Cao Phi ngẩng đầu lên, trước mặt hắn là một cây đại thụ bị bật gốc, nằm vắt ngang nối liền hai bờ vực. Bỗng nhiên, trên thân cây xuất hiện bốn người mặc đồ đen, cả bốn đang hối hả chạy sang phía bờ bên này.
- Tránh đường! Tránh đường!!!
Người còn chưa tới mà tiếng quát tháo đã vang lên inh ỏi. Nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền tới, Cao Phi thầm nghĩ, không biết đám người này bị gì mà có vẻ hoảng hốt đến như vậy? Bị người ta đuổi giết ư?
Bốn người mặc đồ đen rất nhanh đã chạy tới chỗ Cao Phi đang đứng, gã Đội trưởng còn không kịp nhìn hắn một cái, cũng không hề thắc mắc vì sao lại có một tên mặc áo giáp như trong phim cổ trang xuất hiện ở nơi này, mà vội quay sang nói với ba thành viên còn lại trong đội:
- Còn lựu đạn không? Đánh sập cái cây này đi!
Cao Phi hết sức ngạc nhiên, dùng ánh mắt kì quái nhìn bốn tên mới hớt ha hớt hải chạy sang từ bên bờ bên kia. Bọn họ nói chuyện với nhau bằng một loại ngôn ngữ gì đó mà hắn nghe không hiểu, cả bọn xi la xi lô nói với nhau một hồi, sau đó móc ra từ bên hông một vật to bằng nắm tay, rút cái vòng ở bên trên ra rồi ném thằng vào gốc đại thụ. Cao Phi còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên bị một cánh tay rắn chắc kéo đi một đoạn, sau đó đè hắn nằm bệt xuống nền đất.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn tiếng nổ lớn như sấm rền vang lên, ngay sau đó, một đám khói đen từ trung tâm vụ nổ bốc lên cao, kéo theo vô số vụn gỗ bay tứ tán. Chứng kiến một màn này, anh bạn Cao Phi vốn đã ngạc nhiên nay càng thêm kinh sợ. Cái cảnh tượng này quá dọa người đi! Đám người kia chỉ ném mấy “hòn đá” về phía đó thôi, vậy mà có thể gây ra chấn động đến như vậy sao?
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bất thần nhìn về phía gốc đại thụ, Cao Phi không khỏi nuốt khan một cái. Thân đại thụ to lớn mà mười người ôm không xuể đã bị khoét sâu hơn một nửa, nơi vụ nổ xảy ra còn để lại một cái hố sâu và rộng đến mấy thước!
- Chết tiệt! Không sập được! – Số Ba bất lực thốt lên.
- Đẩy xuống! Mau đẩy nó xuống! – Gã Đội trưởng buông Cao Phi ra, sau đó vội vã chạy tới, lòng thầm cầu nguyện có thể đẩy cái thân cây gãy này lăn qua một bên, tống cả cái cây lẫn con rắn xuống vực…
Thực ra thì gã Đội trưởng tính toán không sai, vụ nổ vừa rồi đã tạo ra một cái hố sâu bên dưới, khiến thân cây chỉ còn vướng lại một đoạn ở bên này. Nhưng mà sau một đêm chạy việt dã, cả bốn tên bây giờ đều đã kiệt sức, làm sao mà đẩy nổi cái gốc đại thụ nặng không biết bao nhiêu tấn này lay chuyển được đây?
Hình dáng kinh dị của Rắn Ba Đầu dần xuất hiện trong tầm mắt Cao Phi, và chỉ đến khi tận mắt trông thấy hắn mới hiểu được lý do vì sao bốn người kia lại phải chạy bán sống bán chết như thế! Ngay cả hắn cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái!
Mắt thấy bốn người trước mặt đang ra sức đẩy gốc đại thụ qua một bên, Cao Phi đã phần nào đoán ra được ý đồ của bọn họ. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội!
Soạt!
Năm cái móng vuốt sắc bén bất thình lình vươn ra từ bên dưới mặt đất, nhằm chân Cao Phi mà chụp tới!
Bị tập kích bất ngờ, dây thần kinh phản xạ của Cao Phi cũng căng ra như muốn đứt. Trong nháy mắt, phản xạ tự nhiên khiến hắn nhảy lên trên để né tránh, nào ngờ, mới vừa tung người lên không trung thì một thân cây to lớn đầy gai nhọn lại quét ngang về phía này. Không còn đường thoát, Cao Phi đành nhắm nghiền hai mắt lại, phó mặc tất cả cho số phận thôi…
Bốp!
Thân cây đầy gai quật thẳng vào người Cao Phi. Hắn chỉ cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung, lục phủ ngũ tạng dường như cũng bị cú đánh này làm cho đảo lộn. Lực đánh của thân cây đầy gai kia mạnh đến nỗi tống hắn bay thẳng qua đầu của bốn người mặc đồ đen, sau đó tiếp tục lao nhanh về phía con Rắn Ba Đầu.
“Rầm” một tiếng, cơ thể Cao Phi như một viên đạn pháo, va thẳng vào mình Rắn Ba Đầu, vụ va chạm mạnh khiến thân thể cả hai ngay sát na đụng vào nhau liền dội ngược, văng khỏi thân cây.
Bị quật một cái thật mạnh vào ngực đã đủ khiến Cao Phi đau đớn đến nghẹn thở, tiếp đến lại va trúng thân thể cứng như thép của Rắn Ba Đầu, Cao Phi không nhịn nổi liền hộc ra một bụm máu, trong đầu chợt hiện ra bốn chữ: “Con bà nó, xui!”
Mà thật ra, bốn chữ trên dành cho Rắn Ba Đầu thì có vẻ hợp lý hơn. Trước đó chỉ một giây, nó còn đang mơ tưởng đến cái vảy rồng trong ba lô gã Đội trưởng, ai mà ngờ, ngay khi sắp đoạt được thì lại bị Cao Phi tặng ột cú tông trời giáng, rớt xuống vực sâu như thế?
Cả Rắn Ba Đầu và Cao Phi sau khi va chạm liền bắt đầu quá trình rơi tự do xuống dưới vực. Cao Phi không nén được thở dài một hơi, lại sắp chết nữa rồi? Thôi thì cũng không có gì luyến tiếc, chỉ hy vọng chết đi rồi, ta sẽ mau chóng tìm thấy nàng, Mị…
Ngay thời khắc tưởng như mình sẽ chết, một giọng nói rất quen thuộc chợt vang vọng bên tai Cao Phi. Giọng nói này như đã nghẹn lại từ rất lâu trước đó, giống như tiếng nức nở của một người con gái sau ngàn năm xa cách, nay bỗng gặp lại cố nhân vậy.
- ….
Một giọng nói vang lên, linh hồn hắn run rẩy vì kích động!
Cao Phi choàng tỉnh, hắn đã nhớ ra rồi! Cảm giác này, chính là cảm giác này! Là nàng phải không?!! Mị!!!
Như một người say đã thoát ra khỏi cơn mê muội của hơi men, hắn vội vã vươn tay nắm lấy bất cứ thứ gì có thể giúp hắn sống sót. Hắn phải sống, hắn nhất định phải sống! Hắn còn phải tìm lại nàng!
Bản năng sinh tồn cuối cùng cũng cứu một mạng về cho Cao Phi. Một sợi dây leo lớn bằng cổ tay vừa đủ để kéo hắn trở về từ cõi chết.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, gã Đội trưởng và ba thành viên còn lại trong đội chỉ biết trơ mắt đứng nhìn. Sau khi con Rắn Ba Đầu bị rớt xuống vực, rồi Cao Phi tóm được sợi dây leo, treo người lơ lửng bên dưới thân cây vắt ngang miệng vực thì cả bốn mới kịp hoàn hồn, quay đầu về phía sau tìm kiếm nguyên do vì sao Cao Phi lại “bay” được như thế?
Trước mắt bốn người, mặt đất bằng phẳng nơi Cao Phi vừa đứng khi nãy đã vun lên cao, trở thành một gò đồi cực lớn. Phải quan sát thật kỹ mới thấy được, hóa ra gò đồi này lại chính là một cái mai rùa! Càng quỷ dị hơn, trên cái mai của con “rùa” này lại có rất nhiều xúc tu giống như vòi của bạch tuộc. Trên thân xúc tu chìa ra vô số gai nhọn, đặc biệt, ở trên phía trên đỉnh của nó còn có năm cái răng sắc bén. Nếu Cao Phi nhìn thấy được thì hẳn là hắn sẽ nhận ra cái thân cây đầy gai vừa rồi đã quật lên người hắn chính là một trong những cái xúc tu này!
Cái mai rùa bỗng nhiên cựa quậy, rồi bắt đầu nhấc mình lên khỏi mặt đất. Không khó để nhận ra rằng, ở bên dưới là bốn cái chân khổng lồ đang từ từ nâng cái khối thân thể to lớn ấy lên trên mặt đất. Chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra, bốn tên mặc đồ đen không hẹn mà cùng đưa tay lên lau mồ hôi trán, đồng loạt thốt lên:
- Thôi xong!
Con rùa chầm chậm nâng thân hình khổng lồ của nó lên khỏi mặt đất. Những xúc tu trên mai nó không ngừng vặn vẹo, sau đó vươn ra, quấn lên đám cây cối xung quanh…
Rắc! Rắc! Rắc!
Thân đại thụ bị những cái xúc tu kinh khủng ấy xiết chặt, ngay tức khắc, đám gai nhọn của xúc tu đã đâm sâu vào bên trong. Cây đại thụ lúc này như bị hút hết sự sống, cành lá dần dần héo úa, mục nát, rồi biến thành vô số mạt gỗ theo gió bay khắp nơi.
Cả bốn tên mặc đồ đen trầm trọng nhìn vào cảnh tượng đang xảy ra trước mặt. Gã Đội trưởng khẽ lên tiếng:
- Các ngươi còn đủ sức để chạy tiếp không?
Thấy ba thành viên còn lại lắc đầu, gã Đội trưởng nói tiếp:
- Không còn sức thì cũng ráng mà lết đi. Chúng ta vòng lại bên kia, kiếm đường khác để đi qua vậy…
Hiện tại muốn vượt qua con Rùa quái dị này là chuyện không thể. Bởi vì ở phía trước, thân thể khổng lồ của con Rùa đã bịt kín con đường duy nhất có thể đi qua, đó là còn chưa kể những cái xúc tu to dài mà linh hoạt của nó nữa, chỉ sợ cả bốn người chưa kịp đến gần thì đã bị đám xúc tu này lấy mạng rồi. Lối thoát duy nhất dành cho cả bọn chính là lui về thân cây gãy vắt ngang miệng vực, tìm đường khác để tụ hợp với số Năm.
Cố nén cơn đau trước ngực, Cao Phi bám theo sợi dây, leo lên phía trên thân cây gãy. Vừa lên tới nơi, hắn còn chưa kịp thở lấy sức thì trước mặt lại có bốn bóng đen chạy ngang qua. Ngơ ngác nhìn bốn tên mặc đồ đen đang bỏ chạy, lại nhìn về phía bờ bên kia, thoáng thấy con Rùa khổng lồ đang lê từng bước chậm chạp, nặng nề tiến tới bên này, Cao Phi hoảng hốt kêu lên:
- Thần Rùa?
Không để cho Cao Phi kịp ngạc nhiên, một cái xúc tu trên lưng con Thần Rùa bỗng quấn chặt lấy đầu bên kia của thân cây mà Cao Phi đang đứng. Kết quả sau đó thì ai cũng biết cả rồi, thân cây này bắt đầu mục nát với tốc độ mà mắt thường có thể dễ dàng nhìn thấy được!
- Chết tiệt!
Cao Phi vội vàng quay đầu, dùng hơn mười hai thành công lực mà bỏ chạy!
Càng đến gần bờ bên kia, thân cây dưới chân Cao Phi càng mục nát nhanh hơn. Đường kính của gốc đại thụ không ngừng thu hẹp lại khiến cho Cao Phi có cảm giác như đang chạy trên một lớp băng mỏng manh, không biết khi nào thì mình sẽ bị rơi xuống dưới vực vậy, trái tim hắn cũng vì thế mà đập loạn, muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Bốn mươi trượng! Ba mươi trượng! …Hai mươi trượng!
Cao Phi dốc hết sức bình sinh, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể hòng thoát khỏi tình trạng cửu tử nhất sinh này. Nhưng dường như ông trời đang muốn hành hạ thần kinh của hắn, gốc đại thụ sau một hồi rung lên bần bật liền rã ra thành từng mảnh, bắt đầu rơi rụng xuống dưới vực sâu. Cao Phi hít sâu một hơi, hiện tại không phải là lúc mắng chửi số phận nghiệt ngã nữa rồi! Đang còn đà lao tới, hắn dồn hết sức xuống chân rồi giẫm mạnh một cái, tung người nhảy về phía trước…
Mười trượng, tức là khoảng hơn bốn mươi mét, nói xa không xa, nói gần cũng không gần, nhưng nếu nói một người có thể nhảy xa đến hơn bốn mươi mét vậy thì kẻ đó chắc chắn không phải là người, mà chính thức là siêu nhân rồi!
Hiện tại, có một tên siêu nhân đang xuất hiện trước mắt bốn người mặc đồ đen.
Trước đó, cả bốn còn tưởng chuyến này bạn Cao Phi không thể nào thoát khỏi số kiếp, phải xuống dưới vực sâu bầu bạn với Rắn Ba Đầu đây. Nào ngờ, thoắt một cái đã thấy thân hình Cao Phi vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, rất nhanh đã phi thân tới chỗ bọn họ!
- Aaaaaaaa!!!
Bịch!
- Hự!
Cao Phi rên lên một tiếng, cơ thể hắn rớt thẳng xuống, lăn trên nền đất thêm vài vòng cho tới khi bị một gốc cây cản lại. Loay hoay đứng dậy, sau đó phủi đám bụi đất bám trên người, Cao Phi không khỏi sửng sốt khi nhìn về phía bờ vực, bản thân hắn cũng không nghĩ ra được vì sao khi nãy mình lại nhảy được xa đến thế!
- Không lẽ võ công của ta có tiến bộ?
Trầm ngâm một lúc, Cao Phi mới giật mình sực nhớ ra bản thân mình có võ. Nhưng mà, võ công của hắn ngày đó vẫn chưa cao cường tới mức nhảy một bước xa đến hơn mười trượng được cơ mà?!! Suy đi xét lại, chỉ còn một cách giải thích hợp lý nhất là: Trong thời gian hắn ở trong Vạn Hoa Lâm, võ công của hắn bằng một cách nào đó đã có tiến triển, tiến bộ vượt bậc!
- Hà hà! – Cao Phi mỉm cười, thầm nghĩ, xem ra quãng thời gian mười năm kia cũng không phải là vô ích. Đoạn, hắn vận lực vào nắm tay, đấm thẳng vào gốc cây bên cạnh.
- Liệt Hỏa Hổ Quyền!
Cao Phi quát lớn, nắm đấm của hắn mang theo uy thế và sự tự tin cực độ, nhanh như sấm động chớp giật nện thẳng vào gốc cây. Lực đánh mạnh đến nỗi làm thân cây cổ thụ phải lung lay, nhưng ngay lập tức, cơn đau từ tay truyền lại khiến gương mặt Cao Phi liền trở nên nhăn nhó.
- Đau quá!!!
Cao Phi ôm tay, nhìn lại, mu bàn tay của hắn đã rướm máu. Hắn lắc đầu cười khổ, còn đang tưởng bản thân đã luyện thành Liệt Hỏa Thần Công tầng thứ ba rồi chứ, nào ngờ mới chỉ đấm vào gốc cây một cái mà đã đau thấu xương, lại còn bị chảy máu nữa, cũng còn may là xương tay không bị gãy cái nào. Nhưng nếu võ công chưa có tiến triển thì tại sao khi nãy mình lại nhảy xa được như vậy nhỉ?
- Cao thủ! Ngươi chính là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết đấy ư?
Một giọng nói từ phía xa vang lại, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cao Phi. Hóa ra, bốn người mặc đồ đen sau khi thấy cú nhảy siêu nhân vừa rồi của Cao Phi thì liền chạy lại, cũng vừa kịp trông thấy hắn dùng tay không đấm một cái khiến cây cổ thụ cao to phải nghiêng ngả, số Ba không nhịn được mới thốt lên.
- Các ngươi nói với ta hả?
Cao Phi nhướng mày, hỏi lại bốn người kia, ngôn ngữ của đám người này quá kỳ quái, từ trước đến nay hắn chưa nghe qua bao giờ. Kể cả quần áo của bọn họ nữa, toàn thân trên dưới một màu đen, chỉ để lộ mỗi gương mặt, nhìn sơ qua giống hệt như đám thích khách chuyên làm chuyện mờ ám vậy.
Mà bốn người nghe Cao Phi nói lại càng ngạc nhiên hơn, gã Đội trưởng chỉ tay về phía Cao Phi, đôi mắt gã trợn tròn, miệng lắp bắp:
- Ngươi… Ngươi… Ngươi là người của tộc Việt Cổ?!!
- Việt Cổ? Tộc Việt Cổ là tộc gì? Mà ngươi hiểu ta đang nói gì sao? – Lần này lại đến lượt Cao Phi ngơ ngác.
Bốn tên mặc đồ đen ngẩn ngơ nhìn nhau.
- Chuyện này quả là khó tin. – Gã Đội trưởng lại quay sang hỏi Cao Phi bằng ngôn ngữ “Việt Cổ” của hắn:
- Nói vậy tức là ngươi không phải người của tộc Việt Cổ? Vậy sao lại biết ngôn ngữ của họ? Còn nữa, ngươi từ đâu đến, vì sao lại có mặt ở nơi này?
Gã Đội trưởng hỏi một lèo khiến Cao Phi có phần choáng váng, không biết phải trả lời từ đâu, càng không biết làm sao trả lời khi bản thân hắn cũng mù tịt như kẻ đang hỏi. Tộc Việt Cổ? Là cái giống gì vậy? Còn vì sao hắn lại ở đây… Không lẽ lại trả lời là hắn đã chết, rồi vô tình bị một con Thần Long gạ gẫm, đẩy tới chốn này ư?
Cứ thế, hắn đứng nghệt mặt ra như một tên bù nhìn giữ dưa, nào hay cái vẻ mặt ngơ ngác đó của mình trong mắt kẻ khác lại trở thành bí hiểm…
- Đội trưởng, đại ca… Hắn không trả lời kìa! Nhất định là có bí mật lớn lắm đó nha! Trông hắn cũng khá quái dị, cứ như mấy tay kiếm sĩ giang hồ trong phim vậy đó! Em nghĩ chắc chắn tên này là cao thủ của một gia tộc cổ đại đang ẩn dật, đang thi hành một nhiệm vụ rất quan trọng trong rừng này!
Số Ba ghé sát người gã Đội trưởng, vừa khẽ nói vừa dùng ánh mắt ngưỡng mộ len lén nhìn sang phía Cao Phi.
Nghe số Ba nói vậy, Gã Đội trưởng mân mê cằm, nheo nheo mắt đánh giá Cao Phi thêm một chút nữa, rồi cũng gật gù, nói nhỏ:
- Mày khẳng định chứ?
- Không sai vào đâu được! Quần áo, tóc tai của hắn giống y trong phim kiếm hiệp nha, anh xem, chỉ thiếu mỗi cây kiếm nữa thôi là y chang mấy tên kiếm khách rồi còn gì? Anh còn nhớ tên sát thủ Huyết Kiếm mà lần trước chúng ta chạm trán không? Hắn cũng ăn mặc cổ quái như tên này…
- Cũng đúng ha. – Gã Đội trưởng gật đầu.
Số Hai và số Bốn nghe hai tên kia bàn luận mà lắc đầu cười khổ không thôi. Cũng không biết trí tưởng tượng của hai tên này phong phú đến mức nào, chỉ thấy sau khi lén lút thì thầm to nhỏ với gã Đội trưởng một hồi lâu, số Ba liền tiến tới trước mặt Cao Phi, chắp tay thi lễ rồi nói:
- Vị huynh đệ này, xin thứ lỗi cho bọn tại hạ vừa rồi đã quá thất lễ, có gì mong huynh đệ bỏ qua cho!