Editor: Trà Xanh
11 giờ sáng, mọi thứ đã thỏa đáng, xe chạy về hướng đông.
Đầu tháng 9, ánh nắng gay gắt, Lâm Ôn mặc áo chống nắng ở trong xe, còn đội mũ ngư dân màu đen.
Chu Lễ nói: “Em ra sau ngồi đi, phía sau không bị nắng.”
Lâm Ôn lắc đầu: “Không cần.” Cô muốn ngồi bên cạnh Chu Lễ.
Chu Lễ đương nhiên hiểu ý Lâm Ôn, anh mỉm cười, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy đừng lãng phí.
Nào, đổi chỗ ngồi.”
Lâm Ôn khó hiểu: “Để làm gì?”
“Em lái xe đi.”
“…… Anh nói thật à?”
Chu Lễ nói một cách hợp lý: “Dù sao cũng bị phơi nắng, thôi thì phơi cho đáng.”
Lâm Ôn nóng lòng muốn thử, vui vẻ bước ra xe.
Chu Lễ mỉm cười.
Đổi chỗ xong, Chu Lễ hỏi cô: “Có cần giảng lại lý thuyết cho em không?”
Lần trước bị kẹt xe trên đường đến thị trấn Ninh Bình, Chu Lễ đã giúp Lâm Ôn ôn lại lý thuyết lái xe trong lúc tắc đường, Lâm Ôn vẫn nhớ, nhưng cô có thói quen cẩn thận, vì sự an toàn, cô muốn nghe lại lần nữa.
Chu Lễ kiên nhẫn dạy lại cho cô, sau đó hỏi: “Em dám đạp ga không?”
Lâm Ôn “Dạ”, ngay sau đó nhấn ga, xe lao về phía trước không chút do dự.
Chu Lễ nhướng mày, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Anh chọn đi con đường rộng rãi, ít xe, tiện cho người mới lái luyện tập, quen với tay lái.
Chu Lễ hỏi: “Lúc đó em học lái xe ở đâu? Ở quê hay là Nghi Thanh?”
Lâm Ôn nói: “Ở quê.”
Lâm Ôn thi đậu bằng lái xe vào mùa hè năm thứ hai đại học.
Năm đó cô nói với ba mẹ rằng cô muốn học lái xe, ba thì không sao, nhưng mẹ phản đối kịch liệt.
Bởi vì vụ tai nạn xe của anh trai Lâm Ôn, mẹ Lâm Ôn gặp vấn đề về thể chất vào hai năm đầu.
Mẹ Lâm cho rằng ngay cả tài xế có kỹ năng thành thạo cũng sẽ gặp tai nạn xe cộ, huống gì là người yếu ớt như Lâm Ôn, lái xe quá nguy hiểm.
Chu Lễ nghe thế thì hỏi: “Vậy cuối cùng sao mẹ em đồng ý?”
Lâm Ôn “Ồ” một tiếng, nói nhỏ: “Em lớn rồi mà……”
Nếu còn nhỏ, Lâm Ôn đương nhiên nghe lời mẹ, nhưng sau khi trưởng thành thì học cách “bằng mặt không bằng lòng”, một đống thức ăn nhanh của siêu thị trong tủ lạnh chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vì thế Lâm Ôn bịa ra một sự hoảng hốt, nói rằng một đàn chị năm tư đại học tìm được một công việc thực tập vô cùng tốt.
Có một lần ông chủ bảo chị đưa đón khách hàng, nhưng chị không biết lái xe, bỏ lỡ cơ hội tốt và bị mất việc.
Mẹ hy vọng cô bình an, cũng hy vọng cô có tương lai tốt đẹp, đương nhiên mẹ đồng ý.
Chu Lễ buồn cười: “Ảnh hậu.”
Lâm Ôn không nghe từ này đã lâu, cô đoán trước được cho nên mới nói nhỏ.
Lâm Ôn nở nụ cười nhẹ, tiếp tục nói: “Cho nên phải học lái xe ở quê.
Lúc đó trường dạy lái xe ở Nghi Thanh có giảm giá, học ở quê mắc hơn tám trăm.”
Sở dĩ về quê là vì mẹ Lâm muốn “học chung”, Lâm Ôn là người duy nhất dẫn theo mẹ đi học lái xe.
Nắng tháng bảy, tháng tám vừa gay gắt vừa nóng hừng hực, trường dạy lái xe ở vị trí vô cùng hẻo lánh, xe buýt không đến được.
Lâm Ôn chạy xe đạp điện mỗi ngày.
Sau xe đạp điện chở người mẹ gần 70 tuổi.
Cô không dám chạy xe quá nhanh, cho nên lần nào cũng đi sớm mười phút, bị phơi nắng nhiều phơi mười phút.
Ở trường dạy lái xe, cô gặp một người bạn nữ thời trung học cơ sở.
Người bạn này giả vờ không thấy cô, cô cũng làm bộ không quen đối phương, nhưng có lẽ là hành động “học chung” dai dẳng của mẹ cô bắt mắt người khác, có lần đi ngang qua người bạn này, cô nghe người ta gọi điện thoại cho bạn nói: “Ngày nào cậu ta đến học lái xe cũng dẫn mẹ theo.
Trời ạ! Thật là mở mang kiến thức……”
Những lời tiếp theo vô cùng giễu cợt, Lâm Ôn đi nhanh, để cho lời nói khó nghe thổi bay theo gió.
Lâm Ôn có ý định ngăn mẹ không đi chung với cô mỗi ngày, nhưng lời nói đọng lại trên môi.
Nhìn thấy cánh tay rám nắng của mẹ, gương mặt tuy không bị ăn nắng nhưng từ từ già đi, cô không thốt ra lời được.
Sau đó Lâm Ôn lấy tiền tiêu vặt mà cô dành dụm được, mỗi ngày dẫn mẹ đi taxi đến trường dạy lái xe.
Mẹ cảm thấy không nên lãng phí như vậy, lần nào lên xe cũng càm ràm, nhưng nhất quyết không chịu để Lâm Ôn đi một mình.
Người bạn nữ tiếp tục cười nhạo.
Hai tháng đó, Lâm Ôn học lái xe vô cùng chăm chỉ, làn da đen sạm đi một chút, thi đạt được điểm toàn phần.
Chu Lễ nghe xong, giơ tay xoa đầu cô, không cảm giác được xuyên qua cái mũ, Chu Lễ cỡi mũ Lâm Ôn ra, xoa lại lần nữa.
Mái tóc gọn gàng bị xoa rối, Lâm Ôn tốt tính nên không so đo với Chu Lễ, ánh mắt luôn nhìn về phía phương hướng xe.
Từ bên cạnh không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Ôn, nhưng Chu Lễ có thể miêu tả đường nét của đôi mắt, chi tiết của con ngươi, đó là một đôi mắt dịu dàng nhưng trong sáng.
Mẹ của Lâm Ôn nói rằng Lâm Ôn yếu ớt, điều này không sai, Lâm Ôn quả thật mềm mại và yếu đuối.
Nhưng đồ càng mềm thì càng dai.
Nếu cô gặp trường hợp khó khăn, càng cản thì cô càng hăng hái, ví dụ như năm đó trong tình trạng như vậy mà cô còn quyết chí thi vào trường trung học thành phố, học lái xe bị người cười nhạo, cô càng học chăm chỉ hơn.
Có lẽ bản thân cô còn chưa biết cô có “tật xấu” này.
Năm ấy Chu Lễ không có bản lĩnh như Lâm Ôn.
Anh đã suy sụp suốt cả mùa hè cộng với gần nửa học kỳ, anh còn lớn hơn cô 4 tuổi.
Nghĩ đến đây, Chu Lễ không khỏi nghiêng người qua hôn Lâm Ôn.
Lâm Ôn rụt vai, trên má thình lình có chút ấm áp khiến tim cô đập nhanh hơn: “Anh làm gì đó……”
Mặt Chu Lễ không hề thay đổi: “Anh muốn hôn em.”
Lúc Lâm Ôn gặp phải cọc tiêu giới hạn tốc độ ở con đường nhỏ phía trước, cô sợ không qua được.
Sau khi dừng xe, Chu Lễ không vội đổi chỗ với cô, anh ôm cô, biến suy nghĩ thành hiện thực.
Cho đến khi phía sau có một chiếc xe chạy tới, anh mới rời khỏi môi lưỡi, buông người đang đỏ mặt ra.
Vài ngày tiếp theo, họ đi rồi dừng trên đường.
Lâm Ôn lái xe cẩn thận, không rụt rè, nhanh chóng lái được trên đường cao tốc, cũng thử lái qua những con đường hẹp dưới sự hướng dẫn của Chu Lễ, kỹ năng lái xe được luyện thuần thục.
Đôi khi Lâm Ôn lái xe, Chu Lễ ngồi ghế phụ ôm máy tính lo làm việc của mình, hoàn toàn không để ý cô.
Ngày nọ, họ lái xe tới thành phố Hà Xuyên.
Trước đây Lâm Ôn và Chu Lễ đi công tác với ông bà cụ Trịnh đến Hà Xuyên.
Họ quá quen thuộc với Hà Xuyên, không có gì để chơi.
Họ không tính dừng lâu, chỉ định đến rạp chiếu phim ngoài trời ở đây vào buổi tối, vì không có cái này ở thành phố Nghi Thanh.
Họ ăn tối đơn giản trong một nhà hàng, xe dừng ven đường, lần này Chu Lễ lái xe, Lâm Ôn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lên xe, thắt dây an toàn, Chu Lễ chậm rãi điều khiển xe ra khỏi bãi đậu.
Một chiếc xe cũng đang lái ra phía sau, không biết đánh tay lái kiểu gì, đầu xe đụng vào.
Chu Lễ và Lâm Ôn rõ ràng cảm nhận được sự va chạm, hai người nhìn phía sau.
Chủ xe phía sau bước xuống, Lâm Ôn và Chu Lễ cũng xuống xe.
Chủ xe là một cô gái trẻ tuổi, mặc váy ngắn và áo hở rốn, chân đi đôi bốt ngắn màu đen, mái tóc dài màu trà đen đậm hơi xoăn.
Sau khi xuống xe, cô kiểm tra vị trí phía sau xe, sau đó xin lỗi Chu Lễ, hỏi phương thức bồi thường, lấy di động ra để thêm WeChat.
Tiếng còi xe phía sau đột nhiên vang lên, Lâm Ôn giật mình, lúc này mới phát hiện còn có một người đàn ông, hoặc là chàng trai trẻ gì đó ngồi bên phía ghế phụ của xe cô gái, không đoán được tuổi chính xác, giống cỡ mười tám | mười chín tuổi, cũng giống như hai mươi mấy tuổi.
Mọi người đều nhìn vào chiếc xe, chàng trai ở ghế phụ đặt cánh tay lên cửa sổ xe, ngón trỏ chỉ về phía cô gái.
Cử chỉ này có thể được hiểu theo nhiều cách, nếu được diễn giải bằng ngôn ngữ ký hiệu, ý muốn nói “Em cứ thử xem”.
Cô gái liếc nhìn anh ta, giơ di động lên muốn nói chuyện với Chu Lễ, tiếng còi xe lại vang lên, chàng trai ở ghế phụ lên tiếng: “Trần Hề.”
Âm thanh rõ ràng và nhàn nhạt, đủ ý cảnh cáo.
Cô gái được gọi là Trần Hề đảo mắt, lần này quay sang Lâm Ôn: “Tôi thêm WeChat của chị nhé.”
Bên ghế phụ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lâm Ôn dường như đã hiểu mật mã của hai người xa lạ này, cô nhìn di động trên tay cô gái, không trả lời ngay.
Cô gái đã nhạy bén ý thức được, cô ngạc nhiên hỏi: “Không tiện à?”
Lúc này Chu Lễ mới nói: “Tôi sẽ thêm bạn trai cô.”
“Anh ấy không phải là bạn trai của tôi.” Cô gái thu lại di động, cười nói, “Vậy hai người thêm đi.”
Nói xong, cô gái khoanh tay quay lại, hỏi người ngồi ghế phụ: “Phương Nhạc?”
Chàng trai đưa điện thoại qua cửa sổ xe, cô gái bước tới lấy, thêm WeChat của Chu Lễ.
Xe không bị hư nghiêm trọng lắm, Chu Lễ không định đi sửa xe ngay bây giờ.
Theo kế hoạch ban đầu, anh và Lâm Ôn đi xem phim trước.
Rạp chiếu phim ngoài trời nằm ở vùng ngoại ô, mặt bằng rất rộng lớn, xung quanh trống trải, khu vực xem phim là một bãi cỏ xanh mướt.
Giá vé mỗi xe là 120 tệ, có thể xem suốt đêm.
Chu Lễ và Lâm Ôn tới hơi muộn, không chiếm được hàng đầu, nhưng họ đậu ở hàng thứ ba cũng khá tốt, không ảnh hưởng đến việc xem phim.
Chu Lễ điều chỉnh kênh radio trên xe để tiếp nhận âm thanh của phim, Lâm Ôn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chu Lễ hỏi: “Bên ngoài đẹp lắm hả em?”
Lâm Ôn nói: “Hóa ra cô gái kia cũng tới đây xem phim.”
Chu Lễ nhìn ra bên ngoài, Lâm Ôn chỉ cho anh: “Hàng kia.”
Chu Lễ nhìn thấy, “Ừm” một tiếng, rồi nhìn Lâm Ôn: “Tới chào không?”
“…… Mình không quen biết, chào làm gì?”
Chu Lễ nghĩ một chút, hỏi cô: “Bạn WeChat của em hiện giờ vẫn là 150 người phải không?”
“Dạ.” Thật ra, những người bạn trên WeChat hơn phân nửa đều liên quan đến công việc, nửa còn lại, hai phần ba là họ hàng, một phần ba mới là bạn bè, nhưng bạn bè cũng chia ra thân hay không thân.
Bạn tốt nhất của Lâm Ôn hiện giờ là Viên Tuyết, bạn vẫn còn liên lạc với nhau là ba người cùng phòng ký túc xá thời đại học, nhưng ba người kia không làm việc ở thành phố Nghi Thanh.
Chu Lễ lại hỏi cô: “Hai tháng trước em để dành nhiều ngày nghỉ như vậy vì nhàm chán hay sao?”
Hai tháng trước Viên Tuyết về quê, Chu Lễ không ở đây, Lâm Ôn phải thừa nhận rằng, đúng là cô không có chuyện gì làm nên đồng ý tăng ca hết lần này đến lần khác.
Chu Lễ vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng dùng tay ôm cổ cô.
Giống như Lâm Ôn đã từng nói, cô đã thích nghi với sự cô đơn bắt đầu từ thời trung học cơ sở, nhưng thích nghi với sự cô đơn không có nghĩa là cô hoàn toàn tận hưởng sự cô đơn.
Ở trong thâm tâm, thật ra cô sợ hãi, bởi vậy sau khi xem tin tức Nhật Bản, cô đặt cho mình một mục tiêu về giao tiếp giữa các cá nhân.
Chu Lễ nói: “Em có nhớ chúng ta đã đánh cuộc hay không?”---Đọc FULL tại ---
Lâm Ôn nói: “Dạ nhớ.”
Đó là trước khi Chu Lễ chính thức rời đi, cố ý gấp gáp trở về từ Hồng Kông để ăn khuya với cô, hai người so sánh tửu lượng của nhau, cuối cùng người thắng là Chu Lễ, người thua phải hoàn thành vụ cá cược.
“Bây giờ anh đang nghĩ tới vụ cá cược.” Chu Lễ nói.
“…… Cái gì?”
Chu Lễ nói: “Trên đường chúng ta du lịch tự túc, em phải thêm hai mươi người bạn nữa vào WeChat của em.”
“…… Anh có ý gì.”
“Tại sao không không thú vị như vậy,” Chu Lễ nói, “Bây giờ anh quyết định luôn.”
Thật ra Lâm Ôn hiểu Chu Lễ muốn cô làm gì, cô đã phá bỏ “nguyên tắc” vì Chu Lễ, những nguyên tắc còn lại không phải kiên cố đến độ không thể phá bỏ.
Số lượng bạn trên WeChat không thể hiện được điều gì, giống như những người trong danh sách hiện tại, chỉ có vài người là có thể nói chuyện phiếm, nếu thật sự muốn thêm bạn thì có thể thêm bất cứ lúc nào.
Đây chẳng qua là một dấu hiệu cảnh báo cho bản thân để nhắc nhở mình rằng ở trong vòng thì an toàn, bên ngoài vòng sẽ có nguy hiểm.
Điều Chu Lễ muốn cô làm là không phải kết thêm bạn WeChat, anh muốn cô thử bước ra khỏi cái vòng bảo vệ cô, nhưng cũng luôn hạn chế cô.
Lâm Ôn rũ mắt.
Chu Lễ không nói lời nào, nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô.
Phim đã bắt đầu, trong xe vang lên tiếng nhạc dữ dội, không gian nhỏ hẹp khiến tiếng nhạc thật chói tai.
Lâm Ôn mấp máy môi, Chu Lễ không nghe rõ, anh không vặn nhỏ âm lượng, nhích gần Lâm Ôn, anh đưa lỗ tai tới: “Em nói gì?”
Lâm Ôn lặp lại bên tai anh: “Hai mươi người nhiều quá.”
“Không nhiều lắm đâu.”
“Nhiều mà.” Lâm Ôn nói, “Rất nhiều người chỉ có vài chục người bạn WeChat, em có tới 150 người bạn, thật ra rất nhiều đó.”
Chu Lễ không tranh cãi với cô, anh lấy di động ra, lật danh sách bạn bè của mình, đưa tới trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn nhìn vào cuối giao diện ——
1607 người bạn và địa chỉ liên hệ.
Gấp mười lần cô, Lâm Ôn há hốc mồm, không khỏi hỏi: “Anh có liên lạc với tất cả không?”---Đọc FULL tại ---
Chu Lễ nói: “Ít nhất có liên lạc với 80%.”
Lâm Ôn tiếp tục hỏi: “Anh đều nhớ họ là ai hả?”
Chu Lễ nói: “Không phải có ghi chú hay sao?”
“……”
Chu Lễ cười, hỏi cô: “Thế nào, hai mươi người có nhiều không?”
Lâm Ôn không phục: “Nhiều.”
Chu Lễ đặt điện thoại lên bảng điều khiển, cho cô một cơ hội khác để lựa chọn.
Anh vịn ót Lâm Ôn, kéo người lại gần, nói vào tai cô: “Thế này, em có thể lựa chọn thay đổi vụ cá cược, hoặc là em thêm hai mươi người bạn, hoặc là……”
Chu Lễ hôn lên môi cô: “Chúng ta sẽ làm ở đây một lần.”
“……”
Lâm Ôn nghiêng đầu, che môi anh: “Anh bớt lại đi!”
Chu Lễ kéo tay cô xuống: “Em nhìn bên ngoài kìa.”
Lâm Ôn không hiểu vì sao, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo ánh mắt của Chu Lễ.
Bên ngoài toàn là xe hơi, chiếc xe gần họ nhất không ngừng rung chuyển, cách đó không xa, xe của cô gái lúc trước dường như cũng hơi rung chuyển.
Chu Lễ cắn tay cô: “Có làm hay không?”
Âm thanh này càng chói tai hơn âm thanh trong phim, Lâm Ôn đỏ mặt tía tai, nhìn anh trân trối.
Chu Lễ hạ ghế ra sau, ôm hôn cô.
Đêm hôm khuya khoắt, tất cả xe trên bãi cỏ đều tắt đèn, ánh sáng trên màn hình chiếu phim trở nên nhỏ nhoi, không ai thấy rõ tình hình trong xe.
Lâm Ôn kiên nhẫn để Chu Lễ hôn một hồi, Chu Lễ mở mắt, quan sát vẻ mặt Lâm Ôn.
Bộ dạng của Lâm Ôn dường như đang định để anh muốn làm gì thì làm, Chu Lễ cắn môi cô, đứng dậy khỏi người cô, mở hộp đựng găng tay, rờ bên trong.
Anh bỏ vài hộp áo mưa ở đây, hiện tại trong đó chỉ có vài thứ linh tinh, không có hộp nào.---Đọc FULL tại ---
Chu Lễ nhìn Lâm Ôn.
Lâm Ôn ngồi dậy, vui vẻ bắt chéo | hai chân nói: “Em cất giùm anh rồi.”
Dạo này Lâm Ôn thức đêm mỗi ngày, ban ngày cũng cảm thấy không khoẻ.
Hôm nay nhân dịp Chu Lễ không để ý, cô lấy toàn bộ mấy cái hộp nhỏ giấu vào sâu trong cốp xe.
Chu Lễ vốn chỉ muốn hù dọa cô, chứ không định làm ở đây.
Lúc này thấy Lâm Ôn có vẻ “đắc chí”, anh không khỏi nhếch khóe miệng, kéo Lâm Ôn qua, hôn cô mãnh liệt.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Nhạc và Trần Hề là nam nữ chính trong truyện “Nguyệt hướng tây hành” (Mặt trăng đi về hướng tây).
Hố “Nguyệt hướng tây hành” đã viết xong văn án rồi, đại khái là câu chuyện về một đóa hoa lạnh lùng bị kéo khỏi bệ thờ.
Nếu nhiều người thích thì sang năm tôi sẽ mở hố này, nếu không thì tôi mở hố khác.
Văn án (tạm thời) của “Nguyệt hướng tây hành”:
Ba mẹ của Trần Hề đều bị câm điếc.
Họ hy vọng Trần Hề có thể nói được.
“Hề” là từ bổ trợ “A”.
Họ đã dành cho cô những lời chúc tốt đẹp nhất.
Lần đầu tiên Phương Nhạc nhìn thấy Trần Hề, anh lạnh nhạt hỏi: “Người câm điếc à? Cách xa tôi 10 mét.” Anh không thích người lạ vào nhà.
Trần Hề chưa kịp nói gì, cô chép miệng, được rồi cô sẽ di chuyển.
Một thời gian sau, Phương Nhạc nhíu mày hỏi: “Em có thể nói chuyện?” Anh liếc nhìn chàng trai đang trò chuyện vui vẻ với Trần Hề rồi nói, “Cách xa tôi 9 mét.”
“Được rồi, đại ca!” Trần Hề đo khoảng cách, thuận thế lui về phía xa 9 mét.
Phương Nhạc: “….”
Thêm một thời gian sau nữa, Phương Nhạc hỏi cô với vẻ mặt vô cảm: “Nhà tôi bỏ đói em à?” Anh nhìn chằm chằm vào vòng eo thon và đôi chân gầy của Trần Hề, nhưng hai chỗ khác không hề gầy, sau đó nói: “Cách xa tôi 8 mét!”
Trần Hề lập tức gắp hai miếng thịt kho tàu vào chén, đứng dậy định chạy, Phương Nhạc dùng chân móc ghế ngăn cô lại.
Cứ sau một khoảng thời gian, “Cách xa tôi 7 mét!”, “Cách xa tôi 6 mét!”… “Cách xa tôi 1 mét!”
Lần cuối cùng Phương Nhạc nhìn thấy Trần Hề, anh trầm giọng nói: “Cách xa tôi một chút!”---Đọc FULL tại ---
Trần Hề ngồi bật dậy, dùng chăn quấn chặt lấy mình, không nhịn nổi nữa nên đạp lên giường: “Đại ca, đây là phòng tôi!”
“Thì sao” Phương Nhạc nhìn chằm chằm người ta, giơ tay khóa cửa phòng ngủ.- ---Đọc FULL tại ---
Mặt trăng đáng lẽ phải di chuyển từ tây sang đông, nhưng anh đã vi phạm luật này, mặt trăng đi về hướng tây..