Cẩn Trọng, Cẩn Trọng, Ngàn Lần Cẩn Trọng

Mở mắt, không phải bệnh viện, hoang mang kèm theo sự đau đớn truyền khắp cả người, Thái Tuế không cách nào thoải mái cho được.

Nơi này âm u, trời chiều tối đen, tiếng quạ kêu nghe rợn cả sống lưng. 

Thái Tuế gượng dậy, chỉ mới cứ động một chút mà cả người đau đớn không thôi, chưa kịp ngồi lên liền ngã khụy xuống lại, đất đá phía dưới cứng làm cả lưng Thái Tuế như bị kim đâm đá đè, sự đau đớn tăng gấp bội.

Mệt mỏi quá mức, sức lại không đủ, vừa tỉnh lại thì liền chỉ có thể chờ chết, vậy lần tỉnh lại này cũng không có tác dụng. Muốn kêu cứu cũng không thể, một nơi hoang vắng như này ai lại đến đấy, huống hồ Thái Tuế cũng chẳng rõ bản thân ở đâu, không thể xác định phương hướng rời khỏi, hơn hết, Thái Tuế cả người vô lực muốn ngồi cũng khó chẳng còn sức mà đi.

Trụ không nổi nữa, cả người lờ đờ, lại tiếp tục nhắm nghiền mắt, xem ra lần này chỉ có thể chờ chết thật rồi, số Thái Tuế quá thảm, thực sự thiếu đi cái gọi là may mắn, Thái Tuế cũng không có biện pháp cứu vãn.


"Qụa con, có mà chạy đằng trời nhé!"  - Ngạn Thù thốt lên vui vẻ, tay túm lấy con quạ. Hắn ở nơi này, âm u hẻo lánh, ít khi ra ngoài, thường xuyên bắt chim quạ và mấy loài thú ở đây nướng lên ăn lén, bởi vì hắn để sư phụ biết hắn lấy quạ đưa tin đem nướng ăn thì chắc chắn bị phạt nặng.

Nhưng ai biết được giữa đường bắt quạ lại vướng phải một cái thi thể rách nát, làm hắn vấp ngã, cơn đau truyền tới khiến hắn không tự chủ được mà nới lỏng bàn tay nắm con quạ, con quạ nhân đó mà bay đi khỏi lòng bàn tay hắn. 

Tức tối vô cùng, mấy hôm nay các sư huynh sư tỷ một người cũng không thấy bóng dáng cũng không gửi thức ăn, nơi hoàng vu này cái gì cũng hiếm, hắn lại không thể đi quá xa khỏi khu nghĩa địa âm ma này, sư phụ lại ở phía dưới ngày ngày bế quan. 

Đói quá mức, không còn cách nào mới lên mới lên nơi này định lén bắt quạ ăn, ai ngờ lại xổng mất, quạ đưa tin rất thông minh khó mà bắt tiếp, xúi quẩy!

Hắn đứng lên đá đá cái thi thể vài cái, rồi nói: "Đều tại thi thể xui xẻo nhà ngươi!" 


Ai biết được khi bị đá thi thể kia lại có phản ứng rên vài tiếng ưm ưm, hóa ra thi thể rách nát chính là Thái Tuế, người hắn vấp phải là Thái Tuế. Nghe tiếng động hắn hơi hoảng sợ, cách xa ra một chút rồi khụy gối đưa tay dò xét nơi mũi và tim xem có còn sống hay không.

Hóa ra là sống, dọa hắn một phen kinh hồn, nhưng hơi thở mong manh, nhịp tim đập rất yếu, chỉ sợ không cứu kịp sẽ trở thành một cái thi thể thật sự.

Hắn suy cho cùng cũng mới 15 tuổi, hơn nữa cùng cảnh ngộ bị bỏ rơi sống dở chết dở, khi đó được sư phụ cùng các vị huynh tỷ ở nơi này cứu sống,

nên đối với Thái Tuế sinh ra lòng đồng cảm.

Dìu Thái Tuế lên vai trở về chổ của sư phụ, nhờ sư phụ giúp nàng là điều mà Ngạn Thù có thể làm được, hắn theo sư phụ 7 năm nhưng thật sự chẳng học được gì nhiều, chỉ biết chút thuật che mắt đơn giản cùng chút y thuật chữa bệnh đơn giản, làm sao gánh nổi một mạng người mỏng manh chứ.

Đường trở về cũng không tính là quá xa, hắn đứng trước một ngôi mộ hoang tàn, trên mộ cắm một cây dù rách, trước mộ có một cái bia ghi hai chữ́: "Ma Âm", xung quanh mộ củo dại mọc đầy. Hắn dìu nàng cẩn thận tay đặt lên bia cũ, cây dù bị rách khẽ động một chút rồi hắn cùng nàng biến mất, trên mặt đất không còn lưu lại dấu vết gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận