Editor: Tiểu Thụ
Lời nói phát ra từ trong nội tâm của Diệp Vũ Trung cũng không thể khiến Tề Thấm Khải lung lay, Tề Thấm Khải chỉ hờ hững đảo mắt một vòng nhìn cô: "Yêu tôi?" Nàng cười cợt, "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra đây? Cô mới chỉ đi được vài tiếng, cô cảm thấy được cái gì cơ chứ? Bây giờ tự nhiên lại tỏ tình với tôi?"
Nước mắt Diệp Vũ Trung tuông rơi, cô không thể nói được.
Cô là Diệp Vũ Trung, nhưng tại sao trong tay Thấm Khải lại là tờ kết quả giám định ADN của cô với một "Diệp Vũ Trung" khác? Nhìn ngày tháng trên tờ giấy, cũng được một khoảng thời gian rồi.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn cả là kết quả của nó.
Cô là Diệp Vũ Trung, vậy "Diệp Vũ Trung" chết cách đây hai năm là ai? Cô chỉ nghĩ ra duy nhất một khả năng, việc này đã bị Thôi Tuyết Cảnh nhúng tay vào, thậm chí còn sắp xếp người bên cạnh Thấm Khải.
Nghĩ đến thái độ thờ ơ lúc trước của Thôi Tuyết Cảnh, cũng không phái người đuổi theo cô, Diệp Vũ Trung đã cảm thấy bất thường.
Bây giờ, cô cũng đã thông suốt.
Nàng để cho cô thuận lợi đi tìm Thấm Khải, thậm chí còn ngầm đồng ý để cô nói hết với Thấm Khải, hoá ra cũng đều có mục đích.
Bởi vì nàng biết rõ, Thấm Khải sẽ không dễ dàng đặt lòng tin vào cô.
Bởi vì cô thuận lợi tìm đến Thấm Khải, bỗng dưng nói mình là Diệp Vũ Trung, thực sự rất khó tin.
Với người đa nghi như Thấm Khải, làm sao có thể tin "lời nói từ một phía chứ?
Đồng thời, Thôi Tuyết Cảnh đang muốn nhắc nhở cô, Tề Thấm Khải hiện tại không có khả năng chống lại nàng, nàng đang dùng Thấm Khải để uy hiếp cô.
Diệp Vũ Trung cắn chặt môi, cho dù giờ cô có nói cho Thấm Khải biết tất cả, Thấm Khải cũng sẽ không tin cô, ngược lại còn khiến nàng nghĩ mình đang ấp ủ âm mưu gì đó.
"Tôi đang hỏi cô đó! !" Tề Thấm Khải thấy cô cắn môi không nói, đề cao âm lượng.
Diệp Vũ Trung vẫn không nói lời nào.
Tề Thấm Khải dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng, cuối cùng nói: "Thư Kiệt, đem cô ta.
.
.
.
.
.
Đem cô ta nhốt lại cho tôi.
" Lúc nói lời này, nàng cùng Diệp Vũ Trung bốn mắt nhìn nhau, không chớp mắt.
"Đại tiểu thư.
.
.
.
.
." Thư Kiệt đến bên tai nàng nói, "Nhốt vào nơi nào?"
Tề Thấm Khải hơi nhíu mày, hạ thấp giọng, sự nghiêm khắc trên mặt cũng không giảm một chút nào: "Ở căn phòng tối qua cô ta ngủ."
"Vâng." Thư Kiệt cùng với hai người đàn ông kia đem Diệp Vũ Trung đi lên trên lầu.
Đôi mắt tràn đầy nước mắt của Diệp Vũ Trung vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Thấm Khải, Tề Thấm Khải phát hiện ra, nghiêng đầu né tránh, ung dung đứng khoanh tay, lạnh lùng không thèm nhìn tới cô.
"Cậu không phải là quá vội vàng sao?" Sau khi Diệp Vũ Trung bị mang đi, Trầm Ngôn mới lên tiếng hỏi "Mình cảm thấy rốt cuộc thì chuyện này, không có đơn giản như vậy.
"
Tề Thấm Khải ngồi xuống, nhíu mày nhìn cô: "Mình như vậy, cậu có ý kiến sao? "
Trầm Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng, nghi hoặc nhìn nàng : "Thật sự cậu đã thay đổi rất nhiều, nhất là từ sau khi mất đi Diệp Vũ Trung.
Tề Thấm Khải nói: " Đừng nói nhăng nói cuội được không? Ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng đến lúc cậu nên trở về rồi.."
"Em ấy.
.
.
.
.
."
"Mình sẽ tự xử lý." Tề Thấm Khải nói, liền đứng dậy rời đi.
Trầm Ngôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, nhìn thời gian, cũng nên mau chóng quay về làm việc.
Mặc kệ là thế nào, việc của mình bây giờ là trở về làm việc.
Việc ở đây, Thấm Khải có thể tự lo liệu.
"Cô ta làm gì ở bên trong? " Tề Thấm Khải đi tới trước hai tên gác cửa hỏi.
"Từ nãy đến giờ, trừ một vài tiếng khóc thủ thỉ, thì không có gì khác.
" Gã gác cửa thành thật trả lời.
Tề Thấm Khải ra hiệu cho họ tránh ra, mở cửa bước vào.
Nghe được tiếng mở cửa, Diệp Vũ Trung ngẩng đầu, nhìn thấy Tề Thấm Khải, lập tức lại chôn mặt vào gối.
Tuy rằng động tác nhanh gọn, nhưng Tề Thấm Khải vẫn có thể nhìn thấy hai con mắt sưng đỏ của cô.
Nàng đóng cửa lại, từng bước đi đến bên giường Diệp Vũ Trung.
Tề Thấm Khải dùng hai tay kéo hai tay cô đang che mặt ra : "Khóc đến mức làm người khác cảm thấy đau lòng."
Diệp Vũ Trung hai mắt đỏ ngầu, mở to mắt trong veo nhìn nàng: "Chị muốn thế nào? "
Tề Thấm Khải nói: "Là cô muốn thế nào? Vừa lúc nãy còn nói yêu tôi, đó là thật? "
Diệp Vũ Trung chật vật đến cực điểm: "Là thật." Ký ức có thể biến mất, nhưng tình cảm thì không thể.
"Không cần biết cô là ai, cô vẫn sẽ yêu tôi? Hay đó chỉ là một vở kịch cô dựng lên để lừa tôi, mới nói như vậy? " Tề Thấm Khải nghiêng người ép thân mình lên người cô, mang theo khí chất đặc trưng của nàng, mang theo sự bá đạo của nàng, tiến lại gần Diệp Vũ Trung.
Diệp Vũ Trung có cảm giác trời đất quay cuồng, trong nháy mắt, cô đã bị Thấm Khải áp dưới thân.
Diệp Vũ Trung nhíu mày, mái tóc dài của Thấm Khải cọ cọ trên mặt cô, cảm giác ngứa ngáy xen lẫn với mùi thơm của dầu gội đầu, làm cho cô có chút thất thần.
Thật quen thuộc, như thể trước kia, cũng từng xảy ra loại tình huống này.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Tề Thấm Khải nhìn thấy ánh mắt cô có chút mơ hồ.
Diệp Vũ Trung khôi phục lại tinh thần, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi môi chỉ cách trong gang tấc, chỉ cần nhích lại thêm một chút, là có thể tiếp xúc thân mật.
"Tôi đang hỏi cô, cô lại không trả lời tôi."
Diệp Vũ Trung nói: "Không có gì, em chỉ là.
.
.
.
." Cô đổi giọng .
"Chỉ là gì?" Tề Thấm Khải trong nháy mắt bắt đầu trở nên ác liệt, đen mặt đến đáng sợ.
Vẻ mặt của nàng khiến cho Diệp Vũ Trung mất tự nhiên muốn rời tầm mắt, thế nhưng, lại bị Tề Thấm Khải nhìn thấu.
Nàng giơ tay giữ lấy cằm của Diệp Vũ Trung, ép cô nhìn mình.
Diệp Vũ Trung nghiêng đầu né tránh một chút, thế nhưng lại xảy ra quá nhanh.
Cô chầm chậm nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại, nhưng lại không có kết quả.
"Lại không trả lời?"
"Tôi nói như vậy, chỉ là muốn chị buông tha cho tôi thôi." Diệp Vũ Trung nói.
"Thật?"
Diệp Vũ Trung dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng: "Nếu như bị chị vạch trần, chắc chắn chị sẽ không buông tha cho tôi, tôi chỉ là muốn chị buông tha cho tôi thôi.
Tôi.
.
.
.
.
Tôi giả danh Diệp Vũ Trung, thực sự không có ý xấu, chỉ là bị lòng tham sai khiến thôi.
"
"Lòng tham?"
"Chị có nhiều tiền như vậy, nếu có thể ở bên cạnh chị, sẽ có được rất nhiều tiền.
.
.
.
.
." Diệp Vũ Trung thể hiện như thể một tên tiểu nhân nhát gan tham tiền.
Tề Thấm Khải nhìn nàng, sau đó nói: "Thực sự là vì tiền sao? "
Diệp Vũ Trung không hiểu ý của nàng: ".
.
.
.
.
."
Tề Thấm Khải ngồi thẳng lên, vẫn như cũ ngồi trên đùi Diệp Vũ Trung, áp cô xuống, nàng đưa tay cởi quần áo của cô : "Phục vụ tôi một lần, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền." Quần áo của Diệp Vũ Trung bị cởi ra, làn da trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
"Nếu vì tiền, thì đừng nghĩ bản thân phải chịu thiệt thòi? " Tề Thấm Khải nói, nàng nghiêng người, đôi môi tinh tế khẽ cắn cổ Diệp Vũ Trung.
"Không được!" Diệp Vũ Trung theo bản năng từ chối, không biết sức lực từ đâu đến, đẩy Tề Thấm Khải đang không hề phòng bị gì ngã xuống giường, cô sợ hãi trốn sang một bên.
Tề Thấm Khải chậm rãi từ bên giường đứng dậy, sửa sang lại quần áo : "Cho dù là mục đích gì, cô đều hiểu rõ hơn tôi." Nàng nhìn Diệp Vũ Trung đang cúi gằm mặt rồi rời đi.
Diệp Vũ Trung tự nhủ mình phải nhẫn nại, ngàn vạn lần không thể nói ra lúc này.
Bằng không, một khi âm mưu của Thôi Tuyết Cảnh bị lộ ra, nàng ta sẽ rất tức giận, lúc đó cả mình lẫn Thấm Khải sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy, cô phải bình tĩnh.
Còn nữa, cô phải ra ngoài, cô cần phải gặp Thôi Tuyết Cảnh.
Đêm về, Tề Thấm Khải đứng dựa vào thành ban công, trên tay cầm một điếu thuốc, vẫn còn đỏ lửa, cô độc hút thuốc trong đêm khuya.
Từ lâu nàng đã không còn hút thuốc, lần cuối cùng nàng hút là khi Doãn Diệc rời bỏ nàng nhiều năm về trước.
Hiện tại, trong lòng rối loạn, lại đành bè bạn với khói thuốc.
"Đại tiểu thư, nên đi ngủ ." Thư Kiệt thực sự đau lòng, tối hôm qua nàng say rượu, chắc chắn sẽ không ngủ ngon, hiện tại lại mặt mày ủ dột hút thuốc, rất có hại cho cơ thể.
Tề Thấm Khải quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó nói: "Ngày mai thả cô ta đi."
"Cái gì?"
"Hôm nay bắt lại cô ta lại, ngày mai lại tha cô ta ra." Tề Thấm Khải xoay người ra chỗ khác, tiếp tục hút thuốc.
Dưới ánh đèn lập lờ, khiến làn khói xám càng trở nên nổi bật hơn, trôi nổi quanh người nàng, làm hình bóng nàng trở nên mờ hồ.
"Tại sao? !" Thư Kiệt không hiểu nổi, "Trước tiên phải hỏi cô ta cho rõ, có thể dựa vào việc cô ta giả mạo Diệp Vũ Trung, có thể thấy được cô ta có động cơ xấu.
"
"Được rồi được rồi, đối với chuyện này, tôi hiểu rõ hơn anh." Tề Thấm Khải vung tay, "Làm theo lời của tôi, ngày mai thả cô ta đi.
Còn nữa, hai ngày tới tôi sẽ xuất ngoại.
Chuyện ở đây, giao lại cho anh.
Việc này, anh phải giữ bí mật đừng để người ngoài biết được.
"
Thư Kiệt vẫn không thể hiểu nổi, Tề Thấm Khải có cái gì rất lạ, hành động của nàng khiến người khác cảm thấy mơ hồ.
"Hiểu rồi thì đi ra ngoài.
" Tề Thấm Khải khẽ thở dài nói.
Thư Kiệt đi rồi, Tề Thấm Khải nhắm mắt lại cảm nhận mùi khói thuốc quanh quẩn, gió đêm se se lạnh thổi tới, một giọt nước mắt lạnh lẽo trượt dài.
Thôi Tuyết Cảnh nằm ngủ ở trên ghế salông, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng đưa tay mò mò điện thoại : "Chu Vy, có chuyện gì?"
"Tiểu thư, có tin mới, cha của tiểu thư Trầm Nhiễm vừa mới mất tối hôm qua.
.
.
.
." Chu Vy ở đầu điện thoại bên kia nói.
"Cái gì?" Thôi Tuyết Cảnh liền tỉnh ngủ, ngồi bật dậy , "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tối hôm qua, tiểu thư Trầm Nhiễm vội vàng quay về gặp Phương tiên sinh lần cuối, Phương tiên sinh mới an tâm nhắm mắt.
" Chu Vy nói.
Thôi Tuyết Cảnh vén mấy lọn tóc rối loạn, không thể tin nổi.
Nàng nhớ lại lúc Trầm Nhiễm và nàng cãi nhau thế mà sau cuộc điện thoại cô liền thay đổi thái độ, lúc đó nàng chỉ cho rằng Trầm Nhiễm vì chán ghét nàng nên mới thu dọn đồ đạc rời đi, lại không ngờ rằng,chuyện là như vậy........!
"Tình hình bên đó bây giờ thế nào? Nhà họ có động tỉnh gì không? Đặc biệt là Phương Kỳ." Thôi Tuyết Cảnh hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa có gì, bởi vì Phương Kỳ là con rơi, không được phép vào dự lễ tang hay là đưa tiễn.
Cô ta bây giờ cũng không có cơ hội làm gì.
"
Thôi Tuyết Cảnh trầm tư một lát rồi nói: "Cậu ấy sao rồi ? Có khỏe không?"
Chu Vy mềm giọng, cuối cùng thì Thôi Tuyết Cảnh cũng hỏi : "Rất thương tâm.
Cho dù không phải người thân, thì cũng có công lao nuôi dưỡng từng đấy năm, sao có thể không thương tâm đây? Tiểu thư, ngài có muốn.
.
.
.
.
."
"Tôi sẽ đến ." Thôi Tuyết Cảnh thở dài, "Chu Vy, trong khoảng thời gian tới, thay tôi xử lí chuyện ở đây.
Qua mấy ngày mọi việc ổn thoả, tôi sẽ quay lại.
"
"Vâng." Cho dù có về nước, nhưng vẫn không nhìn thấy Thôi Tuyết Cảnh, trong lòng Chu Vy cũng không khỏi cảm thấy mất mát.
Không quan trọng, chỉ cần cô về nước, chắc chắn sẽ gặp lại nàng.
"Cô có thể rời khỏi đây." Mới sáng sớm , Thư Kiệt đã mở cửa phòng, nói với Diệp Vũ Trung.
Diệp Vũ Trung ngẩng đầu, trong mắt phảng phất ý không thể tin nổi.
"Thế rốt cuộc cô có đi hay không! " Thư Kiệt nói rồi bỏ đi.
Từ khi Diệp Vũ Trung tự nhận bừa, Thư Kiệt đã chẳng còn ấn tượng tốt gì với cô.
Diệp Vũ Trung một đêm không ngủ, trong đầu toàn suy nghĩ âm mưu của Thôi Tuyết Cảnh và cô nên làm gì để đối phó với nàng.
Cô chỉ không ngờ rằng, sau một đêm, Thấm Khải lại thay đổi suy nghĩ và thả cô đi, tại sao cơ chứ?
Cô hiểu rằng những người phụ nữ này thực sự khó lường, việc họ mưu tính trong đầu, đều không thể đoán ra.
Người kém cỏi như cô, nếu muốn tìm ra suy nghĩ thực sự của họ, quả không dễ dàng gì.
Nhưng mà, cho dù hiểu rõ bản thân mình không đủ sức, cô vẫn muốn thử một lần.
Vì bản thân mình, và cũng là vì Thấm Khải.