7
Hắn vốn lười biếng dựa vào lưng ghế, lúc này cười ngồi dậy nhưng vẫn gắt gao nắm cổ tay ta.
"Trẫm gần đây luôn muốn làm một bức tranh, chỉ tiếc giấy bình thường quá nát."
"A?"
Hắn nhìn ta, đáy mắt nổi lên sóng ngầm.
Một phút sau.
Ta cởi áo cởi dây nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại tùy hắn xử lý.
Bút lông dính đầy mực nhẹ nhàng rơi trên lưng, có chút ngứa, lành lạnh nhưng trơn tru, cũng chút thô ráp, giống như một con rắn nhỏ đang bò.
Nâng bút, đặt bút, xuôi ngược ẩn nấp, căn phòng giống như lâm vào vực sâu, ngoại trừ tiếng bút lông vẽ, cũng chỉ còn lại tiếng hít thở của ta và Sở Dục.
Trong một thời gian dài, ta quyết định phá vỡ sự im lặng.
"Hoàng thượng, thiếp có chút lạnh."
"Ừm, sẽ xong mau thôi."
“Hoàng thượng vẽ gì vậy? Tre non? Hoa Liễu?”
"Một cây cầu, mấy gốc thôn liễu, ba hai con nhạn."
Ta bĩu môi, "Trên lưng mỹ nhân không vẽ mấy đóa kiều hoa sao?"
"Nàng ngược lại không khiêm tốn chút nào."
Hắn đã đổi sang một cây bút lông mỏng hơn, đầu bút rơi xuống, tôi không thể khống chế được cơ thể mà run lên.
"Được rồi."
Nói xong, hắn đứng dậy, không biết lấy từ đâu ra một chiếc gương đồng.
Ta ngồi dậy, một cái đai trên bụng xõa xuống quấn quanh cổ, mái tóc dài buông xuống che khuất trước ngực.
Ta không quan tâm đến tác phẩm đó của hắn, cười lấy gương trong tay hắn rồi đặt nó sang một bên.
Bức tranh đó tắm rửa vài lần sẽ không còn nữa, không có gì đáng xem cả.
Ta quấn hai tay lên cổ hắn, hắn cũng mặc kệ mực có khô hay không, thuần thục ôm lấy eo ta.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cần gì phải làm chút giả dối.
"Ở chỗ này?" Ta hỏi hắn.
"Nàng một chút cũng không giống nữ tử được Đại giáo bồi dưỡng."
Ta đưa mặt lại gần hắn, nhìn sống mũi cao vút, bóng râm trên lông mi anh, nhìn vết sẹo nhỏ khó phát hiện trên cằm anh, cuối cùng đem ánh mắt lưu lại trên đôi môi kia.
"Ta... Thần thiếp đương nhiên không phải."
"Vậy nàng là ai?"
"Có thể là thần nữ từ trên trời rơi xuống."
Nghe vậy, gương mặt của hắn giãn ra, cười cười đưa tay cởi áo của mình