Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Sau khi ghé thăm trung tâm văn hoá để tiếp tục phỏng vấn, lần này đội quân đông đảo đã đi theo ông cụ Trịnh.
Lâm Ôn cầm một chai nước khoáng lạnh ngắt, thái độ đối với Chu Lễ rốt cuộc trở nên tương đối bình thường.
Ví dụ như có hỏi và có trả lời nhẹ nhàng, hoặc sẽ tự giác giúp đỡ chút việc.
Khoảng cách vẫn được duy trì, nhưng ít ra không trốn tránh như gặp rắn rết, quan hệ ôn hòa khiến tinh thần Lâm Ôn thả lỏng.
Chu Lễ nhướng mày, thích ứng tốt với sự thay đổi tích cực của cô.
Đang nghỉ ngơi trong lúc phỏng vấn, ông cụ Trịnh bị bà cụ kéo đến khu vực triển lãm để chọn cái ly, Chu Lễ gọi cà phê đen và miếng bánh ngọt nhỏ cho Lâm Ôn làm bữa trà chiều.
Đây là một quán cà phê văn nghệ với nhiều đồ trang trí tinh tế được trưng bày trong quán, một vài giá sách được sử dụng làm vách ngăn, bầu không khí yên tĩnh và trong lành.
Lâm Ôn ngồi trong góc, đang viết lộ trình chơi vào sổ tay của mình.
Việc hợp tác với trung tâm văn hoá đã được hoàn tất, bà cụ Trịnh định ở thành phố Hà Xuyên thêm hai ngày, vừa rồi bà nhờ Lâm Ôn và Chu Lễ lên kế hoạch đi tham quan.
Ông cụ Trịnh cũng rất mong điều đó.
Hơn bốn mươi năm trước, ông cụ Trịnh từng ở đây học hai tháng, lúc ấy đại lục vừa mới cải cách và mở cửa, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, ông cụ nhìn ra cơ hội kinh doanh từ đó, xô vàng đầu tiên đã được khai thác ở đây.
Sau đó vì nhiều lý do, ông không có cơ hội đến Hà Xuyên nữa, cho dù có tới cũng không thể ở lâu bởi vì thời gian hạn hẹp.
Năm nay đã gần 70, hai vợ chồng cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, cơ hội hiếm có, đương nhiên muốn nắm bắt thật tốt.
Vì công việc, Lâm Ôn thường xuyên tới Hà Xuyên hơn một năm nay, cô tương đối quen thuộc với Hà Xuyên.
Chu Lễ đã tới hai lần nên đã đi thăm một vài nơi.
Vì vậy bà cụ Trịnh giao nhiệm vụ cho họ.
Người phục vụ đột nhiên đem cà phê và bánh ngọt tới, Lâm Ôn ngẩng đầu đang định gọi người đó lại, Chu Lễ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô và nói: “Tôi gọi cho em đó.”
“…… Em không đói bụng.”
“Vậy cứ để đó.” Chu Lễ nhìn sổ tay, “Kế hoạch đã xong chưa?”
“Anh nhìn thử nhé?”
Cuốn sổ tay dài theo chiều dọc, to hơn lòng bàn tay một chút, bìa màu đen đơn giản, chống bám bẩn, có vẻ nam tính.
Lâm Ôn quan tâm nhiều đến tính thực tế khi mua đồ, ngay cả chọn một cuốn sổ tay đơn giản cũng không hợp với khí chất bên ngoài của cô, tựa như con người của cô, không ảo tưởng, thiên về lý trí.
Chu Lễ bình tĩnh liếc nhìn cô, dùng ngón tay cầm cuốn sổ, miết nhẹ, kéo đến trước mặt mình.
Chữ viết của Lâm Ôn thanh tú, trật tự rõ ràng, bắt đầu từ tối nay, tuyến đường sẽ được thiết lập đúng thời gian và đúng điểm, bao gồm các ngọn núi và hồ nổi tiếng, đài tưởng niệm chiến tranh, đình chùa, chợ đêm, kỹ càng chi tiết giống hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp.
Chu Lễ hỏi: “Leo núi nữa?”
“Không leo núi, chỉ ngồi cáp treo.” Lâm Ôn nói, “Em nghĩ chân cẳng họ bất tiện, cố gắng chọn vài chỗ thích hợp cho người già chơi.”
Chu Lễ nhìn cô.
Bàn cà phê được thiết kế nhỏ, hai chiếc ghế kê sát nhau, Lâm Ôn có thể thấy hình ảnh phản chiếu trong con ngươi của Chu Lễ ở cự ly gần.
Lâm Ôn dựa lưng vào ghế, cách xa Chu Lễ một chút.
Chu Lễ lúc này mới nói: “Có lẽ em có chút hiểu lầm, chân cẳng của họ hẳn là tốt hơn em hiện giờ.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ mỉm cười, cúi đầu, múa bút thêm chữ viết của mình bên cạnh chữ viết của Lâm Ôn, sau đó đẩy cuốn sổ lại.
Những chữ ngẫu hứng của Chu Lễ sắc nét, rồng bay phượng múa, khiến nét chữ thanh tú của Lâm Ôn lại nhìn có chút không phóng khoáng.
Lâm Ôn cúi đầu xem, không khỏi kinh ngạc: “Chơi bóng rổ à? Còn muốn đi hộp đêm nữa?”
Chu Lễ nói: “Đừng coi họ như người già, người trẻ tuổi thích thì họ cũng có khát vọng.
Cho dù coi họ như người già, em nghĩ lại xem, họ sống được bao nhiêu năm nữa, có phải nhân dịp chân cẳng còn tốt thì nên thử một lần hay không? Như vậy tương lai ra đi một cách đầy đủ trọn vẹn.”
Lâm Ôn há to miệng, nhìn về phía ông bà cụ Trịnh, cách xa như vậy, bọn họ chắc không nghe thấy những lời của Chu Lễ.
Chu Lễ khẽ búng ngón tay trước tròng mắt cô, tựa như là con giun trong bụng Lâm Ôn: “Bọn họ không nghe rõ đâu.”
“…… Anh bình thường nói chuyện như vậy hả?”
“Em mới vừa quen biết tôi sao?”
“…… Trước đây anh không như thế.”
“Em hiểu tôi được bao nhiêu?”
“……”
“Chỉ nhẹ nhàng một chút ở trước mặt em thôi.”
“……”
Chu Lễ bình tĩnh nói ra một câu như vậy, giọng điệu quá tự nhiên, vừa giống ám chỉ gì đó vừa giống thuận miệng.
Lâm Ôn cảm thấy, cô cần phải luyện nhiều nếu muốn đối đãi bình thường với anh.
Cô dứt khoát im lặng.
Chu Lễ hơi nhếch khóe miệng, một lúc sau mới quay lại chủ đề: “Chuyện bé đừng xé ra to, chẳng lẽ những lời tôi vừa nói không phải là sự thật hay sao?”
Lâm Ôn nghĩ về điều đó và nói: “Em cảm thấy không thích hợp lắm, đặc biệt là hộp đêm.”
Chu Lễ là học bá trong thời kỳ đi học, bạn học hỏi anh một vấn đề nào đó, sau khi hỏi hai ba lần sẽ không bao giờ tìm anh nữa, bởi vì quá trình giải đề của anh quá đơn giản.
Anh không thích giảng cặn kẽ từng chữ một, bạn kia hiểu được là tốt, không hiểu thì anh cũng không thể giúp gì thêm.
Sau đó anh đi làm thì nói chuyện càng đơn giản hơn.
Anh nói, người khác thi hành, hoặc người khác nói, anh trực tiếp thi hành, anh hiếm khi gặp phải tình huống cần giải thích cặn kẽ.
Lúc này, Chu Lễ kiên nhẫn nói với Lâm Ôn: “Khi còn trẻ, ông cụ Trịnh từng chơi bóng rổ.
Nơi chơi bóng rổ là ngôi trường ông từng học.
Tuy trường học đã đổi tên và chuyển địa chỉ vài lần, nhưng tình cảm vẫn còn, đối với ông, lớn tuổi nên muốn thể hiện tình cảm.
Về chuyện hộp đêm, em nhìn bà cụ Trịnh kìa ——”
Chu Lễ quay đầu lại, Lâm Ôn cũng nhìn theo.
Bà cụ Trịnh vẫn còn tính trẻ con, mua xong cái ly rồi mua một con thú bông.
“Bà cụ hiện tại muốn trải nghiệm những thứ dành cho người trẻ tuổi, nên cứ làm theo nguyện vọng của bà, hai ngày nay chắc em đã thấy.
Dù sao em cũng phải báo cáo với bà, để bà tự quyết định.” Chu Lễ kết luận.
Lâm Ôn trầm ngâm gật đầu, điều chỉnh lại thời gian trên cuốn sổ.
Tư thế ngồi viết chữ của cô rất chính quy, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, cầm bút đúng chuẩn mực, cực kỳ giống học sinh tiểu học đang ngồi bên bàn học mấy chục ngàn tệ.
Chắc đây là thói quen được luyện từ nhỏ của cô.
Thật ngoan.
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng, rơi xuống bàn, Chu Lễ lười biếng dựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn lông mi của cô.
“Xin lỗi chị, vừa rồi máy làm kem bị trục trặc chút xíu, kem đem lên bị trễ.” Người phục vụ bưng khay đến gần, che khuất ánh hoàng hôn.
Trên đĩa là một ly kem tỏa hơi lạnh hấp dẫn, lúc nãy Lâm Ôn đã tự mình gọi.
“Không sao.” Lâm Ôn dịch cuốn sổ trên bàn, người phục vụ đặt khay xuống.
“Vậy chị từ từ dùng.” Người phục vụ lễ phép rời đi.
Lâm Ôn đặt bút xuống và xúc một muỗng kem mát lạnh bỏ vào miệng, cô liếc nhìn Chu Lễ.
Chu Lễ rũ mí mắt, ánh mắt rơi vào ly kem.
Lâm Ôn lại xúc thêm một muỗng nữa.
Chiếc muỗng bạc khúc xạ ánh sáng, mịn màng đến mức như được xúc vào một lớp sáp bột trắng mềm.
Chu Lễ nhướng mắt, lặng lẽ chuyển ly cà phê đen và đồ ngọt mà anh gọi cho Lâm Ôn đến, uống hớp cà phê, rồi ăn miếng bánh.
Cà phê tinh khiết và thơm, bánh quá ngọt.
Không có sự ngăn cản của người phục vụ, ánh hoàng hôn lại rơi xuống bàn.
Bộ lọc thức ăn ấm áp, hai bàn tay, một trắng và một ngâm đang ở trong ánh nắng chiều nóng bỏng.
Sau khi tất cả công việc buổi chiều kết thúc, Lâm Ôn giải thích kế hoạch vui chơi cho bà cụ Trịnh, bà cụ rất hài lòng, đặc biệt mong chờ buổi chợ đêm tối nay và chuyến đi hộp đêm tối mai.
Lâm Ôn rất khó miêu tả cảm xúc của mình.
Nhưng thời điểm đi dạo chợ đêm, Lâm Ôn chợt nhận ra, là cô quá cứng nhắc.
Tựa như cả thế giới đều nói nam nữ bình đẳng, nhưng khi thật sự cần bình đẳng, nhiều người đã phân biệt rõ ràng nam và nữ, thậm chí chính họ cũng không nhận ra.
Lâm Ôn cũng vậy.
Cô vô tình gắn những nhãn mác “Không nên” và “Không thích hợp” với tuổi già.
Người trẻ tuổi có thể khiêu vũ ở quảng trường thì người già cũng có thể đến hộp đêm.
Lâm Ôn nghĩ thầm, lẳng lặng nhìn cặp vợ chồng già trước mặt đang tranh cãi xem có nên mua đồ ăn như vậy không.
Những người khác không đi theo trong chuyến đi chợ đêm, vợ chồng ông cụ Trịnh ngại nhiều người thì phiền phức, chỉ bảo Chu Lễ và Lâm Ôn đi cùng, bốn người một xe, Chu Lễ làm tài xế.
Chợ đêm ở Hà Xuyên rất nổi tiếng, khi thời tiết đẹp sẽ có vô số du khách, trò chơi tung hứng, các món ăn vặt đặc sản ở đây.
Bà cụ Trịnh có vẻ ăn rất ngon miệng, bà muốn thử tất cả mọi thứ, đặc biệt là những món chiên có dầu mỡ hoặc có nhiều phẩm màu, bà không thể dời chân khi nhìn thấy những món đó.
Vừa rồi đi đến quầy kem, bà cụ Trịnh muốn mua, ông cụ nói: “Hôm nay mình đã ăn rồi!”
“Em ăn khi nào?”
“Lúc chiều ở trung tâm văn hoá.”
“Nói bậy, em ăn khi nào chứ?”
Ông cụ Trịnh dừng một chút, mua một cây đầy vẻ bất đắc dĩ.
Bây giờ đến quầy thức ăn chiên, bà cụ Trịnh lại đi một hàng dài nữa.
Thùng dầu đang sôi ầm ầm, đứng ở đây giống như bước vào mùa hè trước thời hạn.
Không lý luận được với bà, ông cụ Trịnh vừa nói ông không đồng ý, vừa quét mã QR mua, sau đó đưa đồ chiên không tốt cho bà.
Lâm Ôn tự hỏi, điều này có phải là một chút “không nên, không thích hợp” hay không?
Cũng may bà cụ Trịnh hiểu rõ trong lòng, chỉ ăn tối đa hai miếng, rồi đưa phía sau.
Người đứng sau là Lâm Ôn và Chu Lễ.
Một lúc sau, hai người cầm trên tay một đống, sắp quá tải, miệng và bụng cũng khó mà ứng phó được.
Lâm Ôn đã ăn no, nhét thêm nữa sẽ buồn nôn, cô lo lắng nhìn đống thức ăn còn lại trên tay.
Chu Lễ không sao, anh hỏi: “Cần giúp không?”
Lâm Ôn thấy trên tay anh còn đồ, cô muốn tách ranh giới càng nhiều càng tốt, cho nên cô lắc đầu, trả lời: “Không cần.”
Chu Lễ không quản cô, nhàn nhã tự mình ăn, còn rảnh rỗi giới thiệu cho bà cụ Trịnh.
“Sương sáo có vẻ ngon.”
Bà cụ Trịnh chưa ăn sương sáo bao giờ, bà hỏi: “Món này có ngọt không?”
“Có chan nước đường đỏ, nó ngọt.” Chu Lễ giới thiệu, “Còn thêm các loại hạt và trái cây.”
“Vậy mua một phần để thử.”
Bà cụ Trịnh xin chủ quán một hộp giấy, dùng muỗng sạch múc ra hai muỗng, bà đưa phần còn lại cho Lâm Ôn, con gái thích ăn đồ ngọt hơn.
Chu Lễ lại đề cử với bà cụ: “Khoai tây lốc xoáy rất thơm.”
Bà cụ Trịnh chưa ăn thử bao giờ, không nói lời nào đã gọi một xâu, xé một khúc nhỏ rồi đưa phần còn lại cho Chu Lễ, nhưng Chu Lễ đã chạy sang một quầy khác từ khi nào, bà cụ Trịnh đưa khoai tây cho Lâm Ôn, gương mặt hiền từ nói: “Cháu ăn khi còn nóng, món này rất thơm.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ vẫy tay từ xa, đề cử thêm lần nữa: “Ở đây có mứt cà chua.”
Bà cụ Trịnh vung tay: “Mua đi!”
Mứt cà chua lại xuất hiện.
Lâm Ôn cầm một đống đồ mới, chờ Chu Lễ đến gần.
Chu Lễ lại hỏi cô: “Cần giúp không?”
Lâm Ôn hít một hơi thật sâu, đẩy đồ về phía anh mà không nói một lời nào.
Chu Lễ không duỗi tay, Lâm Ôn cũng không thể buông tay.
Chợ đêm đông đúc, hai người bọn họ chặn đường người khác, Chu Lễ hơi khoác vai đẩy Lâm Ôn sang một bên, Lâm Ôn lanh tay lẹ mắt, muốn nhét thẻ khoai tây lốc xoáy vào giữa vai cô và lòng bàn tay Chu Lễ.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, đây không phải là mấy ngày mà chân cô bị đau.
Lâm Ôn lập tức thu hồi hành động.
Chu Lễ rũ mắt nhìn cô, thuận tay rút thẻ khoai tây lốc xoáy ăn giúp cô.
Lâm Ôn không nói chuyện.
Hai người tiếp tục canh giữ phía sau ông bà cụ, một hồi cũng không tìm thấy thùng rác, Chu Lễ đưa thẻ cho Lâm Ôn, trao đổi sương sáo trên tay cô, ăn vài ngụm là xong, rồi đổi hộp sương sáo với mứt cà chua trên tay cô.
Cà chua nhỏ được khứa ra, bên trong kẹp ô mai, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.
Chu Lễ nói với Lâm Ôn: “Cái này không tệ, thử một miếng không?”
Lâm Ôn đang cầm rác trong tay: “Không cần.”
Khóe miệng Chu Lễ hơi giật, lùi một bước, nhìn sau ót cô, bốc một miếng mứt cà chua lên ăn.
Vừa ăn vừa quay đầu, thu nụ cười lại, anh hạ tầm mắt tìm kiếm trong đám người.
Mứt cà chua ăn không hết, Chu Lễ đem về khách sạn, để cho Lâm Ôn làm đồ ăn vặt.
Sáng hôm sau Lâm Ôn nếm thử một miếng, mùi vị đúng là ngon..