Trong khi Vito bận bịu với việc khai thác và sử dụng quặng tinh thể X. Richard cũng bắt đầu kế hoạch của mình. Hai tay gã nâng cái laptop quý giá lên. Ngắm nhìn cái lap lần cuối, từ tay gã, từng chùm tia điện hiện ra, xanh lè, thi nhau nổ lốp bốp.
Những tia điện xâm nhập vào cái máy, len lỏi trong các vi mạch và các khớp nối. Cả laptop nhanh chóng bị lưới điện bao phủ trong cái kén màu xanh nhấp nháy, rồi, các bộ phận của nó được rã ra thành các phần riêng biệt: màn hình, camera, chip, ổ cứng...
Con mắt Richard lướt qua lại đám linh kiện, sau cùng chọn ra những mảnh cần thiết tổ hợp lại theo hai nhóm, một nhóm lấy màn hình làm chủ, nhóm kia lấy camera webcam làm chủ. Có thể thấy mồ hôi thấm ra hai bên thái dương Richard ướt đẫm, trán gã nhăn lại bởi tập trung cao độ.
Một con bọ xem trộm với mấy cái cẳng khẳng khiu sinh ra, từ từ bò theo mấy ngón tay dọc theo cánh tay rồi an tọa trên vai Richard. Gã nhìn nó, lầm bầm: "Cái màn hình to quá..."
Richard định tạo một con rôbôt nho nhỏ với cái màn hình làm thân và đứng trên hai chân, tuy nhiên gã gặp khó khăn. Cắn răng tăng mạnh cường độ những tia điện thêm một lúc, Richard vẫn không thể thành công khiến con rôbốt đứng lên được, những cái cẳng làm từ vỏ laptop và những dây từ quá khẳng khiu, "dán" với nhau quá tốn sức.
'Mình ngu thật!" Richard bỗng bật cười. 'Hai chân không được thì bốn chân vậy." Gã nghĩ.
Cuối cùng, rôbốt màn hình cũng xong. Cái màn hình nằm úp bên trên hơn một tá chân như chân rết. Rõ ràng là Richard đã không dừng lại chỉ ở bốn chân.
Một sợi điện xanh mỏng manh kết nối Richard với con rôbốt máy quay của mình, tương tự như với con bọ xem trộm đậu trên vai.
"Gửi con bọ đi theo dõi Vito thì dễ rồi, nhưng muốn gửi con rết mập này ra khỏi căn cứ thì hơi khó." Richard nghĩ thành tiếng. Ngay khi vừa nói xong gã vội vã nhìn về phía cô bé mà gã chịu trách nhiệm coi sóc. Riko đang nhìn gã, có vẻ khá tò mò.
"Anh đang làm gì thế? Mấy cái tia xanh xanh đó đẹp thật đấy."
Đối với Riko, Richard bảo trì một thái độ không lạnh không nóng, chính xác là từ sau khi xuống máy bay gã hoàn toàn dửng dưng, như kiểu một chậu hoa trang trí trong phòng của Riko. Và gã cảm thấy làm thế thật chính xác. Richard làm mặt lạnh, không trả lời câu hỏi của Riko. Mắt gã dừng trên mặt Riko vài giây sau đó chuyển sang nghiên cứu bức tường bên cạnh. Có thể thấy đôi mắt Riko long lanh.
Cảm thấy hơi hơi có lỗi, nhưng Richard vẫn lựa chọn giữ im lặng cho đỡ phiền phức. Nếu trả lời Riko gã đang làm gì, với một cô bé ít ra khỏi nhà như Riko, chỉ sợ Richard sẽ phải bịa một câu chuyện dài.
Lát sau, Riko quay trở lại với những quyển sách mà Hart đem tới, cũng không thèm nhìn Richard và mấy món đồ chơi của gã thêm cái nào nữa. Cô bé hờn dỗi, và Richard có chút khoái trá quan sát cái má phồng lên của cô. Con bọ trên vai gã chẳng biết đã bò đi đâu mất, cả con rết màn hình cũng không thấy đâu nữa.