Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

1

Ta vừa suy nghĩ xem mình cần phải lấy bao nhiêu ngân lượng để có thể sống một cuộc sống tốt đẹp ở Giang Nam, vừa lén nhìn Sở Dục đang phê duyệt tấu chương, không biết ở Giang Nam có người nào đẹp trai hơn tên cẩu hoàng đế này không.

"Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Sở Dục cau mày và gấp lại tấu chương, thấy vậy ta lập tức tiến lên giúp hắn xoa bóp thái dương.

Ta đã ở bên cạnh hắn ba năm rồi, và ta hiểu rõ thói quen của hắn.

Nếu hắn chỉ cau mày, tức là hắn chỉ hơi mệt thôi.

Nếu hắn vừa cau mày vừa nhướng mày, điều đó có nghĩa là lúc này hắn đang hơi tức giận.

Nếu khi cau mày lông mày bên trái cao hơn bên phải, điều đó có nghĩa là tâm trạng của hắn cực kỳ tồi tệ.

Thật không may, đây là tình huống thứ ba.

"Nhìn hoàng thượng mỗi ngày vất vả như vậy, thần thiếp thật hận bản thân chỉ là một kẻ ngu dốt, không thể đỡ đần gì cho hoàng thượng lúc người cần.”


Ta vừa ấn huyệt thái dương cho hắn vừa thì thầm, cố nặn ra hai hàng nước mắt chảy dài.

Tên cẩu nam nhân, ngươi không phải chỉ thích những mỹ nhân ngu ngốc không có sức lực sao, lão nương đây không dễ bị ngươi mê hoặc như vậy đâu.

Thấy vậy, Sở Dục nhướng mày, nắm lấy bàn tay ta, kéo ta ngồi lên đùi hắn:

“Chỉ cần có Kiều Kiều ở bên cạnh ta là đủ rồi.”

Nói một cách dễ hiểu, biết chuyển hướng sự chú ý của tên cẩu hoàng đế đang tức giận là sự tu dưỡng cơ bản của một sủng phi.

"Thần thiếp nào có đức hạnh như vậy, chỉ mong hoàng thượng chiếu cố thiếp nhiều hơn.”

Ta ngước đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt lên, hơi ngước lên rồi lại rụt rè hạ xuống.

Nhấn mạnh điểm này, vì Sở Dục thích ta nhìn hắn như thế này.

Hắn véo nhẹ vành tai ta, ta nở nụ cười quyến rũ né tránh, nhưng trong lòng lại muốn trợn mắt lên trời.

Ngón trỏ của hắn còn dính mực, sờ sờ cái bà nội nhà ngươi!


Ta nén giận, tự nhủ bản thân phải nhẫn nại, giờ này ngày mai đã trốn khỏi cung rồi, giờ có là phi tần được sủng ái cũng phải làm tròn bổn phận, yêu công việc của mình, làm việc chăm chỉ.

"Ta đang nghĩ, tại sao không tìm một ngày lành tháng tốt lập nàng làm hoàng hậu."

Ah?

Ta sửng sốt, "Thần thiếp chỉ là một nương phi, làm sao có thể tiếp quản ấn phẩm?

Hắn lại phát điên cái gì vậy?

Ta sống với hắn ba năm không danh phận, hắn còn không thèm phong ta là Thanh nữ hạ phẩm.

Bây giờ hắn đột nhiên nói muốn lập một nữ nhi phạm tội như t làm hoàng hậu, hắn cho rằng ta ngu sao?

"Có vấn đề gì sao? Nàng là người duy nhất trong hậu cung, nên cai quản nó cũng không khó."

Bây giờ hắn chỉ có một mình ta, nhưng trong tương lai cũng sẽ vậy sao?

Ta ôm cổ Sở Dục, ôn nhu nhìn hắn nói:

"Ta không muốn làm hoàng hậu, chỉ cần có thể ở bên cạnh bệ hạ, cái gì cũng được."

Dưới ánh nến, Sở Dục nuốt nước bọt, bế ta đi vào nội điện.

Cứ cho là ngươi có phúc, đây là lần cuối lão nương đây làm chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận