Chương có nội dung bằng hình ảnh
Biên tập: Beryl
“Qua tính toán thời gian trong vũ trụ, hành trình nửa năm của chúng ta về cơ bản khớp với nửa năm trên Trái Đất, sai số trong khoảng 48 giờ.” Kỳ lạ là mặc dù lớn lên trong thời đại mới nhưng Sanche vẫn thích dùng giấy bút để tính toán số liệu. Cậu bê một chiếc ghế nhỏ ra, ngồi bó gối như trẻ mẫu giáo, gác bút bi lên tai.
Phi thuyền vẫn chưa mở cửa. Mạc Khanh nghe theo kiến nghị của Diệp Lâm đậu phi thuyền bên một bờ biển bao quanh bởi núi, để phi thuyền ở chế độ tàng hình.
Kunta thả robot thăm dò ra. Nhiệm vụ của nó là thu thập một vài mẫu đất và không khí để đánh giá xem môi trường trên hành tinh này có phù hợp cho con người sinh sống hay không.
Song trước đó họ cần phải kiểm tra giờ Trái Đất hiện tại đã.
Sanche là người duy nhất ở đây học chuyên ngành vật lý. Cuốn sổ tay của cậu chi chít công thức lằng nhằng: “Trong vũ trụ, khi không có bất kỳ hệ quy chiếu nào, chuyển động của một vật là đường thẳng hay đường cong cũng chỉ là tương đối. Vì thế, ngay cả khi chúng ta đi từ dòng thời gian hữu hạn sang dòng thời gian vô hạn, chúng ta vẫn có thể lấy thời gian trên Trái Đất làm mốc, miễn là khối lượng của chúng ta không đổi.” Cậu ta gập cuốn sổ lại, đưa tay ra làm tư thế cắt để minh họa, “Giống như lòng bàn tay và mu bàn tay đều không nhìn thấy nhau, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến các tham số trong quyển sổ. Sự khác biệt duy nhất là liệu khối lượng của chúng ta có thay đổi trong không gian tương đối hay không thôi. Em lấy ví dụ, giả sử trong không gian này khối lượng phân tử chỉ bằng khối lượng nguyên tử chẳng hạn…” Sanche bế tắc, không biết phải giải thích sao nghe cho phổ thông. Cậu nhìn cả team cầu cứu, bất lực hỏi: “Mọi người có hiểu không?”
Mọi người im như thóc. Diệp Lâm chớp chớp mắt, nói: “Thuyết tương đối?”
Sanche búng tay: “Bingo!” Cậu hơi xấu hổ, “Ví dụ em đưa ra chưa đủ sinh động, còn hơi khó hiểu…”
Ron cười an ủi: “May mắn team chúng ta vẫn có người hiểu được.”
Thực ra Diệp Lâm cũng không biết tại sao mình lại hiểu được ý của Sanche. Thậm chí trên đường đi cậu còn mượn cuốn sổ của cậu ta nghiên cứu, nghiên cứu một lúc thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sanche, nói: “Vậy nếu coi chúng ta là vật mốc X, sai số 48 giờ là Y, một giờ trên hành tinh này là Z, thì không khó để suy ra được chênh lệch về thời gian giữa Trái Đất và ở đây.”
Sanche há hốc mồm, cậu vội vàng cặm cụi tính toán. Mạc Khanh liếc nhìn Diệp Lâm, bình tĩnh lấy ra đồng hồ đếm ngược. Sanche đầm đìa mồ hôi, cậu lắp bắp: “Mặc dù… cảm giác ảo… vãi… nhưng theo công thức này, chênh lệch thời gian giữa chúng ta và Trái Đất là 24:4369 giờ.”
“182 ngày.” Diệp Lâm nhanh nhảu nói. Cậu thở dài, tự nhủ: “Chúng ta phải nhanh lên.”
Một ngày ở đây bằng nửa năm trên Trái Đất. Mặc dù sự chênh lệnh thời gian này không khủng khiếp như trong phim Interstellar, nhưng tự mình trải nghiệm chuyện đó cũng chẳng thấy hay ho chút nào.
Diệp Lâm chỉ thấy may là ở bên này của phễu lỗ sâu không có hố đen. Nếu hành tinh này ở gần hố đen, cùng bị chân trời sự kiện và lực thủy triều tác động, thì rất có thể phi thuyền của họ đã tan tác ngay từ khi hạ cánh rồi.
Trong lúc chờ robot thăm dò của Kunta về, Sanche có vẻ rất tò mò về danh tính của Diệp Lâm. Cậu ta nhiệt tình hơn trước gấp bội, chủ động hỏi han các thứ: “Anh là sinh viên chuyên ngành vật lý hở?”
Diệp Lâm tự giễu: “Trình độ vật lý của anh chỉ ở mức THCS thôi.”
Kunta đứng cạnh hai người xen vào: “Cậu ấy còn hiểu biết cả địa lý nữa.”
Diệp Lâm không nghe ra giọng điệu châm chọc trong đó, có vẻ Kunta đang khen cậu thật. Diệp Lâm đành lấp liếm qua loa: “Chắc là do… ký ức cơ bắp đấy?”
Bọn họ có vẻ không tin cái thứ gọi là ký ức cơ bắp lắm. Nhìn Sanche có vẻ rất muốn trở thành “Bạch Hạc”, cậu ta tôn sùng Kunta như thần tượng, lúc nào nhìn Kunta ánh mắt cậu ta cũng tỏa sáng lấp lánh.
“Ước mơ của em là được làm việc ở tầng F của Troy Horse.” Sanche có vẻ rất hào hứng, cậu cố gắng thể hiện tài năng của mình trước mặt Kunta, “Học kỳ nào em cũng được điểm A+ cả.”
Trái ngược với cậu, Kunta vẫn lạnh tanh: “Cậu cứ lấy bằng tiến sĩ đi đã rồi nói tiếp.”
Diệp Lâm im lặng đứng đó chợt thấy mình như thằng thất học…
Có tổng cộng năm con robot thăm dò được thả đi, kết quả thăm dò sẽ sẽ được gửi về cùng lúc. Kunta bật máy tính bảng lên, bắt đầu tổng hợp số liệu: “Hàm lượng oxi trong khí quyển gấp 1,5 lần Trái Đất. Hàm lượng CO2 gấp 6 lần Trái Đất trước thời đại công nghiệp. Nhiệt độ trung bình cao hơn Trái Đất 4°C. Đất giàu dầu mỏ, than đá và muối…” Kunta dần cau mày, hắn lẩm bẩm: “Niên đại ước tính là…”
Diệp Lâm trầm giọng nói: “Trái Đất từ 145 triệu năm đến 66 triệu năm trước Công nguyên, kỷ Phấn trắng*, kỷ địa chất dài nhất trong Đại trung sinh.”
(*) kỷ Phấn Trắng là thời đại khủng long (hình minh họa)
Kunta ngạc nhiên liếc cậu một cái, hắn ngậm chặt miệng không nói gì. Robot thăm dò có chức năng quay phim, một trong số chúng đang đi qua lùm cây dương xỉ khổng lồ. Cơ mặt Diệp Lâm gần như căng cứng, cậu đanh giọng nói: “Dừng.”
Kunta tạm dừng robot thăm dò. Diệp Lâm nhờ hắn điều chỉnh góc quay video, ống kính trên màn hình đột nhiên rung lắc dữ dội, rồi đột ngột rơi xuống. Vị trí ống kính rơi cũng không được đẹp lắm, hai lỗ đen dần phóng to trước màn hình, Diệp Lâm không khỏi nín thở.
“Trong thời đại kỷ Phấn trắng, các lục địa bị ngăn cách bởi các đại dương, Trái Đất trở nên ấm và khô hơn, những loài khủng long to lớn nhất xuất hiện, bao gồm rất nhiều loài mới. Chúng trở thành kẻ thống trị trên Trái Đất lúc bấy giờ, như thằn lằn bay thống trị không trung, bò sát biển khổng lồ thống trị vùng bờ biển. Tổ tiên loài rắn, bướm đêm, ong cũng dần xuất hiện. Thực vật hạt kín cũng xuất hiện vào Kỷ Phấn trắng.” Kunta khái quát một cách khô khan, hắn còn bổ sung một câu, “Thích thì có thể về tra google.”
Bốn người còn lại mặt đều tái xanh, đặc biệt là Sanche. Cậu ta còn quá trẻ, nỗi sợ hãi gần như sắp đè bẹp cậu ta, “Ở đây thế méo nào được.” Cậu cầu xin, “Chúng ta về đi?”
Ron lắc đầu, trông anh ta vẫn khá bình tĩnh: “Về đâu? Nếu chưa đến thời khắc cuối cùng thì cơ chế bảo vệ của Homer cũng không xác định được tọa độ để đưa chúng ta ra khỏi lỗ sâu đâu. Với cả, chúng ta vẫn còn nhiệm vụ khác phải làm.” Anh ta nhìn về phía Mạc Khanh. Mạc Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Chúng ta phải ghi lại các mẫu sinh vật có thể ghi lại ở đây.” Mạc Khanh giơ vòng tay AI của mình lên, “Nãy tôi xem thử rồi, ghi chép về hành tinh này trong tập thơ Homer tương đối ít.”
Diệp Lâm không hiểu lắm: “Nghĩa là sao?”
Kunta: “Nghĩa là trước đây chưa có mấy ai đặt chân đến hành tinh này, hoặc là do môi trường ở đây quá khắc nghiệt nên chưa thể ghi lại thêm thông tin.” Hắn dừng nói, nhìn Diệp Lâm như nhìn một thằng dốt nát, “Sau khi được đào ra cậu không học lớp nền văn minh à? Một khi vào cửa và đến một hành tinh mới, mọi người đều phải tranh thủ ghi lại thông tin hữu ích, chúng ta gọi đó là Tập thơ Homer. Đừng coi thường tập thơ này, bởi vì nó sẽ đem lại hy vọng cho những người và tiên phong đến hành tinh này trong tương lai, giúp họ làm thế nào nào để sống sót và tìm ra tọa độ của điểm kỳ dị.”
Trông Sanche vẫn căng thẳng, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rồi. Cậu ta gượng cười với Diệp Lâm.
Ron vẫn bình tĩnh một cách bất thường. Anh ta không phải bạch hạc, nhưng đối với tình cảnh hiện giờ của mình lại có thái độ rất thản nhiên, như kiểu nguy hiểm hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến mục đích vào cửa của anh ta. Điểm này Mạc Khanh và Ron khá giống nhau, họ chỉ là những con người bình thường, nhưng lại rất khác thường.
Là bạch hạc duy nhất, Kunta tạm thời làm đội trưởng của cả đội. Hắn đứng lên, vung vẩy tay chân, ra hiệu cho Mạc Khanh mở khoang sau của phi thuyền.
“Chúng ta đi lựa vũ khí.” Hắn bình tĩnh nói, “Nhỡ đâu gặp phải khủng long bạo chúa.”
Từ khi bước vào kỷ nguyên mới đến nay, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã đạt đến mức vũ khí hạt nhân siêu nhỏ, chẳng hạn như tên lửa mà Diệp Lâm suýt phóng ra trước kia chính là một ví dụ. Việc phát minh ra thiết bị trợ lực cho phép con người có thể mang theo gần 250 kg súng ống đạn dược. Vì vậy toàn bộ khoang sau của phi thuyền chỉ dành để chở những loại vũ khí nguy hiểm có thể san bằng cả một khu vực này.
“Dao crôm*.” Kunta chỉ vào con dao cán dài trong tay Diệp Lâm, “Đây là vũ khí cận chiến tốt nhất.”
(*) crôm: là kim loại cứng nhất thế giới
Sanche bĩu môi, có vẻ cậu ta không thích vũ khí lạnh lắm.
Phi thuyền còn được trang bị cả khoang sự sống có khả năng tự phi hành. Chỉ cần cả đội tiến vào khoang sự sống trước khi cơ chế bảo vệ hoàn toàn hết tác dụng thì khoang sự sống có thể tự phóng vào không gian, đưa cả đội ra khỏi hố sâu một cách an toàn dựa trên tọa độ mà Homer gửi tới vòng tay AI của họ.
Diệp Lâm nhìn khoang sự sống của mình, cảm thấy nó chẳng khác gì một chiếc quan tài.
Mạc Khanh đứng cạnh đang nạp đạn cho khẩu Gatling*, cô trầm giọng nói: “Tí nữa núp sau tôi nhé.”
(*) Súng gatling: là một loại súng máy nhiều nòng có tốc độ bắn cao (3000 viên/phút), thường dùng để bắn xuyên xe bọc thép, phá hủy trực thăng, máy móc,… (hình minh họa)
Diệp Lâm sửng sốt, cậu cười cười: “Cảm ơn cô… nhưng không cần đâu, tôi núp sau cô thì khủng long vẫn tấn công tôi thôi.”
Dường như Mạc Khanh còn muốn nói gì đó, nhưng Kunta đã bắt đầu triệu tập cả đội. Sanche lẽo đẽo đi sau Diệp Lâm như một cái đuôi.
“Cố gắng hành động cùng nhau nhé.” Kunta nhìn Diệp Lâm, “Chúng tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Nói không cảm động là giả, nhưng Diệp Lâm cũng không mặt dày tới mức kéo chân cả đội. Cậu được Mạc Khanh và Ron bảo vệ bên trong. Kunta xuống tàu vũ trụ trước, Sanche theo sát phía sau.
Ở một mức độ nào đó thì hệ sinh thái của của kỷ Phấn Trắng vẫn thích hợp cho loài người sinh sống, nhưng trong một môi trường không xác định, Diệp Lâm và những người khác vẫn bật lớp màng cách ly.
Sau khi rời khỏi phi thuyền, bọn họ phải tiến vào hầm trú ẩn trong rừng càng nhanh càng tốt, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hệ số an toàn của họ cũng tăng theo. Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện thảm thực vật khổng lồ trên mặt đất có thể giúp họ ngụy trang càng lâu càng tốt.
“Đậu phi thuyền trên bờ biển là một sáng kiến hay.” Mạc Khanh đi trước Diệp Lâm, cô cầm khẩu súng gatling gạt bụi cây sang hai bên, nói, “Trốn rất tiện.”
Ron nhìn chằm chằm vòng tay AI của cô: “Dương xỉ có lượng nhỏ độc tố gây tê liệt, có người từng ghi lại thế.”
Mạc Khanh cúi đầu nhìn. Diệp Lâm hỏi theo bản năng: “Người ghi lại là ai?”
“Là một tiên phong.” Mạc Khanh hơi ngạc nhiên, cô đánh vần tên người ghi chép, “Goliath…?”
Diệp Lâm chợt thấy tim mình hẫng một nhịp. Máy ghi lại không ghi chép được theo thời gian thực, Mạc Khanh do dự một lúc, cuối cùng vẫn thông báo tin tức này đến Kunta.
“Nếu chúng ta vẫn đến được hành tinh này, có nghĩa là nhóm tiên phong đến trước cũng không tìm được tọa độ của điểm kỳ dị.” Ron phân tích, “Chúng ta thử hội hợp cùng nhóm đó xem.”
Sanche không đồng ý: “Chúng ta có biết cô ấy đến đây vào ngày nào tháng nào năm nào đâu…”
Diệp Lâm ngắt lời cậu ta: “Cô ấy đi trước chúng ta nửa năm, có lẽ cô ấy vẫn còn ở quanh đây lúc chúng ta đến.”
Kunta nheo mắt, hỏi: “Cậu biết cô ấy à?”
Diệp Lâm trầm mặc một hồi mới nói: “Chúng tôi là bạn.”
Kunta “ha” một tiếng, có vẻ hắn thấy nực cười: “Tiên phong không kết bạn với bất kỳ ai, họ là thần.”
Diệp Lâm há miệng, cậu muốn phản bác, nhưng khi khuôn mặt của Cronus trong biển sâu hiện lên trong tâm trí, cậu chỉ khéo léo giữ im lặng. Dường như Kunta đã đoán trước được cậu sẽ phản ứng như vậy, hắn nói một cách hiển nhiên: “Cô ấy có nhiệm vụ của cô ấy, chúng ta có nhiệm vụ của chúng ta, cậu đừng có ỷ vào họ.”
“Nhưng chúng ta có thể nhờ tiên phong trợ giúp mà.” Ron liếc nhìn Diệp Lâm đang đứng phía sau, nói như thể động viên, “Chúng ta thử tìm cô ấy trước đi.”
Từ đầu đến cuối Mạc Khanh đều không lên tiếng, nhưng cô vẫn luôn đứng về phía Diệp Lâm, đội ngũ bị chia làm hai nửa.
Kunta mặt mày nhăn nhó, hắn nhìn chằm chằm Diệp Lâm, vừa định nói gì đó, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng đà điểu kêu gào.
Mọi người kinh hoàng nhìn về phía sau Sanche.
“Cái, cái gì thế…!” Sanche không dám quay đầu lại, cậu chưa nói hết câu, một lực xé toạc cực lớn đã hất cậu ta lên không trung. Lúc Kunta kịp lấy súng ra thì đã quá muộn, Sanche đã bị bắt cái đuôi khổng lồ của con khủng long bạo chúa* hất sang một bên, giây tiếp theo một gốc cây đại thụ bị cắt đứt. Mạc Khanh hét lên: “Bảo vệ đầu!” rồi cầm khẩu súng máy nã thật lực vào thân cây đang đổ ập xuống.
(*) hình minh họa khủng long bạo chúa T-rex
Ron không có cách nào tới gần nơi Sanche sắp sửa rơi xuống, anh ta lo lắng hét: “Nó sắp nuốt chửng…!”
Trước khi từ “cậu ấy” phát ra, một quả tên lửa hành trình đã sượt qua đầu Ron.
Ron: “??”
Không biết Diệp Lâm đã leo lên vách đá gần đó từ lúc nào. Cậu quấn dây leo vào người rồi đu người qua đầu khủng long bạo chúa giống như Tarzan. Phía dưới mồm con khủng long bạo chúa đang há ra rộng hoác. Tên lửa đạn đạo bắn trúng vào cổ con khủng long. Sanche đã bất tỉnh được Diệp lâm ôm vào lòng.