thái độ của anh nghiêm túc đến lạ.
Anh nhìn ra chỗ tôi trước khi cho xe rời đi anh nghiêm túc bỏ lại một câu.