- Được rồi, đến lúc đi thiệt rồi. Cao Phi, ta đã giúp ngươi hết sức có thể, mọi việc còn lại ngươi tự mình giải quyết đi nhé. Cố gắng nâng cao thực lực, mạnh mẽ lên, ta tin rằng ngươi sẽ tìm ra được lối thoát dành ình, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại. Còn bây giờ, cứ từ từ hưởng thụ đi nha nhóc, ta đi đây.
Long Lang nói xong, thân thể được tạo thành bởi ảo ảnh của hắn liền tan ra thành từng mảnh. Không một ai thấy được, trước khi hoàn toàn biến mất, ánh mắt Long Lang như xuyên qua lòng đất, nhìn thấu đến tận một nơi nào đó dưới rừng Tang Kha, chợt khóe môi hắn khẽ nhếch, nở một nụ cười quái dị…
Long Lang vừa đi, không gian và thời gian đang bị đông cứng nơi đây cũng trở lại bình thường. Cáo trắng Bạch Vũ giật mình, liên tục giương mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó, trong mắt nó còn hiện rõ sự kinh ngạc.
Cao Phi thở hắt ra một hơi, chỉ cảm thấy cả người mình bừng bừng sức sống, phảng phất như chưa bao giờ có thương tích gì, đưa tay sờ lên ngực còn cảm giác được trái tim đập nhanh hơn bình thường! Lại cúi xuống nhìn Như Quỳnh vẫn còn đang hôn mê, thấy tuy rằng hơi thở vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng vết thương kinh khủng bên vai nàng đã khép lại hoàn toàn, Cao Phi mới dám tin tất cả những chuyện vừa xảy ra là sự thật!
Long Lang thực sự đã hiện ra cứu giúp hắn thêm lần nữa!
Chuyện vừa rồi cứ ngỡ như là một giấc mơ vậy, khiến người ta khó có thể tin tưởng. Nhưng nếu những lời Long Lang nói khi nãy chính là thật, vậy thì cha, mẹ, anh em, bạn bè hắn, Mị… thậm chí kẻ thù cũng sống lại và đang ở một nơi nào đó trên thế giới này. Việc hắn cần làm chính là đi tìm họ!
Có thể nói, qua cuộc nói chuyện vừa rồi với Long Lang, Cao Phi đã xóa bỏ được bóng ma luôn đeo bám trong lòng. Tháo bỏ được nút thắt này, hắn cũng đã tìm lại được sự kiên định và sáng suốt cần có của một vị Lạc tướng.
Cao Phi tự xác định lúc này việc trả thù đã không còn quan trọng bằng chuyện tìm lại người thân của hắn. Và để làm được điều đó, để có thể đoàn tụ với mọi người, hắn phải trở nên mạnh mẽ, hắn phải có được sức mạnh lớn hơn, lớn hơn gấp nhiều lần bây giờ… Cái thứ sức mạnh có thể bảo vệ được người thân, máu mủ ruột thịt của mình, chứ không yếu ớt đến mức chỉ biết trơ mắt ra nhìn từng người một chết đi như vậy!
- Mà lúc nãy tên Long Lang kia nói cái gì ấy nhỉ? Hắn ta chỉ là một tia năng lượng ẩn bên trong viên ngọc trên người mình? Mị không còn ở đó nữa?
Cao Phi ngây ra, tự hỏi. Đoạn giống như người vừa mới bị người ta móc túi, hắn giật nảy mình, vội vội vàng vàng rà soát khắp túi trên túi dưới, sau khi tìm thấy viên ngọc đã ở trên người hắn suốt từ khi sống lại cho tới giờ, Cao Phi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn thay, viên ngọc vẫn còn đó…
Rắc… Rắc…
Vui mừng không được bao lâu, những tiếng nứt gãy bỗng nhiên vang lên không ngớt, cứ mỗi tiếng rắc vang lên, hắn lại có cảm giác như trái tim mình bỗng nhói lên một cái... Đau… Chua xót… Cảm giác mất mát, đau thương bỗng dấy lên trong lòng Cao Phi, hắn chỉ biết trợn tròn hai mắt, nhìn viên ngọc mà Mị đã từng ở bên trong từ từ biến thành tro bụi.
- Long Lang!!! Chui ra đây giải thích cho ta!!! Con rồng biến thái chết tiệt!!! AAAAA!!!!!
Tin chắc rằng nếu Long Lang mà vẫn có mặt tại đây, cuộc chiến giữa người và Thần lần thứ xxx nhất định sẽ diễn ra hết sức khốc liệt…
…Cả khu rừng biếc xanh như ngọc, mang trên mình vẻ đẹp nguyên sơ và rực rỡ đến vô cùng. Nhưng ẩn tàng đằng sau vẻ bề ngoài lung linh đó lại là nguy hiểm muôn trùng vây, là nanh nhọn và độc rắn cực kỳ khủng bố. Hơn nữa, không hiểu vì sao khu rừng này còn có thể mê hoặc thần trí người ta, khiến những kẻ lạc bước sa chân lỡ vào đây loanh quanh mãi mà không thoát ra được, để cuối cùng trở thành món mồi ngon cho loài rắn Bích Lân trong lòng nó.
Cũng như lần trước, con Bạch Vũ chạy một vòng rồi lại quay về chỗ cũ, không thể nào thoát ra khỏi khu rừng kì quái này. Cao Phi ôm Lương Như Quỳnh, ngồi trên lưng Bạch Vũ, khẽ nhướng mày, quan sát thật kỹ bốn phía xung quanh mà cũng không phát hiện được gì khác biệt. Cảnh tượng khắp nơi trên mặt đất vẫn như vậy, giống nhau đến đáng sợ, nhìn lên trên cũng chỉ có thể thấy được nóc động ngập tràn ánh sáng bảy màu...
Đột nhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Cao Phi, hắn vội nói:
- Bạch Vũ, nhảy lên trên ngọn cây thử xem?
Tán lá của đám cây cối trong rừng này rất rộng, tựa như một cái dù đang xòe ra, lại chia ra thành nhiều tầng, chen chúc nhau mà vươn lên cao. Cáo trắng Bạch Vũ liên tục búng mình, tung người nhảy lên mỗi lúc một cao hơn, lát sau đã lên tới tầng tán phía trên cùng.
Thu hết khung cảnh phía xa xa vào trong mắt, Cao Phi cười sảng khoái:
- Biết ngay mà! Hà hà, cứ chạy vòng vòng mãi ở bên dưới thì cả đời này cũng đừng mong thoát ra được! Bạch Vũ, quay trở lại cái hang khi nãy mình chui ra đi, không cần tìm tên Tây Vũ Thiện khốn kiếp kia nữa, giờ có muốn tìm lão cũng chẳng biết tìm ở đâu, thoát ra trước rồi tính sau vậy.
Cáo trắng Bạch Vũ kêu lên một tiếng dài, đoạn lao đi như chớp về phía cửa hang dẫn lên trên động máu.
Thảm cỏ xanh mượt dần xuất hiện trước mặt cáo trắng Bạch Vũ và Cao Phi, thế nhưng cửa hang khi nãy thì đã không còn ở đó nữa, cứ như thể nó đã tan vào trong không khí!
Cao Phi tức giận chửi rủa mấy câu, sau đó cũng phải quay đầu, tìm một lối khác để đi. Dường như ở thế giới dưới lòng đất này có một thứ lực lượng vô hình, một bàn tay siêu nhiên bí ẩn nào đó luôn tìm cách dẫn dắt hắn từng bước, từng bước một tiến về phía trước chứ không cho hắn được phép rút lui vậy.
Hai người, một cáo sau một hồi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra được lối thoát duy nhất.
Ở một góc của hang động khổng lồ dưới lòng đất này có một nhánh hang dẫn đi đâu không ai biết. Hình thù bên ngoài của cái hang này hết sức kì dị, giống như đầu của một con quái thú đang hả rộng mồm, để lộ lối vào sâu hun hút, tối tăm phía bên trong...
Cao Phi nhặt một viên đá bảy màu dưới đất lên làm đèn, đoạn cùng Bạch Vũ cõng theo Như Quỳnh bước từng bước chậm rãi, thận trọng tiến vào bên trong hang. Ánh sáng do viên đá bảy màu phát ra cũng chỉ có thể soi sáng trong phạm vi vài thước đổ lại, chỉ vừa đủ để nhìn thấy vách đá nham nhở, đen bóng như than ở hai bên. Hang động này khá ngắn, đi được một lúc, cả bọn đã thấy được ánh sáng le lói ở phía trước.
Càng ra tới cửa hang, hơi ẩm trong không khí càng dày đặc, lại nghe những tiếng ầm ầm như tiếng nước đổ từ trên cao xuống, Cao Phi ngạc nhiên, vội chạy tới trước xem thử.
Thì ra bên ngoài chính là đáy của một vực sâu! Mà ở phía trên của cái vực sâu này có một con sông, chảy tới đây thì bị vực sâu ngăn cách, liền biến thành một cái thác nước cao hơn ngàn trượng! Nước từ trên cao trút thẳng xuống dưới, lại trở mình, tiếp tục hình thành nên một dòng chảy, thành một con sông hiền dịu, nhẹ nhàng và êm ả chảy xuôi giữa hai vách đá dựng đứng.
Cửa hang nơi Cao Phi đang đứng cách mặt sông chỉ có mấy thước mà thôi.
Nhìn thác nước cao ngút trời như một con rồng bạc bay lên tới tận chân mây, để lại cái đuôi khổng lồ không ngừng vung quật, đập thẳng xuống mặt đất tạo thành một vùng bọt nước trắng xóa, bốc lên hơi sương mịt mù, Cao Phi không khỏi há hốc miệng, đứng ngây ngốc hồi lâu.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở phía sau, Cao Phi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lương Như Quỳnh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, đang cùng Bạch Vũ chầm chậm bước ra khỏi hang. Như Quỳnh nhẹ vuốt mớ tóc mai rối bời trước mặt, nàng ta không nói gì mà chỉ khẽ nở nụ cười, nhìn về phía hắn.
- Em thấy trong người sao rồi?
- Chỉ còn hơi váng đầu một chút thôi. Mà vết thương của em… - Lương Như Quỳnh nói tới vết thương thì bỗng nhiên giọng nói nhỏ hẳn lại, ánh mắt hiện rõ nét bối rối.
- Vết thương?
Cao Phi vừa nghe liền giật thót, vội vàng xua tay giải thích:
- Lúc đó… lúc đó tình thế nguy cấp nên… nên… nên… nên… buộc phải làm như vậy… Xin lỗi em…
Cao Lạc tướng một đời vùng vẫy sa trường, đối diện với một Lương Như Quỳnh không ngờ lại ấp a ấp úng, mặt mũi đỏ bừng bừng như sắt nung trong lò than.
Mà ở phía đối diện, Lương Như Quỳnh vốn có chút bối rối, thấy Cao Phi như vậy lại không nhịn được mà phì cười:
- Ai nói với anh chuyện đó chứ? Người ta là đang muốn hỏi anh vì sao vết thương của em lành nhanh như vậy thôi mà?
Cao Phi giật thót lần hai, vấn đề này xem ra còn khó giải thích hơn là chuyện cởi áo bôi thuốc cho Như Quỳnh nữa! Không lẽ phải nói với nàng ta là có một anh trai nhảy ra từ một viên ngọc, sau đó nhìn thấy vết thương của nàng liền búng tay một cái, thế là cứu chữa xong rồi ư?
- Cái này… Vấn đề này tôi cũng không rõ lắm… Hay là em hỏi Bạch Vũ thử xem sao?
Cao Lạc tướng nhất thời không biết giải thích như thế nào, bèn đem “củ khoai lang nóng” ném sang cho cáo trắng Bạch Vũ.
- Bạch Vũ, mày nói đi, làm sao mà vết thương của Như Quỳnh khỏi nhanh như thế được?
Cáo trắng Bạch Vũ ngây thơ trả lời bằng hai tiếng: Gá! gá!...
Cao Phi mân mê cằm, giả vờ suy tư một lát rồi nói:
- À, ừm, vấn đề là thế này, lúc đó không biết con Bạch Vũ kiếm đâu ra được một loại cỏ kì lạ, sau khi đắp lên vết thương của em thì thật là thần kỳ, vết thương tự nhiên lành lại như như bao giờ bị thương vậy! Chậc, đúng là thần kỳ!
- Có thứ cỏ kì diệu đến như vậy? – Lương Như Quỳnh ngạc nhiên thốt lên.
- Ừm, đúng là khó tin, nhưng quả thực là con Bạch Vũ này đã tìm ra được! Đúng là em số lớn mạng lớn, nếu không có thứ cỏ đó thì… Hầy dà…
Cao Phi thở dài cảm thán. Lương Như Quỳnh khẽ lẩm bẩm:
- Vết thương nặng đến như vậy mà chỉ cần đắp lên là có thể lành lại ngay lập tức… Không lẽ là… cỏ Sinh Mệnh trong truyền thuyết?!!!
Cỏ Sinh Mệnh đúng là một trong bảy thứ kì hoa dị thảo, có thể cứu mạng người trong chốc lát, cho dù kẻ đó có bệnh tật, thương tích nặng đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần còn một hơi thở, là có thể cứu được! Như Quỳnh vừa nghĩ tới thứ cỏ chỉ được nhắc tới trong truyền thuyết này đã cứu mình một mạng liền không khỏi reo lên một tiếng, đoạn nắm tay Cao Phi mà lắc lấy lắc để, mừng rỡ kêu lên:
- Mau! Mau lấy ra cho em xem với, thứ này là kì vật ngàn năm khó gặp đó! Anh, mau lấy ra cho em xem thử với!
Cao Phi mặt mũi xanh lè... Cỏ Sinh Mệnh? Là cái giống cỏ quái quỷ gì vậy? Mình chỉ mới nói tới một loại cỏ kì dị nào đó, không ngờ bà cô này lại nghĩ ra được tới cỏ Sinh Mệnh ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết kia rồi! Trí tưởng tượng của con nhỏ này cũng quá cao siêu đi! Mà, đào đâu ra cái giống cỏ ấy bây giờ?
- À… à…. ờ… cái giống cỏ chết tiệt ấy chỉ bằng ngần này này… mà vết thương của em lại lớn như vậy, xài hết rồi còn đâu!
- Xác nó đâu anh?
- Ơ? Ờ, ừm, Bạch Vũ chạy nhanh quá, gió thổi bay hết trơn rồi…