Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Chu Lễ đi được một đoạn rồi quay đầu lại, mười mấy người cũng sắp đi hết, các vị khách đang háo hức thành công, bước chân đột nhiên hỗn loạn, đội ngũ ngã về phía trước, ngực Từ Hướng Thư đè lên lưng Lâm Ôn.
Có người ở bên cạnh hỏi: “Nhìn cái gì vậy, có người quen à?”
Chu Lễ thu hồi ánh mắt, cười nhẹ: “Không có gì.”
Đàm Giang Vưu ở phía sau hai bước, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt Chu Lễ lúc trước nhưng không nhìn thấy cái gì.
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Lâm Ôn lấy tờ giấy ghi lộ trình hoạt động làm quạt.
Trên tờ giấy có đánh dấu vài địa điểm, bọn họ cần phải đục lỗ và đóng dấu từng vị trí một sau bữa trưa để hoàn thành tất cả nhiệm vụ.
Lâm Ôn và Từ Hướng Thư ngồi xe đưa đón đến nhà ăn để ăn trưa, vừa ăn vừa thảo luận về lộ trình sau đó.
Từ Hướng Thư cũng đã quá mệt, thấy buổi chiều còn phải đi bộ nhiều như vậy, anh nói: “Tôi ngồi trong văn phòng cả ngày, đã lâu không hoạt động mạnh như hôm nay.”
Lâm Ôn nói chuyện phiếm với anh: “Bình thường cuối tuần cũng không hoạt động gì sao?”
“Tôi thường đọc sách và xem phim trong thời gian nghỉ, hiếm khi chơi thể thao ngoài trời, nhưng khi có kỳ nghỉ dài tôi sẽ đi du lịch, đã đến chơi rất nhiều nơi.” Từ Hướng Thư hỏi thăm, “Còn cô, có thường đi du lịch không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Cô đã đi những đâu?”
Lâm Ôn kể ra vài địa danh.
Từ Hướng Thư nói: “Nơi xa nhất trong nước mà tôi đã đến là Vân Nam, muốn tìm cơ hội đi Tây Tạng và Nội Mông.”
“Có thể đi vào kỳ nghỉ dài.”
“Không có cơ hội, chúng tôi phải trực trong nghỉ dài, đôi khi nhiệm vụ ở giữa kỳ nghỉ, vì vậy không thể đi đâu trừ khi từ chức.” Từ Hướng Thư lấy di động ra và chia sẻ, “Tôi có hai đồng nghiệp đã từ chức để đi du lịch, rất tuyệt, tôi cho cô xem.”
Từ Hướng Thư mở ra vòng bạn bè của một người đồng nghiệp, thời gian là được phát vào đầu tháng này, bức ảnh chụp cảnh trời xanh mây trắng, cô gái dựa vào đầu xe jeep tự chụp, có một người đàn ông đứng rất xa phía sau, thấy một bên mặt của người đàn ông, anh ta cũng giơ camera lên chụp ảnh.
Dòng chữ phía trên bức ảnh là:
“Di động sắp tắt máy, tôi muốn từ chối mọi tương tác xã giao, muốn đi thì tôi rời đi!”
Từ Hướng Thư hâm mộ: “Hai người bọn họ thật sự đã tắt điện thoại, có cơ hội thì tôi cũng muốn rời đi như vậy.”
Lâm Ôn nhìn thấy Nhậm Tái Bân trong bức ảnh, hỏi Từ Hướng Thư: “Bọn họ là một cặp à?”
Từ Hướng Thư nói: “Bọn họ lần lượt từ chức, hình như chưa xác định quan hệ trước khi từ chức, hiện tại thì không rõ lắm.”
Nhà ăn có điều hòa, Lâm Ôn lại cảm thấy nóng lên, cô hít một hơi thật sâu, cầm tờ giấy hoạt động quạt hai cái.
Sau 12 giờ, buổi phỏng vấn của Chu Lễ cuối cùng cũng kết thúc, nói xong vài câu anh chạy tới nhà ăn trong công viên, không thấy bóng dáng của Lâm Ôn.
Chu Lễ lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Lâm Ôn.
Lúc này Lâm Ôn mới ngồi xuống trong phòng chế tác, nội dung của buổi chế tác là làm một cái giỏ tre nhỏ trước, sau đó trồng những cây xương rồng vào trong giỏ tre để tạo thành chậu hoa mọng nước.
Còn chưa bắt đầu, di động hiển thị tin nhắn mới, Lâm Ôn nhìn thấy APP kịch bản giết người đẩy đưa, sửng sốt một chút mới nhớ ra.
Nhấp vào xem, câu hỏi của Chu Lễ chỉ đơn giản hai chữ:
“Ở đâu?”
Lâm Ôn tưởng anh có chuyện gì, trả lời cho anh: “Phòng thủ công.”
Không bao lâu sau, Chu Lễ bước vào cửa phòng thủ công, nhìn thấy Lâm Ôn và chàng trai đeo kính ngồi cùng nhau, hai người đang cầm cái giỏ tre nghiên cứu.
Chu Lễ đi tới: “Lâm Ôn?”
Lâm Ôn quay đầu lại: “Anh tới rồi, có chuyện gì hả?”
Chu Lễ nhìn thấy tờ giấy hoạt động trên bàn có đánh dấu thông tin tuyến đường, anh trả lời: “Không có gì, tôi muốn dạo một vòng ở đây, nghĩ em có thời gian thì tìm em làm bạn.”
Không có dư chỗ ngồi, Chu Lễ đứng phía sau Lâm Ôn và Từ Hướng Thư, Từ Hướng Thư cảm thấy Chu Lễ quá cao, cảm giác quá áp bách, anh vừa thất thần thì bị giỏ tre cắt ngón tay, máu chảy ra ngoài.
Lâm Ôn lập tức rút tờ khăn giấy trong túi nhỏ, Chu Lễ chỉ vào hồ nước bên ngoài nói: “Đi ra kia rửa một chút.”
Vừa rồi Lâm Ôn không để ý có hồ nước ở đây, nghe Chu Lễ nói, cô cũng nói: “Anh đi rửa một chút thì tốt hơn.”
Từ Hướng Thư gật đầu, đứng dậy rời chỗ ngồi.
Anh vừa đi, Chu Lễ tự nhiên ngồi xuống, rút một thanh tre hỏi: “Chơi thế nào?”
Lâm Ôn nói thật: “Quá mệt.”
“Không thể về sớm à?”
“Không được, bắt buộc phải kiểm tra ở một số địa điểm.”
Chu Lễ đánh giá: “Bị giày vò công cốc.”
Lâm Ôn mỉm cười: “Không tính là công cốc, ít ra sau khi làm xong chậu hoa này có thể mang về nhà, không uổng công một ngày.”
“Em biết đan giỏ không?” Chu Lễ hỏi cô.
“Không biết, đang nghiên cứu các bước.”
“Tôi coi thử.”
Chu Lễ lấy thêm vài thanh tre, nhìn các bước thao tác dán trên bàn, anh bắt đầu tự mình bắt tay vào làm.
Lâm Ôn phụ cho anh.
Từ Hướng Thư rửa ngón tay từ bên ngoài trở về, nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm, đối phương không có ý đứng dậy nhường, anh đành phải dọn một chiếc ghế khác, miễn cưỡng chen vào phía bên kia Lâm Ôn.
Một lúc sau, anh nói chuyện phiếm với đồng nghiệp ở bàn đối diện.
Mỗi đơn vị của sự kiện lần này đều cử người, có người tình nguyện đăng ký, có người bị bắt buộc.
Đơn vị của họ cử tới hai người, anh là bị ép buộc phải tới, đồng nghiệp tự nguyện tới đây.
Giày vò hồi lâu, Chu Lễ đã làm xong một chậu hoa nhỏ mọng nước, cái giỏ cầm trên tay rất nhẹ nhàng, Lâm Ôn rất thích.
Chu Lễ cầm cho Lâm Ôn, đi cùng cô tới cửa đóng dấu giấy hoạt động, thấy đồng nghiệp của Từ Hướng Thư cũng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, Chu Lễ dẫn Lâm Ôn đi theo phía sau đồng nghiệp.
Đồng nghiệp và đối tác của Từ Hướng Thư hoàn toàn không nhìn nhau, sau khi đi được một lúc thì tốc độ dần bằng Từ Hướng Thư.
“Đội ngũ” dần dần bị hủy, Từ Hướng Thư và đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, Lâm Ôn và Chu Lễ đi cùng nhau.
Sau khi đánh dấu xong ở tất cả các địa điểm, vài người quay lại bãi cỏ, Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn khi đi ngang qua đường cáp treo trên không, phía trên có rất nhiều người đội mũ bảo hiểm đang đi, lắc qua lắc lại thoạt nhìn lung lay như sắp rớt.
Một chiếc xe buýt đang chạy trên đường, Đàm Giang Vưu ngồi trên xe quay đầu lại.
Giám đốc điều hành ngồi bên cạnh Đàm Giang Vưu hỏi: “Sếp Đàm, có chuyện gì vậy?”
Đàm Giang Vưu mỉm cười: “Nhìn thấy một điều thú vị.”
Đàm Giang Vưu năm nay 35 tuổi, mái tóc xoăn ngắn màu đen, vóc dáng cao gầy, mặc trang phục chuyên nghiệp màu đen trắng, ít khi nói cười ở chỗ làm việc nhưng rất bình dị dễ gần trong chuyện riêng tư.
Giám đốc điều hành nhìn thấy nhóm của Chu Lễ đi phía sau và nói: “Ủa, cậu ta phỏng vấn xong còn chưa đi?”
—
Hai giờ rưỡi chiều, Lâm Ôn và mọi người trở lại bãi cỏ, hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Nhưng công ty còn rất nhiều việc phải hoàn thành, Lâm Ôn vẫn phải ở lại làm việc.
Chu Lễ cầm chậu hoa mọng nước rời đi.
Khi trời tối, anh ra khỏi tòa nhà phát thanh và truyền hình, lên xe hút điếu thuốc một lúc, quay đầu nhìn chậu hoa trên ghế phụ, gửi một tin nhắn cho Lâm Ôn.
“Tan việc chưa? Em quên lấy chậu hoa, bây giờ tôi đang rảnh, sẽ đem tới cho em.”
Anh đợi rất lâu mới nhận được hồi âm.
“Còn chưa xong việc, lần sau em sẽ lấy chậu hoa.”
Chu Lễ gõ chữ: “Còn ở công ty à?”
“Còn ở Hoán Nhạc Cốc, lần sau anh đưa nó cho em.”
Chu Lễ ngậm điếu thuốc, gửi tin: “Chờ chút, tôi tới ngay.” Sau đó anh đạp ga phóng ra khỏi đài truyền hình.
Lâm Ôn không thấy tin nhắn cuối cùng của anh, cô bỏ điện thoại lại trong túi.
Thật ra cô đã tan việc, các đồng nghiệp đã đi hết, một mình cô đong đưa trên đường cáp treo trên không mà cô đã nhìn thấy ban ngày.
Công viên đóng cửa lúc 9 giờ rưỡi tối, bây giờ là thời gian sau khi ăn xong, khách du lịch nhiều hơn ban ngày.
Sau khi trời tối, gió bắt đầu mạnh hơn, đường cáp treo lắc lư nhiều hơn ban ngày, cô nhìn bên dưới, tim đập nhanh hơn một chút.
Gió thổi một hồi, Lâm Ôn xắn tay áo, hùng hổ đi về phía trước.
Cô leo lên cầu thang, đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn, run rẩy tiến về phía trước dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên.
Đường cáp treo rất rộng, có thể cho nhiều người đi cùng lúc, đường đi quanh co uốn lượn thành hình vòng cung, đường cáp rất dài, khoảng cách giữa các bàn đạp dưới chân lúc to lúc nhỏ, cách mặt đất quá xa, khi nhìn xuống thì nhịp tim của cô vẫn đập hơi nhanh, vừa lên tới nơi, máu trên người cô dường như đông cứng lại.
Lâm Ôn không dám đi, nhưng không muốn từ bỏ như vậy, giữ chặt dây an toàn thật lâu.
Khi Chu Lễ tìm được người thì thấy cảnh này.
Trước đó anh đã đi vòng quanh công viên nửa vòng rồi gửi tin nhắn cho Lâm Ôn, cô không trả lời, cũng không thấy cô, anh còn tưởng rằng Lâm Ôn đã đi rồi.
Anh ở dưới nhìn một lúc, ngẫm nghĩ, mỉm cười, xoay người rời đi, không bao lâu sau trở lại, anh đội mũ bảo hiểm và leo lên cầu thang.
Đường cáp treo trông hiểm trở, nhưng thật ra nó được thiết kế khéo léo và rất an toàn, có thể đi dạo ở trên mà không thấy nguy hiểm khi nhắm mắt lại.
Nhưng không ai lại nhắm mắt khi đi trên đó, tốc độ của Lâm Ôn có thể so với con rùa, lúc này mới đi khoảng hai mét, Chu Lễ vừa đi lên thì thấy huấn luyện viên trước mặt đang nhăn nhó, Lâm Ôn vẫn nhẹ giọng nói: “Đừng vội, đừng vội.”
Giọng điệu nhẹ nhàng này được kết hợp với những bước đi nhỏ của cô, không biết là đang nhắc nhở bản thân hay là nhắc nhở đối phương.
Huấn luyện viên có vẻ mặt táo bón, nhìn phía sau Lâm Ôn nói: “Phía sau có người tới.”
Lâm Ôn muốn tránh sang một bên, chưa kịp di chuyển, dây an toàn đã bị ai đó túm chặt.
“Lại làm thêm giờ?” Giọng của người đó trêu chọc.
Lâm Ôn sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”
“Không phải em nói em còn ở đây à?”
Một khách du lịch khác đến từ phía sau, Chu Lễ buông dây an toàn của Lâm Ôn ra, đưa cô sang một bên.
Chân Lâm Ôn không ổn: “Ây da ——”
Chu Lễ nắm cánh tay cô, đợi cô đứng vững, anh hỏi: “Đi được không?”
Lâm Ôn thở một hơi: “Chờ em một chút.”
Chu Lễ móc một chai từ trong túi ra đưa cho cô: “Uống một ngụm không?”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn không bao giờ ngờ rằng, Chu Lễ sẽ đưa một chai Giang Tiểu Bạch cho cô ở giữa không trung.
“…… Anh lấy ở đâu?”
“Mới mua ở nhà ăn.”
“……”
“Uống không?”
Lâm Ôn nắm hàng rào lưới, Chu Lễ mở nắp chai cho cô.
Hương rượu tràn ra, Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, Chu Lễ chờ cô cầm lấy.
Một lúc sau, Lâm Ôn chậm rãi duỗi tay ra, sau đó uống một ngụm nhỏ.
Huấn luyện viên quả thực được đổi mới tam quan, sau một hồi mất bình tĩnh, ngồi xổm bên cạnh nhìn một nam và một nữ uống rượu và trò chuyện trên trời dưới đất ở giữa không trung.
Chu Lễ chờ Lâm Ôn uống xong vài ngụm, gõ nhẹ ngón tay vào hàng rào, đột nhiên hỏi: “Từ Hướng Thư ở cùng đơn vị với Nhậm Tái Bân à?”
Lâm Ôn ngưng lại.
Buổi chiều Từ Hướng Thư nói chuyện phiếm với mọi người, đương nhiên nói ra tên đơn vị, Chu Lễ ở bên cạnh cũng nghe được, không có gì phải giấu.
“Đã lâu như vậy, em còn chưa đi ra được?” Chu Lễ nhìn chằm chằm Lâm Ôn, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng, “Còn nghĩ về cậu ta?”
Lâm Ôn ban đầu hơi sững sờ, rõ ràng chuyện này mới xảy ra vài ngày.
Một lúc sau, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên Chu Lễ thẳng thắn hỏi cô về vấn đề tình cảm, cô nói chuyện với Viên Tuyết, nhưng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ nói với Chu Lễ.
Không hiểu vì sao, Lâm Ôn đột nhiên nhớ tới ngày đó, ở nơi hoang vu rộng mở kia, Chu Lễ quay đầu lại, nói câu cuối cùng đó với cô.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, bắt gặp ánh mắt của anh.
Vào ban đêm ở vùng ngoại ô, những ngôi sao tỏa sáng, lay động giữa không trung, bóng tối có thể chạm vào bàn tay của một người như thể người ta có thể chạm vào các vì sao.
Ánh mắt Chu Lễ giống như xoáy nước sâu thẳm, cánh cửa trong lòng Lâm Ôn như bị hút mở ra một chút.
“Từ Hướng Thư cho em coi một tấm ảnh.” Lâm Ôn nhẹ nhàng nói.
Tính tình Lâm Ôn ngoan ngoãn từ trước đến nay, nhưng sau khi xem bức ảnh đó, một ngọn lửa nhỏ dường như bùng cháy trong máu cô.
Cô thật sự nghi ngờ ánh mắt nhìn người của mình.
Giọng nói của Lâm Ôn mềm mại, trong giọng điệu có chút bối rối và bất mãn, rượu trên môi cô vẫn còn ướt, khuôn mặt hơi nhướng lên dưới những vì sao.
Chu Lễ nắm cánh tay cô trong khi cô đang nói chuyện, dẫn cô đi về phía trước, huấn luyện viên đứng lên, yên lặng theo sau họ.
Đường cáp treo thoạt nhìn dài, cứ đi tới, chốc lát sau đã gần đến lối ra.
Chu Lễ lúc này mới dừng lại.
“Chuyện này có gì to tác đâu.”
Anh nhẹ nhàng xé miếng dán số “48” trên cánh tay Lâm Ôn.
“—— Về sau bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng.”
Nói xong, anh vò miếng dán thành một cục, ném theo chiều gió.
Lâm Ôn đứng ở lối ra trên cao, tay phải cầm chai rượu lạnh, tay trái bị Chu Lễ nắm đến nóng bỏng.
Ánh trăng trên đỉnh đầu, gió thoảng ở dưới chân….