Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Nguỵ Tông Thao đang hỏi nhân viên công tác tình hình thi đấu.

Đại hội vua bài sẽ thi
đấu bằng bài tây, chủ đề bao gồm bài baccarat, xì dách, xì tố, Texas
Hold’em poker. Trong sòng bài sẽ không cho phép bất cứ ngoài tầm kiểm
soát nào xảy ra, bởi vậy đánh bài ở trong này không chỉ ngoài vận may mà còn cần xem kỹ thuật đánh bài. Mỗi bàn đều có một người nổi bật, Nguỵ
Tông Thao cần biết danh sách tất cả các đối thủ.

Anh đang nói chuyện với nhân viên công tác, Trần Nhã Ân ở đối diện đã đến gần: “Tôi có chuyện nói với anh.”

Nhân viên công tác dừng
một chút, Nguỵ Tông Thao lại đối với cô ta coi như không thấy, vẫn cứ
nói: “Điều động toàn bộ camera, không để trống cái nào.”

Trần Nhã Ân kềm nén, chờ cho Nguỵ Tông Thao nói xong, cô ta mới nói: “A…”

Chữ “Tông” còn chưa có
nói ra thì Dư Y vẫn luôn bị cô ta không đếm xỉa tới đột nhiên nói: “A
Tông, có phải anh còn bận một lúc lâu? Em đi tìm Mã Đế Na.”

Nguỵ Tông Thao nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cười như không cười: “Mười phút.”

Anh liếc Trần Nhã Ân một
cái: “Đến văn phòng.” Anh xoay người liền đi về phía một gian phòng làm
việc nhỏ. Trần Nhã Ân đi qua bên cạnh Dư Y, mỉm cười liếc cô một cái.

Văn phòng này rất nhỏ, Nguỵ Tông Thao ngồi vào ghế làm việc, không gian dường như có vẻ chật chội.

Trần Nhã Ân nhíu chặt mày, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Anh giao thư từ chức của Ngô Văn Ngọc cho tôi là có ý gì?”

Nguỵ Tông Thao thản nhiên hỏi lại: “Cô muốn tôi giải thích với cô?”

Trong lòng Trần Nhã Ân căng thẳng, tiến lên một bước, nói: “A Tông, anh nghĩ rằng tôi quen với cô ta?”

Ngày hôm qua Trần Nhã Ân
cùng với Nguỵ Tông Thao đi đến phòng của Lý Tinh Truyền, dĩ nhiên biết
rất rõ chuyện này. Cô ta cũng biết “phòng khách” đã lâu không dùng đến
lại có giam giữ người ở bên trong, sau khi nghe ngóng một chút liền có
người tiết lộ ẩn ý. Trần Nhã Ân vội vàng nói: “Anh tin vào lời đồn hay
là Ngô Văn Ngọc kia nói bừa ở trước mặt anh? Chúng ta đã quen biết nhau
hơn mười năm, tôi là người như thế nào anh còn không rõ sao?”

Nguỵ Tông Thao chậm rãi
nói: “Gần đây cô rất quan tâm đến chuyện của quầy bar, ngày đầu tiên trở về là đã muốn đi lật qua tư liệu của nhân viên.” Anh dựa lưng vào ghế
ngồi, thoải mái nói: “Sao nào, quản lý quầy bar của tôi còn chưa có báo

cáo lại với cô là đêm qua anh ta đã gặp Trang Hữu Bách?”

Sắc mặt Trần Nhã Ân khẽ thay đổi, nổi sùng nói: “Tổi chỉ là muốn xem tư liệu của nhân viên mà thôi.”

“Nhân tiện kêu quản lý
giao một đống chuyện khác nhau cho người mới, khiến cho cô ấy không rảnh để làm chuyện gì khác.” Nguỵ Tông Thao cười khẩy: “Trần Nhã Ân, đừng có diễn kịch ở trước mặt tôi, cũng đừng mơ tưởng giở thủ đoạn ở dưới tay
tôi. Ngày hôm qua cô đã chặn lại Mã Đế Na ở ngoài văn phòng của tôi, nên nghĩ đến sẽ có hậu quả như thế nào. Tôi đã nhắc nhở cô một lần, nhưng
cô trước sau cũng không nhớ rõ thân phận của mình.”

“Bản thân cô là công vụ
của sòng bài lại đi nhúng tay vào chuyện của quầy bar, cô đã cảm thấy
hứng thú với bộ phận ẩm thực thì chờ cho trận thi đấu chấm dứt tôi liền
điều cô qua.” Nguỵ Tông Thao đứng lên, nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Đã
mười phút rồi, cô có thể đi ra ngoài.”

Anh không có đề cập gì
đến chuyện của Ngô Văn Ngọc, Trần Nhã Ân cũng không có cơ hội nào để cãi lại. Ánh mắt Nguỵ Tông Thao nhìn Trần Nhã Ân vừa âm u vừa lạnh lẽo,
Trần Nhã Ân run sợ, không dám tin Nguỵ Tông Thao lại đối với cô tàn nhẫn như vậy: “Tôi ở bên cạnh anh mười mấy năm, luôn cùng anh dốc sức làm
việc, kết quả là anh hỏi cũng không hỏi, nghe cũng không nghe…”

Nguỵ Tông Thao đi về phía cửa: “Tôi có trả lương cho cô, Trần Nhã Ân, đừng có mơ mộng hão huyền
khiêu khích tính kiên nhẫn của tôi, nhận rõ thân phận của mình.”

Ở đầu kia, Dư Y không ngờ rằng mình thật sự bị Nguỵ Tông Thao “vứt” bỏ, lại nhận được một nụ cười đẹp đến sững sờ của kẻ khác. Cô tức tối trừng mắt nhìn bóng dáng thân
mật của hai người kia, quay đầu muốn đi tìm Mã Đế Na.

Thi đấu ở trong sân đang
nghỉ giải lao, sân khấu ở trung tâm đang có dàn nhạc giúp vui. Những
nhân viên mát xa của sòng bạc đi khắp nơi, nếu tuyển thủ thi đấu cần thì mát xa bả vai cho họ. Phóng viên ào ạt tiến vào trong sân để phỏng vấn.

Đám người đông nghịt, Dư Y tìm hồi lâu mới nhìn thấy bóng dáng của Mã Đế Na. Cô nhìn thấy chân Mã
Đế Na mang giày cao gót hơn mười cm, phấn khởi ôm lấy một người đàn ông, chiều cao chênh lệch rất rõ ràng, đầu của người đàn ông đó thoáng cái
đã bị cô ép vào trên ngực của mình.

Mã Đế Na mừng rỡ như
điên: “Anh lợi hại quá. Em không ngờ rằng anh chơi bài lợi hại như vậy.
Anh là thần tượng của em, anh nhất định sẽ tiến vào trận đấu đoạt giải
quán quân!”

Người đàn ông kia vùng
vẫy cánh tay, dường như có chút thở không nổi. Hơn nửa ngày anh ta mới
giãy ra được, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Mã Đế Na ôm lấy đầu của anh
ta, còn hôn lên trán của anh ta một cái. Dư Y nhìn thấy dưới mũi của anh ta có một vệt máu tươi từ từ chảy ra, cô trợn mắt há hốc mồm:
“A…Thành…”


A Thành nhìn nhanh về
phía trước, kinh ngạc hô lên một tiếng rồi đẩy Mã Đế Na ra. Ai ngờ Mã Đế Na đã tự giác buông anh ta ra, xoay người liền đánh về phía Dư Y:
“Alisa, bạn thế mà còn sống, tôi tìm bạn cả một buổi tối, Thành Thành
nói bạn bị anh Nguỵ bắt đi!”

Dư Y thấy chiều cao của
mình và A Thành không khác nhau lắm, lập tức né sang một bước, ngăn lại
nhiệt tình của cô ta, nghẹn họng nhìn trân trối: “Bạn và A Thành sao lại thân đến như vậy!” Cô không khỏi liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của Mã Đế
Na, lại nhìn về phía A Thành đang đứng ở bên cạnh chùi máu mũi.

Mã Đế Na nắm lấy cánh tay của cô: “Ngày hôm qua tôi vốn đang muốn tìm bạn, A Thành ngăn tôi lại
không cho tôi tìm.” Cô ta vẫn cứ tự trách: “Tôi sợ bạn gặp chuyện không
may, nhưng bọn họ cái gì cũng không chịu nói với tôi. Ngày hôm qua tôi
thật sự sợ hãi khóc, đều là tôi không tốt.”

Ngày hôm qua Mã Đế Na tìm khắp nơi không thấy người, lòng dạ càng ngày càng rối bời. Dư Y đón cô
từ sân bay bất quá mới có vài ngày ngắn ngủi, cô ta hoàn toàn không quen thuộc nơi này, đụng chuyện một chút cũng trở thành ruồi không đầu.
Giọng nói tiếng Anh của người Singapore lại khác biệt rất lớn với của
cô, cho đến bây giờ cô ta vẫn còn chưa quen. Ngày hôm qua chuyện bất
trắc xảy ra rất thình lình, cô căn bản không biết phải làm sao.

A Thành đã chùi sạch sẽ
máu mũi, vẫn còn đỏ mặt tía tai, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại, nói
với Dư Y: “Đêm qua cô ấy vốn muốn đi tìm cô, thiếu chút nữa là cô ấy báo cảnh sát, chẳng qua là cô ấy quay số điện thoại thành 117…” A Thành
nhíu mày lại: “Cô Dư, người bạn của cô thoạt nhìn còn rất nhỏ, hiện giờ
Thế giới giải trí không thể xảy ra tin tức gì, chuyện gọi cảnh sát tới
cũng tuyệt đối không cho phép.”

Mã Đế Na nghe không hiểu
tiếng Trung bọn họ đang nói, chỉ nghe hiểu mấy từ ngữ chỉ con số, cô ta
vội vàng nói: “Đúng rồi, số điện thoại báo nguy của Singapore gọi không
được, làm sao lại xảy ra chuyện này, tôi…”

“Số điện thoại báo nguy
của Thuỵ Sĩ là 117, ở đây là Singapore, 999.” Nguỵ Tông Thao chậm rãi
đến gần, nhìn về phía Dư Y: “Không phải nói là mười phút sao, sao lại
chạy đến đây?”

Mã Đế Na rụt cổ lại, lập
tức trốn ở sau lưng Dư Y. Dư Y cười cười, vỗ vỗ tay cô ta, thì thầm với
Mã Đế Na vài câu. Lúc này cô mới đi tới trước mặt Nguỵ Tông Thao: “Anh
đừng hù doạ con nít nữa, nói chuyện không thể dịu dàng một chút sao?”


Nguỵ Tông Thao liếc mắt nhìn Mã Đế Na vừa đi ôm cánh tay của A Thành, chân mày nhíu lại: “Cô ta có thành niên chưa vậy?”

Dư y kéo anh rời đi: “Lúc trước anh đe doạ cô ấy khai ra tin tức của em, lại không điều tra cô ấy mấy tuổi? Ở nơi này của anh, chẳng lẽ HR (Human Resources: Bộ phận nhân sự) nhận người không điều tra tuổi tác sao?”

Giọng nói xa dần, Mã Đế
Na chậm rãi thở ra, hôn lên mặt A Thành, nói: “Anh thi đấu cho giỏi, em
muốn đi chuẩn bị cho diễn xuất buổi tối.”

A Thành gật gật đầu, trong lỗ mũi lại có chất lỏng ấm ấm muốn chảy ra ngoài.

Dư Y đi theo bên cạnh
Nguỵ Tông Thao cả ngày. Có nhân viên tinh mắt của sòng bạc sớm nhận ra
cô, lời nói của người ta truyền tới tai A Lực. A Lực khiếp sợ, lại đem
lời nói truyền tới quầy bar, nhân viên không dám tin, nhất là quản lý.
Sau khi quản lý nghe xong thì sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, nửa
ngày trôi qua vẫn luôn tinh thần hoảng hốt. Anh ta nhớ tới thư từ chức
của Ngô Văn Ngọc, rồi nhớ tới ngày hôm qua Trang Hữu Bách cho gọi anh ta tới hỏi, anh ta rốt cuộc hiểu ra.

Ban đêm Nguỵ Tông Thao không để cho cô đi, mang cô về tầng sáu mươi.

Anh đã muốn cô lâu lắm
rồi, mở cửa ra liền áp sát không ngừng. Sòng bạc bận rộn như vậy, còn
anh lại tiêu phí thời gian ở nơi này. Dư y cũng bị làm cho tới mất đi
nửa cái mạng, nghe thấy anh thở dốc: “Tâm tình hôm nay thế nào?”

Hôm nay tâm tình của cô
rất tốt, Nguỵ Tông Thao đã im lặng tuyên bố với mọi người sự tồn tại của cô. Tất cả mọi người cung kính kêu cô “cô Dư”. Rõ ràng một khắc trước
bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, tình huống trong một đêm đó toàn bộ
đảo ngược, loại cảm giác này khó có thể dùng lời để nói.

Dư Y cắn bả vai của anh, bỗng nhiên nói: “Nguỵ Tông Thao, anh và Trần Nhã Ân là sao vậy?”

Nguỵ Tông Thao dừng lại
một chút, nâng mặt của cô lên, lóng lánh dưới bóng đêm, vẻ mặt của cô
cứng rắn nghiêm túc. Anh bỗng cười lên, dưới thân thúc mạnh. Vẻ mặt của
Dư Y vỡ vụn, nắm lấy cánh tay của anh kêu lên một tiếng, rốt cuộc một
chữ cũng không nói nên lời.

Sau khi gió êm sóng lặng, Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y đang hấp hối vào trong lòng, nghỉ ngơi một lát
mới nói: “Anh không bao giờ ăn cỏ gần hang.” Anh hôn lên mặt Dư Y, thờ ơ nói: “Trần Nhã Ân trẻ tuổi, năng lực lại đặc biệt tốt, bố già xem trọng cô ta, sắp đặt cho cô ta đi du học nước ngoài, cô ta là do bố già đưa
đến. Ngày hôm qua cô ta ngăn Mã Đế Na lại, không cho cô ấy báo tin, hôm
nay anh đã cho cô ta một cơ hội, sau này sẽ không có nữa.”

Dư Y rủ mắt xuống, không
lên tiếng, hơn nửa ngày mới nói: “Sự việc đã kết thúc chưa? Em còn nhớ
rõ Ngô Văn Ngọc nói có một cú điện thoại gọi đến.”

Nguỵ Tông Thao liếc cô một cái, biết cô có ý nói gì: “Không có bằng chứng nào cả.”

Dư Y ngửa đầu nhìn anh: “Anh làm việc còn cần nói chứng cớ?”


Nguỵ Tông Thao cười cười: “Em đang ghen? Đúng vậy, anh làm việc có thể không cần nói chứng cớ,
nhưng anh càng nghi ngờ một người khác hơn.”

Dư Y khó hiểu, nghe thấy
Nguỵ Tông Thao lạnh giọng nói: “Lý Tinh Truyền. Mười năm trước anh muốn
xây dựng Thế giới giải trí, hắn ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của
anh. Bốn năm trước hắn ta bắn bố già ở Campuchia, sau đó thì đi Las
Vegas. Bây giờ anh và ông Robin có ý định hợp tác xây dựng sòng bạc ở
Campuchia, mà hắn ta lại lần nữa trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất
của anh.”

Anh nhìn Dư Y: “Tiến quân vào Campuchia khó khăn chồng chất, đại hội vua bài chính là cửa thứ
nhất. Hắn ta sẽ không để cho anh qua cửa được dễ dàng. Em nghi ngờ Trần
Nhã Ân, mà anh thì nghi ngờ hắn ta.” Nguỵ Tông Thao nâng cằm của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô: “Anh sẽ bắt được bàn tay thực sự đứng sau màn của sự việc lần này. Anh sẽ không tin Trần Nhã Ân, lại
càng không tin Lý Tinh Truyền. Ngàn vạn lần đừng coi hắn ta là người
tốt, hắn ta không có chạm vào em, cái này đáng khiến cho người ta nghi
ngờ.”

Khi đó ở trong sòng bạc, tiếng người vẫn ồn ào như trước, khó có thể tìm được một góc yên tĩnh.

Sòng bài to như vậy mà
không có một cánh cửa sổ nào, muốn xem cảnh đêm chỉ có thể đi đến hành
lang. Ngoài cửa sổ là ánh sáng đèn rực rỡ của Singapore, mùa du lịch cao điểm du khách quanh quẩn khắp mọi nơi, thời tiết rất ấm, nhưng bên
trong đầy đủ hơi lạnh, khiến cho người ta tâm lạnh.

Trần Nhã Ân đã bỏ đi mười lăm phút rồi, cô ta cần mau chóng trở lại vị trí, nhưng mà hai chân lại không nhúc nhích. Trên đỉnh đầu là tầng sáu mươi, cô ta chưa bao giờ
được cho phép đặt chân đến, mà bây giờ lại có một người phụ nữ không rõ
lai lịch đang ở trên tầng kia, nơi ngắm cảnh tốt nhất, ở cùng với người
đàn ông từng làm bạn với cô hơn mười năm.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một lát liền có người tới gần: “Nghe nói anh ta
đưa người phụ nữ ở quầy bar kia đi Geylang. Tôi thật sự rất tò mò, cái
cô Dư kia đến tột cùng là thần thánh phương nào lại có thể khiến cho
Nguỵ Tông Thao mê thành như vậy.”

Trần Nhã Ân cười khẩy,
nhìn ra ngoài cửa sổ không có quay đầu lại. Người kia ở sau lưng dần dần kề sát, bàn tay ôm lấy hông của cô, hơi thở ấm nóng phun vào hai má của cô: “Nhã Ân, muốn đi uống một ly không?” Lý Tinh Truyền thấp giọng nói.

Tầng sáu mươi trên cùng,
bên trong phòng lạnh như băng, chỉ có phòng ngủ là ấm áp, ánh đèn ngoài
cửa sổ chiếu vào trên giường, an nhàn tĩnh mịch.

Dư Y đột nhiên hỏi: “Nguỵ Tông Thao, bây giờ anh có thể ăn cỏ gần hang không?”

Nguỵ Tông Thao cau mày,
cúi đầu nhìn cô. Dư Y hạ quyết tâm: “Chú Tuyền thì lái máy bay, du
thuyền, A Tán là cao thủ máy tính, A Trang thì đánh lộn và tham dự những trường hợp công vụ với anh, A Thành thì giúp anh đánh bài. Em không
muốn làm cô gái quầy bar, em muốn đi theo anh học hỏi!”

Đứng ở bên cạnh Nguỵ Tông Thao, chân chính kề vai sát cánh đứng cùng với anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận