Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Lúc Từ Từ học năm
thứ ba tiểu học, bị chủ nhiệm lớp gọi vào phòng làm việc nghiêm khắc
giáo huấn sau đó yêu cầu bé lập tức nghỉ học.

Còn mấy ngày
sẽ được nghỉ hè, nhưng không khí nóng rực giống như đốt tràn ngập sân
trường, tiếng máy điều hòa không khí trong phòng làm việc của thấy giáo
vẫn kêu ong ong, giống như muỗi hút máu nhất quyết không buông tha.

Từ Từ đứng cạnh tường, vẻ mặt không chút để ý, đặt sức nặng thân thể ở gót chân, đứng mệt mỏi đổi lại mủi chân, tới tới lui lui năm sáu lần, mới
thấy ba ba vội vã đi tới.

Trong phút giây này, bé mới để trong lòng hiện vẻ sợ hãi.

Từ Trạm nhìn con gái của mình không nói gì, kéo tay của bé đi tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp.

"Từ tiên sinh, tôi dạy không được con gái của anh, anh nên tìm một trường
học khác có thể nhận em ấy." Thầy giáo liếc xéo Từ Từ, lạnh lùng nói.

"Thầy giáo, Từ Từ phạm lỗi gì?" Từ Trạm chậm rãi hỏi, lúc này tay nhỏ bé trong lòng bàn tay chợt động, gãi gãi.

Thấy thái độ của Từ Trạm rất tốt, thầy giáo hít sâu, điều chỉnh hạ giọng
nói, "Em ấy đánh mặt con người ta sưng lên, Từ tiên sinh, anh chờ chút,
tôi gọi đứa bé kia đến cho anh nhìn."

Trái tim Từ Trạm căng thẳng, gật đầu.

Lúc bé trai bị gọi vào phòng làm việc vừa nhìn thấy Từ Từ, lập tức rụt cổ, đứng ngay ngắn sát chủ nhiệm lớp.

Quả nhiên, khóe mắt và khóe miệng cậu bé bị rách, trên cánh tay quấn băng gạc, gương mặt sưng lên thật cao.

Từ Từ nhỏ giọng lầu bầu, thầy giáo và cậu bé không nghe, chỉ có Từ Trạm nghe rõ bé nói là "Oắt con vô dụng" .

"Nói đi," Thầy giáo, huých cậu bé, "Nói chuyện đã xảy ra."

Cậu bé hơi co ro, lúc lâu mới ngập ngừng mở miệng: "Từ Từ nói thích con...
Gạt con đến khúc quanh sau tường... Đánh con một trận..."

Dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi, khi nói đến chữ đánh, cậu bé bĩu môi, dáng vẻ giống như muốn khóc.

Thái độ thầy giáo hung dữ nhìn Từ Từ, rồi ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, chờ anh mở miệng.

Trong phòng làm việc những thầy giáo khác không có lớp thậm chí dù bận vẫn
ung dung, ở trường học Từ Từ nổi danh ngang tàng, bọn họ cũng muốn thấy
cha mẹ của tiểu bá vương bịp bợm này.

Từ Trạm trầm ngâm, cúi đầu nói với Từ Từ vẫn trầm mặc: "Vì sao? Vì sao muốn đánh bạn học?"

Mặc dù anh biết Từ Từ không tốt, nhưng tuyệt đối không tùy tiện lấy khi dễ người làm niềm vui.

Lúc Từ Từ nhìn Từ Trạm ánh mắt giống như Mai Hoa Lộc trong Chích sơn dã
nhìn thấy thợ săn không chỗ có thể trốn, nháy mắt đáng thương, nhưng vừa nghiêng đầu trừng cậu bé, ánh mắt lập tức thành dao găm, "Vì sao cậu
không nói vì sao?" Bé khí thế hung hăng, dọa cậu bé sợ hãi lui về sau.

Thầy giáo trừng mắt nhưng không hù được Từ Từ, bé nâng cầm tinh sảo xinh xắn lên, lạnh lùng nói "Sáng hôm nay lúc tổng vệ sinh, bạn ấy chặn cửa sau
phòng học cầm sâu róm hù dọa bạn học, còn vén quần bạn nữ, còn cầm cây
lau nhà đánh bạn học không muốn làm việc thay bạn ấy, bắt nạt kẻ yếu,
oắt con vô dụng."

Cậu bé bị nói xong chột dạ, không ngừng
liếc mắt về thầy giáo, bật khóc lên, thầy giáo dường như không ngờ Từ Từ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, giận đến sắc mặt đỏ bừng, "Em đánh người mà có lý hả?"

Không đợi Từ Trạm giữ chặt Từ Từ, miệng của bé lập tức cãi lại, "Không thể duy trì trật tự lớp học, thầy cũng
được xem như thầy giáo! Sáng hôm nay bao nhiêu bạn học tới tìm thầy,
thầy mặc kể ra sao? Không phải là vì bạn ấy là con của thông gia của
thầy!"

Có lẽ thầy giáo chưa từng bị đứa nhỏ nói toạc tâm sự, gần như giận sôi lên, lúc này Từ Trạm đột nhiên mở miệng nói: "Thầy
giáo, nếu thầy có thể thay mặt lời của phụ huynh bạn học này, tôi thay
mặt Từ Từ nói xin lỗi, tiền thuốc tôi sẽ phụ trách."

"Ba ba!" Từ Từ nói xong kích động, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, trong mắt mơ hồ.

Từ Trạm ý bảo bé không nên mở miệng, tiếp tục nói: "Về chuyện chuyển trường, tôi lập tức đi ngay làm."

Nói xong, anh không hề nhìn thầy giáo trợn mắt hốc mồm nữa, kéo Từ Từ đi khỏi phòng làm việc.

Dọc đường đi ba ba không nói gì, Từ Từ không biết ba có phải cảm thấy mình
làm sai hay không, ít nhất bé giống như là bị trường học khai trừ mà
không phải chuyển trường, ánh nắng tươi sáng ngoài cửa xe, phong cảnh
lui nhanh về phía sau, bé thấp thỏm bất an làm bộ ngắm phong cảnh, len
lén liếc nhìn Từ Trạm.

Xe đột nhiên dừng lại.

"Đến." Từ Trạm gọi bé xuống xe, bé vội vàng chạy xuống, ngoan đến không ngờ.

Từ Từ nghĩ mình sẽ bị phê bình rất thảm, thành thật mà nói, chính bé cũng
không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng bé cảm thấy nếu mình không làm, nhất định sẽ hối hận. Nhưng Từ Trạm không phê bình ý tứ của bé,
dáng vẻ hoàn toàn không giống như bé gây họa lúc trước, kết quả, anh chỉ là đứa bé đến quán kem thường xuyên đến với mẹ thường ngày, trước kia
cả hai thường muốn đồ ngọt ngồi đối diện ở bàn trong góc, trong quán yên tĩnh, chỉ có âm thanh đi lại của nhân viên quán.

"Ba ba, con biết sai rồi." Từ Từ suy nghĩ, quyết định ngoan ngoãn.

"Con cảm thấy mình sai chỗ nào rồi?" Từ Trạm giương mắt nhìn con gái.

"Lần sau con nhất định không để cho bạn ấy nhìn thấy con làm." Từ Từ rất hối tiếc nói.

Từ Trạm thiếu chút nữa bị sặc.

Anh điều chỉnh tâm tình, cân nhắc câu nói sau đó mới nói với Từ Từ: "Con
còn quá nhỏ, không hiểu trên thế giới này có hai loại đạo lý, một loại
là thấy được có thể nói, một loại là không nhìn thấy cũng không cách nào nói ra được, nhóm người lớn tuân theo loại thứ nhất ở ngoài mặt, nhưng
trong lòng phần lớn làm theo loại thứ hai, có một số việc chỉ có thể chờ con lớn lên mới từ từ hiểu, chuyện ngày hôm nay, ba không nói con đúng
cũng không nói con sai, sau này con sẽ tự mình suy nghĩ cẩn thận, nhưng
con phải biết, vô luận đúng sai, hậu quả không thể nào trốn tránh, trước khi lựa chọn nhất định phải suy đoán kỹ tình huống có thể xuất hiện,
suy đoán kỹ năng lực của mình có thể ứng đối loại nào."

Từ Từ cái hiểu cái không, ra sức gật đầu.

"Ăn đi." Từ Trạm cười sờ sờ đầu của bé.

Lập tức tiêu diệt hết nửa ly kem, Từ Từ đang chuyên chú ăn, đột nhiên nhớ
cái gì, ngẩng đầu nháy mắt, "Ba ba, có thể hỏi ba một vấn đề sao?"

Từ Trạm gật đầu.

Từ Từ suy nghĩ rồi mới mở miệng, "Ba ba, ba có vì mục đích đúng đắn mà làm sai chuyện hay không?"

Từ Trạm hơi ngẩn ra, trong nháy mắt không biết trả lời vấn đề của con gái ra sao.

"Ba cảm thấy chỉ cần mục đích đúng đắn, phương pháp có thể sai lầm," Từ Từ
như có điều suy nghĩ nói, "Ví dụ như có người lớn xấu xa, con giết hắn
và cảnh sát giết hắn kết quả giống nhau, hắn sẽ không hại... người nữa,
nhưng vì sao một là phạm pháp một không phải vậy? Vì cảnh sát được phép
giết người? Nhưng nếu như bọn họ không làm được, vậy vì sao không để
người khác đi làm đây?"

Không đợi Từ Trạm trả lời, Từ Từ
giống như bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên nói: "Con hiểu! Đây chính là
không nhìn thấy đạo lý!"

"Có thể làm gì và đi làm gì là hai
khái niệm." Từ Trạm kiên nhẫn nói, "Ví dụ như hôm nay cậu bé đó, bất cứ
lúc nào con cũng có bản lãnh đánh bạn ấy, nhưng vì sao nhất định hôm
nay?"

"Bạn ấy vén quần của con," Từ Từ tức giận nói, "Còn níu đuôi sam của con!"

Bổng nhiên, bé thu hồi vẻ mặt tức giận, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Con giống như hiểu..."

Sau đó, Từ Trạm và Vu Duệ nói đến chuyện này khi đó đau đầu không dứt, Vu
Duệ cười nói: "Hữu dũng hữu mưu, thật là con của hai người!"

Từ Từ trải qua nghỉ hè giống như bình thường, mẹ đưa bé đi du lịch, ba ba
bận rộn xong công tác cũng đến Âu châu hội hợp với bé, người một nhà
thật vui vẻ, giống như vĩnh viễn không có chuyện phiền lòng.

Học kỳ mới bắt đầu, bé lên năm tư thay đổi trường học, mấy tuần qua gió êm
sóng lặng, dù sao thành tích của Từ Từ tốt, ngoài mặt thoạt nhìn lại
khiến người thích khéo léo nghe lời, chung sống với thầy giáo và bạn học cũng không tệ.

Một ngày xế chiều, trường học mỹ thuật chia
tổ nhỏ để đi ngoại khóa đến công viên mùa thu đi dạo vẽ tranh, Từ Từ
ngại nóng nên nhét toàn bộ tóc sóng vai vào trong nón người đánh cá, tay lỡ quần cụt, sạch sẻ như bé trai.

Nhiều đứa nhỏ địa phương
luôn quá mức sôi nổi, bé cảm thấy hơi ầm ĩ, đi tới tảng đá râm mát bên
hồ ngồi xuống lấy bản vẽ ra, mới vừa vẽ vài nét bút liền nghe có tiếng
bước chân, quay đầu lại không nhìn thấy gì.

Đầu thu vẫn đang nóng, sân cỏ bị đạp vang lên tiếng sa sa, Từ Từ đứng lên nhìn quanh,
bỗng nhiên trước mắt tối sầm, trước mũi ngửi thấy được mùi kỳ lạ, giãy
giụa cũng không kịp liền ngất đi.

Mở mắt ra lần nữa, xung quanh tối đen.

Tiếng vang rầu rĩ từ trên lầu truyền xuống, bé nghe được tiếng hai người đàn ông nói chuyện.

"Mẹ kiếp mày thật vô dụng! Mày nói mày làm được gì? Một nha đầu nhỏ rách có thể bán đi sao? Ai nào mua?" Ngay sau đó đùng đùng, la hét và kêu đau
vô cùng chói tai.

"Đại ca, cách xa nhìn chính là tên tiểu tử, ai biết là một nha đầu! Đại ca đừng nóng giận! Em... Lần sau em sẽ chú ý!"

"Chú ý cái rắm! Mày đi đưa nha đầu kia đến Đoàn gia trường tử, còn có thể đổi tiền."

Từ Từ dựa vào tường, chỉ cảm thấy chóng mặt, cả người run rẩy.

Bé nhất định đã đụng phải bọn buôn người!

Vừa nghĩ tới sau này không được gặp ba và mẹ nữa, Từ Từ ôm bả vai của mình
thật chặc, trong đôi mắt đều là nước mắt. Bé lần lượt gào thét trong
lòng mình, oắt con vô dụng! Đừng khóc! Nhưng bé không khống chế được.

Trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào, bé cắn chặc hàm răng xông tới, tiếng gió gào thét bên tai, nước mắt khô khốc.

"Thuốc tê quá mạnh! Bắt được con bé!"

Bé dù lợi hại hơn nữa cũng chỉ đứa bé, nhanh chóng bị chế ngự, tay bị quay ra sau lưng trói chặt, trong miệng bị nhét đầy.

Người đàn ồn khiêng bé lên ném vào chỗ ngồi phía sau một chiếc xe tải màu
xám, bé giãy giụa lần hai, bị sợi giây quấn đau run lên, trước mắt chỉ
có lưng ghế dựa bẩn thỉu.

Ánh sáng của đèn nê ông sáng lạng
khúc xạ xuyên qua thủy tinh lên mặt của Từ Từ, đôi mắt của bé đau nhói
mờ ảo, bé tự nói với mình phải tĩnh táo, nhất định có cơ hội chạy trốn,
nhất định.

Ba và mẹ nhất định gần như điên lên tìm bé, chỉ cần bé có cơ hội, nhất định có thể về đến nhà.

Xe sau khi dừng lại, Từ Từ loáng thoáng nghe ngoài xe có âm thanh cò kè
mặc cả, trong lòng bé hồi hộp, không phải nói lừa gạt buôn bán trẻ con
đều là lừa gạt vào trong núi lớn sao? Vì sao có thể gần như vậy? Bé kéo
thẳng cổ muốn nghe đến cuối cùng, cửa xe soạt mở ra, mùi thuốc lá tràn
vào, ngực của bé bị nghẹn đè nén lại ho khan không được.

"Tôi nói tất cả xinh đẹp, anh thêm ít tiền." Người đàn ông đưa bé tới thò
người ra kéo bé ra ngoài xe níu lấy tóc ngưỡng mặt lên, "Nhìn mặt mày
này, tương lai nhất định là mỹ nhân bại hoại."

Đang quan sát bé là người phụ nữ trung niên trang điểm đậm diêm dúa lòe loẹt, vóc
người mập mạp, đôi môi dày ngậm thuốc lá, híp mắt không hề để ý nói:
"Trưởng thành xinh đẹp cũng vô dụng, bây giờ thiếu hàng tươi mới non
mềm, nha đầu này nhìn quá hoang dã, không dọn dẹp tốt, hai vạn ba là cao rồi."

Người đàn ông không cam lòng, lại phế một phen thần
thiệt, nhưng người phụ nữ kia khăng khăng giá tiền này, cuối cùng hắn
vẫn thỏa hiệp.

Từ Từ chưa từng trải qua cảnh như vậy, bé
giống như hàng hóa bị hai người cò kè mặc cả mua bán ngay trước mặt, mà
cả người mình quấn không biết bao nhiêu sợi dây, cử động liên liên tục
cũng không nhúc nhích được.

Bé bị bắt lôi đi qua hành lang
sa hoa xinh đẹp, người phụ nữ mở cửa ra, khí lực quá lớn, giơ tay đẩy bé vào, "Chỉnh chu lại."

Nói xong bà ta liền đóng cửa lại.

Từ Từ mới vừa giãy giụa, tiếng ba, gương mặt nhất thời nóng bỏng sưng đau, bé ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người mặc áo sơ mi hoa trắng đen, người
đàn ông đầu sáng bóng đứng trước mắt.

Gian phòng không lớn, bé nhìn chung quanh, bé gái lớn giống như bé như vậy.

Người đàn ông không lên tiếng, cỡi sợi dây trói bé ra, Từ Từ đang muốn phản
kích, động tác của hắn thật nhanh xách cổ áo của bé hung hăng ném ra. Cả người Từ Từ đụng vào trên tường, rơi xuống trên mặt đất.

Bé gái chung quanh hờ hững nhìn bé, không ai phát ra âm thanh.

Từ Từ bỗng nhiên ý thức được thực tế tàn khốc, ở đây, bé không có cơ hội chạy trốn.

Sợ hãi và tuyệt vọng không biết làm sao ngược lại khơi lên ý chí sinh tồn, bé chịu đựng đau đớn trên người, gạt bỏ kiềm chế trong mắt.

"Mày hãy đàng hoàng, tao không có thời gian chơi với mày." Người đàn ông đi
tới đá hai chân bé, Từ Từ cắn răng gật đầu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Bé nhất định tìm được cơ hội khác.

Từ Từ không lộn xộn nữa, bé lui vào trong góc, đợi đến người đàn ông ra cửa, âm thanh khóa trái cửa đặc biệt chói tai.

Những bé gái trong phòng không có trao đổi, tất cả mọi người trầm mặc không
nói, trong mắt tất cả đều giống như chết lặng. Từ Từ biết họ sẽ không
giúp đỡ mình, cũng không ai sẽ giúp đỡ mình, chỉ có mình bé mới là hi
vọng duy nhất chạy khỏi.

Có lẽ quá mệt mỏi quá buồn ngủ,
trên người đau đớn không ngừng, bé dựa vào tường nhưng lại ngủ thật say, trong mộng bé trở về khi còn bé, trồm quần áo của ba ba tự mình đứng
trên cầu thang, trơ mắt nhìn một người toàn thân đều là máu, mềm nhũn
ngã xuống, chết.

Thân thể vừa nghiêng, bé giống như đã chết ngã xuống, chợt mở mắt, thì ra là có người đá bé.

"Cho nó tắm, bẩn thiểu."

Từ Từ không phản kháng, bé ngoan ngoãn đi theo cô bé thoạt nhìn không lớn
hơn mình bao nhiêu vào gian phòng phía sau phòng tắm, không có nước
nóng, nước lạnh giội lên thân thể kích thích bé muốn hét to, nhưng bé
vẫn cắn chặc hàm răng, hung hăng nhịn được.

Sau đó, Từ Từ
được thay chiếc váy liền màu trắng, bé ghét váy, nhưng không mặc không
được, bé không biết những người này muốn dẫn bé làm gì, nhưng cảm giác
nguy hiểm và kinh khủng không có sai.

Sau đó, bé cùng mấy bé gái bị mang rời khỏi phòng.

Từ Từ vừa khẩn trương vừa kích động, rốt cục bé tìm được cơ hội chạy trốn.

Nhưng hành lang vừa
hẹp vừa nhỏ, người đàn ông áo sơ mi hoa đưa các bé vòng mấy cua quẹo bé
cũng không có cơ hội, đến khi có hi vọng, lối đi nhỏ thu hẹp biến thành
thảm xanh vàng rực rỡ và rạp treo phù điêu, bé đang chuẩn bị, người đang ông đã đẩy cánh cửa ra, đẩy tất cả các bé vào.

Trong phòng
có mùi thuốc lá rất nồng, ba ba không hút thuốc, bé không thích mùi này, thiếu chút nữa sặc ra nước mắt, trong phòng ngồi ba người đàn ông, có
mười mấy người đứng, bé vì chạy trốn mà chuẩn bị qua loa do dự, phát
hiện ngồi chính giữa là người đàn ông trẻ tuổi nhất gần như không thể
điều tra được nhíu mày.

"Hoan nghênh ông chủ Giản mới tới
Dương Cảng," lão đầu mập ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi mở miệng,
"Nhà của chúng tôi rất nổi tiếng ở đây, bên ngoài không chơi được hàng
mới mẻ, coi như đón gió tẩy trần cho ông chủ Giản."

Tên mập nhanh cởi áo khoác tây phục, nếp nhăn trên mặt dồn lại, lộ ra nụ cười xấu xí.

Người đàn ông trẻ tuổi ở giữa đứng lên, mở miệng cười, "Chuyện phương diện
làm ăn chúng ta bàn lại sau, làm phiền Cục trưởng Hồ." Nói xong muốn rời khỏi, sau lưng năm sáu người mặc âu phục đen đi theo sát.

"Ông chủ Giản thật là..." Mặt khác một người đàn ông sắc mặt không nhịn
được, vội vàng đứng dậy chặn đường người đàn ông trẻ tuổi, "Đổi chỗ khác nói cũng là nói, tới đây, tôi liên lạc."

Ánh mắt Từ Từ nhìn chằm chằm cửa, trên bàn mâm đựng trái cây màu sắc sặc sỡ đặt ba nĩa bạc hoa lệ, bé thấy người đàn ông áo sơ mi hoa đang muốn mở cửa, đột nhiên
giơ tay cằm nĩa bạc lên, đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc chạy về
phía cửa.

Động tác của bé rất nhanh rất linh hoạt, người đàn ông áo sơ mi hoa giơ tay lại bị bé đâm trúng, cửa đã mở ra, chỉ thiếu
chút nữa, bé lại bị cản lại, bị đá vào bụng, bé đau đến gần như bất
tỉnh, trượt đến bàn trà mới dừng lại.

"Mẹ mày!" Người đàn ông áo sơ mi hoa mắng.

Từ Từ nhanh chóng mở mắt ra, bé bất chấp, chỉ cảm thấy bỏ qua cơ hội này
sẽ không thể về nhà không gặp được ba mẹ nữa, dư quang thoáng qua ánh
quang kim loại, bé thấy bên trong vạt áo trang phục hè của người áo đen
mới đi theo người đàn ông trẻ tuổi ra ngoài có giắt khẩu súng bên hông,
đó là đồ bé vô cùng quen thuộc.

Không ai ngờ bé có thể đứng lên lại.

Vươn tay vừa đủ đến, Từ Từ sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy súng, nhắm
ngay người đàn ông áo sơ mi hoa, lui về phía sau, bảo đảm sau lưng của
mình là bức tường, không cho người khác có cơ hội đánh lén.

"Tránh ra." Bé nói với người đàn ông áo sơ mi hoa bị mình chỉa cầm súng vào, âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng có lực.

Trong phòng rất nhiều người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười,
trong này người đàn ông áo sơ mi hoa cười khoa trương nhất, "Ôi? Tôi ở
đây mà, súng cũng cầm không được nghĩ mình sẽ dùng?"

Từ Từ nhẹ tay khẽ run rẩy, không phải vì lần đầu tiên bé cầm súng, mà vì bé rất khẩn trương.

Súng này là Glock 21, vì nhỏ vừa nên bé cầm lên không tốn sức, nghe được áo
sơ mi hoa nói vậy, Từ Từ sợ hãi không biết vì sao ngược lại trở thành hư không, bé ngừng đầu ngón tay run rẩy hít sâu, giống như trước ở bãi bắn bia ba và mẹ đã dạy như vậy, nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm, tay lên cò.

Lần này, nụ cười trên mặt mọi người đã ngưng kết.

"Tránh ra." Bé dùng giọng trẻ con non nớt nói lại.

Bên trong gian phòng trang hoàng hào hoa xa xỉ lớn như thế nhất thời cực kỳ an tĩnh.

Tiếng cười khẽ đánh vỡ yên lặng.

Người đàn ông trẻ tuổi được mọi người gọi là ông chủ Giản nhìn Từ Từ, cười hỏi: "Ai nào dạy cô?"

Từ Từ không trả lời, cũng không nhìn hắn, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cửa.

"Cô trả khẩu súng lại cho thủ hạ của tôi, tôi dẫn cô đi ra ngoài." Người
đàn ông vừa cười vừa nói, "Cô muốn về nhà? Cô là người ở đây?"

"Ông chủ... Này..." Người đàn ông áo sơ mi hoa hơi loạn, nhất thời không
biết làm sao tốt bây giờ, "Đứa nhỏ này là mới tới buổi chiều..."

"Mở cửa." Người đàn ông giống như không nghe hắn nói gì, vẫn ra lệnh.

Người đàn ông áo sơ mi hoa vẫn không nhúc nhích.

"Ông chủ Giản đã nói mà động tác còn không nhanh lên!" Người đàn ông mập cực kỳ, lúc đứng lên mỡ lay động, nếp nhăn trên mặt vì khẩn trương mà biến
mất không ít.

Cuối cùng người đàn ông áo sơ mi hoa mở cửa phòng.

Từ Từ cầm súng, giống như nghe được tiếng ra lệnh, điên cuồng lao ra cửa.

Bé chạy thật nhanh, chạy đến hành lang lần lượt thay đổi chỗ cũng không
biết nên quẹo đường nào, chỉ là muộn một giây, bé cảm thấy thân thể hơi
nhẹ, sức nặng của khẩu súng trong tay bất tri bất giác biến mất, lấy lại tinh thần lần nữa, bé đã bị người đàn ông kia bế lên.

"Cô không đi theo tôi thì lát nữa bọn họ trở lại bắt cô thì sao bây giờ?"

Người đàn ông giành mở miệng trước khi bé phản kháng.

Từ Từ ngẩn người, mím chặc đôi môi, không biết có nên ra tay hay không,
không biết người đàn ông này rốt cuộc có phải là người xấu hay không.

Bé do dự thời gian, người đàn ông giắt khẩu súng vào sau thắt lưng mình, cứ như vậy ôm bé đi lên trước.

Mười mấy giây, bé đã thấy được cửa lớn.

"Tôi không có lừa cô đi?" Người đàn ông cười lên rất đẹp mắt, ánh mắt hơi cong, khóe môi giương nhẹ.

Từ Từ không lên tiếng, bé không dám xác định.

Đến khi người đàn ông đưa bé rời khỏi chỗ có vỏ bọc mặc dù hoa lệ lại khiến bé áp lực, bé mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó bé kinh ngạc phát hiện, xe
của người đàn ông giống như đúc của ba ba.

"Thế nào? Cô biết xe này?" Người đàn ông nhìn chằm chằm ánh mắt của bé hỏi.

Từ Từ gật đầu, "Ba ba của tôi lái."

"Ông là tài xế?" Người đàn ông lại hỏi.

"Là tài xế của tôi và mẹ tôi."

Người đàn ông mở cửa xe, ôm bé chui vào, ngồi vững vàng sau đó ý bảo tài xế lái xe, ngay sau đó hỏi bé: "Nhà cô ở đâu?"

"Thành Tây Lộ Sa Lôi Á." Nàng vội vàng nói.

Người đàn ông hơi ngẩn ra, "Nhà cô ở khu biệt thự đó? Cô tên là gì?"

Từ Từ nhất thời cảnh giác, không lên tiếng nữa.

Xe từ từ chạy, bé thấy mình rời khỏi mãnh đất nguy hiểm càng ngày càng xa, tâm căng thẳng mới chánh thức ổn lại.

"Cảm ơn chú." Từ Từ lễ phép đứng lên còn thật biết điều.

"Bây giờ có thể nói tên sao?" Hắn cười hỏi.

Từ Từ do dự, quay đầu nói: "Ba mẹ cũng gọi tôi là Từ Từ."

Người đàn ông cười rồi mới nói: "Cái nào Từ?"

Từ từ vuốt thẳng bàn tay dày rộng của anh, lần lượt thay đổi lòng bàn tay viết xuống tên của mình trên đường vân.

"Tên rất hay, đáng tiếc tên không hợp thực tế." Người đàn ông cười vò vò tóc của cô vì vừa kịch liệt chạy mà hỗn loạn.

Trên đường, người đàn ông nhận ba bốn cuộc điện thoại, anh đối thoại Từ Từ
nghe không hiểu, nhưng nghe giống như là làm ăn, nhưng khác biệt trời
vực với nội dung cuộc điện thoại của ba mình.

Lòng hiếu kỳ
của bé rất nặng, nghiêng lỗ tai muốn hiểu rõ, người đàn ông không ngại,
để bé dựa vào lòng ngực mình, nghe tất cả điện thoại.

"Có gì không hiểu sao?" Anh cúp điện thoại cười nói.

"Cái gì gọi là Đô-la? Cái gì gọi là treo sương?" Từ Từ lập tức hỏi, "Cái gì gọi là đối bàn? Cái gì gọi là da đen?"

Tài xế lái xe trước mặt luôn yên lặng cũng cười ra tiếng, "Ông chủ, người dạy hư con gái của người ta."

"Cô ấy không cần tôi dạy," người đàn ông cười nói, "Vừa rồi nếu tôi không ngăn cản, cô ấy đã nổ súng ăn mặn rồi."

"Cái gì là ăn mặn?" Từ Từ hiểu nổ súng, nhưng không hiểu từ này.

"Em gái nhỏ, về đến nhà em!" Tài xế cười quay đầu lại nói, xe từ từ ngừng lại.

Từ Từ ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên là cửa lớn ngoài tiểu khu nhà mình!

Bé kích động mở cửa xe đang muốn xuống xe, giống như nhớ điều gì, chậm rãi quay đầu lại, "Chú, có thể hỏi chú vấn đề sao?"

Không biết vì sao, bé đột nhiên cảm nhận được chính mình mê muội có thể lấy được đáp án trên người người này.

"Những điều vừa rồi đó tôi sẽ không nói." Người đàn ông cười cười, "Giống tên của cô, đó là bí mật của tôi."

Từ Từ lắc đầu, "Tôi muốn hỏi chú là, vì mục đích đúng đắn gây ra chuyện sai lầm rốt cuộc là đúng hay sai?"

Bé thấy người đàn ông ngẩn người, đôi tròng mắt đen sâu thẳm như đêm.

"Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, thì không nên phân biệt đúng sai."

Anh nhìn bé, nụ cười viết trên mặt lần nữa.

Từ Từ hoảng hốt chớp mắt, chợt lộ ra nụ cười rực rỡ, "Cảm ơn chú."

Bé còn ngại ngoài miệng cảm kích không đủ chân thành, vì vậy giống bình
thường nói xong "Cảm ơn ba ba" như vậy rướn cổ lên, hôn lên gương mặt
người đàn ông, sau đó không quay đầu lại chạy vào cửa lớn.

...

Sau khi Từ Từ về nhà có thể nghĩ là biết sẽ khơi ra gió tanh mưa máu gà bay chó sủa, một tháng sau, phong ba mới dần dần yên ổn.

Đêm
hôm đó Từ Từ và Cố Du ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, trong tin tức địa
phương đầu năm mới đưa tin buổi dạ tiệc của các xí nghiệp ưu tú ở thành
phố Dương Cảng xuất hiện bóng dáng Từ Trạm, Từ Từ vừa định nói ba ba
thật là đẹp trai, lại thấy bóng dáng quen thuộc lúc chụp ảnh chung đã
xuất hiện bên cạnh Từ Trạm.

"Ôi chao?" Bé lầm bầm lầu bầu, "Con giống như đã gặp người này."

"Con đã gặp ở đâu?" Cố Du cười sờ sờ đầu con gái.

"Không nhớ ra," Từ Từ cố sức tìm kiếm trí nhớ nhưng không nhớ ra đầu mối, bé
nhìn chằm chằm người đàn ông cười lên vô cùng đẹp mắt trên ti vi chán
nản nói, "Hoàn toàn quên mất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui