Lặng lẽ nhìn theo phương hướng Akade đã biến mất, Vito Bailando thở dài. Chút chán nản vừa dâng lên lập tức bị ông trùm đè nén xuống.
Máy liên lạc, cũng là máy phiên dịch có hình dạng như chiếc vòng đeo trên cổ Vito nhấp nháy. Ấn nhẹ vào cổ, Vito hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Báo cáo! Có vật thể không xác định vừa đục thủng trường phòng ngự EST từ bên trong!"
"Không có gì đâu Rick, anh cứ tiếp tục tập trung vào việc phòng ngự, chuyện vật thể đó không cần phải quan tâm đến!"
Một thoáng im lặng, người được gọi là Rick, cũng là đội trưởng đội phòng thủ vòng ngoài của cứ điểm trung tâm, tổng chỉ huy của các trung đội 1, 2 và 3, có vẻ do dự. Vito nhíu mày, âm thầm tự hỏi phải chăng sự tác động của năng lực của mình lên người này đã yếu đi.
"Rõ!"
Lời này của Rick khiến ông trùm an tâm lại, tuy nhiên Vito dự định sẽ cho gọi Rick tới gặp mặt thường xuyên hơn.
Hart quay trở lại, trông có chút chật vật. Đội cận vệ cũng dần tập hợp lại phía sau lưng Hart.
"Tình hình thế nào?"
"Năm người bị thương nặng, gãy xương nhiều chỗ. Mười người khác bị nhẹ hơn. Số còn lại đã hồi phục." Hart trả lời ngắn gọn. "Hệ thống phòng ngự của T1000 cũng đã khôi phục, mặc dù cửa xe chỉ sợ không thể lắp lại như cũ được."
"Không sao, Riko vẫn ổn chứ?"
"Vâng!"
Vito trầm ngâm, sau một lát chợt hỏi một câu dường như chẳng liên quan gì.
"Anh thấy thế nào, Hart?"
"Ông chủ, việc tiếp nhận tinh thể X diễn ra không được tốt. Victor đã chết, Akade bỏ trốn cùng Haibara và con tin của chúng ta. Hơn nữa, trừ thuộc hạ ra, năng lực của những kẻ tiếp nhận tinh thể X khác đều khá đơn điệu. Đặc biệt nếu đem so với kẻ bỏ trốn Akade."
Vito bật cười. Không được tốt, Hart quả thực biết cách nói chuyện. Vốn Vito tính sử dụng một nửa số tinh thể X hiện có để tăng cường lực lượng, hơn nữa thuận tiện xem xem may mắn của bản thân được đến đâu. Cứ sau những gì đã xảy ra thì ông trùm rõ ràng đã quay trúng giải độc đắc, mà lại còn là giải độc đắc xui xẻo nữa. Trong 50 kẻ tiếp nhận tinh thể X, chỉ có ba người có biểu hiện đặc biệt. Và một trong số đó là kẻ trực tiếp dẫn tới màn nổi loạn ngày hôm nay.
"Victor..., thật đáng tiếc." Vito nhẹ giọng than thở. Hart đứng một bên có vẻ tò mò muốn hỏi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Được rồi, việc còn lại tôi để cho anh lo liệu." Vito nói, thoáng nhìn về chỗ xác của Victor. Nếu cho Vito thời gian để bình tĩnh suy xét, chưa chắc lão đã bắn phát súng đó. Nhưng ngay cả bây giờ, cái cảm giác toàn thân từ đầu tới chân đều bị nhìn xuyên suốt vẫn khiến Vito lạnh toát cả người.
Cúi người lấy ra một viên tinh thể X bỏ vào túi, Vito quăng cái balô cho Hart. Cũng không phân phó gì thêm, ông trùm đi về phía chiếc T1000. Hôm nay đã đủ xui xẻo rồi, và Vito chợt cảm thấy muốn ghé thăm con gái. Dẫu sao, lão yêu con gái mình thật, nhưng số lần gặp mặt cô bé có thể đếm được trên các đốt ngón tay.
-0-
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa, sau đó cánh cửa kim loại chuyển dịch dần vào bên trong, lộ ra căn phòng của Riko. Nội thất trong phòng được Vito cố ý làm cho giống hệt căn phòng cũ của cô bé, tức là cũng gồm một chiếc giường lớn với lồng thủy tinh trong suốt bên ngoài, và một cửa sổ chiếm hết diện tích bức tường cạnh giường, mở ra cảnh biển xanh sóng vỗ.
Dĩ nhiên, chẳng có biển nào trong vòng 1km trở lại, và khung cảnh hùng vĩ rì rào kia thực ra là từ một màn hình tivi cực kì hiện đại, trực tiếp thu hình từ máy quay đặt ở ngôi nhà cũ của Riko.
"Cha!" Riko nằm trên giường, đắp chân tới cằm, mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ. Đầu không quay lại nhưng cô bé lại có thể đoán trúng phóc người vừa bước qua ngưỡng cửa, khiến Vito hết sức ngạc nhiên.
Ngoài ra, còn một người nữa cũng đang ngạc nhiên nhìn ông trùm lom lom là Richard. Gã này vẫn ngồi trước cái laptop của gã trước một cái bàn nhỏ cạnh cửa phòng.
Vito thân mật vỗ vai Richard, sau đó đi tới trước giường con gái.
"Nào, thiên thần bé nhỏ. Cha tới thăm mà sao con vẫn ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ là thế nào?"
Riko nghe lời này mới quay đầu lại, cặp mắt màu xanh thẳm của cô bé nhìn người đã sinh ra mình, má phồng lên giận dỗi.
"Con muốn ra ngoài!"
Vito cười cười, giọng lão hết sức nhẹ nhàng.
"Con chưa thể ra ngoài được. Xem ta có quà gì cho con này."
Riko xoay ngoắc đầu ra sau, làm những sợi tóc bạc hất lên lóng lánh. Sau đó, không đợi Vito nói thêm điều gì, cô bé bất chợt nhảy xổ lại chỗ cha mình đang ngồi, đầu lập tức va vào bức màn thủy tinh đánh cốp một tiếng.
"Ui da!" Trong khi Riko nhăn nhó xoa mặt thì Vito vội vã nhấn nút mở cái lồng thủy tinh. Thoáng nín thở khi hơi nước nóng hổi phả vào mặt, Vito quan tâm hỏi:
"Con không sao chứ?"
"Con không sao, chỉ là con lại quên mất cái bức tường vô hình đáng ghét." Vừa nói, Riko vừa choàng cổ cha mình, vẻ mặt cô bé chuyển sang láu lỉnh.
"Quà gì vậy cha?"
Vito mỉm cười, bất chợt ôm chặt con gái khiến Riko nhăn cả mặt, sau đó buông cô bé ra. Móc viên tinh thể X khỏi túi áo, Vito nói:
"Đây, xòe tay ra nào!"
Chỉ có thể thấy những mảng đen ánh kim lấp lánh lộ ra nơi những kẻ tay, bởi bàn tay Vito gần như che kín thứ cầm ở bên trong, Riko xòe tay. Vito thả cho cái vật nắm trong tay rơi xuống lòng bàn tay con gái, trong một thoáng, mắt ông trùm lóe lên.