Lại một đêm trăng sáng. Khi lững thững bách bộ trong vườn hoa, nhìn bóng mình và bóng cây lúc phân lúc hợp, hương hoa thơm ngát khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.
Sau một ngày tập làm quen với thành ngữ Anh văn, cách ghép câu một cách máy móc làm cho đầu tôi muốn vỡ. Bây giờ thì hãy để cho những cơn gió đêm quét sạch đi bao nhiêu công thức văn phạm trong đầu.
Mặt trăng vừa to vừa tròn treo lơ lửng trên ngọn cây. Ngắt lấy cánh hoa loa kèn, phần giữa lõm, trong khi cánh hoa bên trên nở xòe ra tạo nên dạng chiếc cốc rượu vang, tôi nâng cánh hoa lên cao hướng về mặt trăng mời mọc một cách trẻ thơ:
- "Cử bôi yêu minh nguyệt. Đối ảnh thành tam nhân".
Quay đầu lại nhìn xuống đất tìm bóng mình dưới ánh trăng ngã dài trên mặt đất với chiếc áo ngủ và mái tóc ngắn tung bay theo gió. Bỗng nhiên tim tôi nhảy thót, cơn lạnh chạy luồn trong thân làm nổi da gà, vì dưới đất không những chỉ có một chiếc bóng duy nhất của tôi mà cách đó khoảng hai ba thước, chiếc bóng thứ hai cũng mang áo ngủ nhưng tóc dài hiện ra, đó là bóng một người đàn bà.
Trong lúc tôi ngẩn ngơ vì kinh ngạc thì chiếc bóng biến mất. Ngẩng đầu lên gió đêm rít nhẹ trong khu vườn âm u, chung quanh không có một người, bản năng tự vệ khiến tôi lùi ra sau hai bước. Lúc đó tôi mới phát giác mình đang đứng bên ngoài khu rừng cây. Từ lúc nghe nói nơi đây có ma, tôi thường tránh không đi đêm qua đây nữa, thế mà hôm nay có phải chăng ma đưa lối quỷ dẫn đường về khiến tôi bước đến cạnh nó?
Quay người lại đi vội về phiá nhà, tôi không cần biết rằng chiếc bóng ban nãy vừa bắt gặp có phải là ma hay không; tôi nghĩ, điều tốt nhất là tránh trước thì hay hơn.
- Ôi!
Một tiếng than kéo dài, theo gió lọt vào tai khiến cho tất cả tóc tai tôi muốn dựng đứng. Tôi đứng lại, lắng tai nghe ngóng rồi nghĩ thầm. Có lẽ Hạo Hạo hắn nhát mình đấy!
Thế là, lấy tất cả can đảm còn lại tôi quay ra sau, nhưng ánh mắt tôi chỉ chạm vào khoảng không trống trải. Ánh trăng bệnh hoạn với khu rừng âm u, tiếng côn trùng lẫn trong tiếng gió. Một luồng khí lạnh len lén nhập vào hồn, bất giác tôi bước nhanh hơn về phiá cửa.
- Hự!
Lại một tiếng than thứ hai, lần này tôi có thể nghe rõ đó là tiếng của một người con gái, nơi xuất phát là rừng cây âm u. Tiếng than lần này có vẻ u uất, đau thương và nặng nề hơn.
Tim tôi càng đập nhanh, cảm giác sợ hãi đã xâm lấn tôi. Tay chân tuy lạnh cóng nhưng mồ hôi đã thấm ướt hết lưng, càng sợ tôi càng thấy những bóng cây chung quanh hòa lẫn tiếng gió rì rào như biến thành muôn ngàn hình bóng ma quỷ. Rồi nơi đâu cũng nghe tiếng than van. Từ chỗ bước nhanh tôi bắt đầu co giò chạy, chạy thật nhanh vì tôi tưởng tượng rằng ở phiá sau lưng con quỷ tóc xõa kia đang rượt tới.
Đến nhà, nhảy ngay lên bực tam cấp, chui vào phòng ăn ánh sáng chói của ngọn đèn trên cao trấn tĩnh tôi. Nhìn bóng đêm bị bỏ lại bên ngoài khung cửa kính, tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Hắt!
Một tiếng ho phát ra bên cạnh, khiến tôi giựt mình quay đầu lại, thì ra cô bé tóc dài xõa vai.
- Khởi Khởi!
Tôi đưa tay lên chận lấy ngực và nghĩ rằng chỉ cần nhìn có lẽ cũng thấy tim tôi đang đập nhanh. Sờ đụng chiếc ghế, tôi ngồi xuống.
- Chị làm gì mà mặt mày trắng bệch ra thế kia?
Tôi lắc đầu:
- Không, không có gì cả.
Nhưng giọng nói của tôi vẫn không che dấu được sự run rẩy. Dầu sao cũng đừng để cho cô ta biết tôi sợ ma, vì bóng người lúc nãy và tiếng than cũng có thể là một việc do tôi tưởng tượng ra kia mà?
Khởi Khởi lại thăm dò:
- Thế lúc nãy chị đi đâu vậy.
Tôi nhẹ nhàng nói:
- Tôi ra vườn cây.
Tôi nhìn chừng chừng cô ta dò xét phản ứng vì tôi không rõ cô ta có biết chuyện đồn trong khu vườn nhà có ma hay chăng?
- Chị đến vườn cây à? Khởi Khởi mở to mắt - Chị có nghe thấy hay nhìn thấy gì chăng?
Tôi mím môi do dự một lát, nói:
- Tôi thấy một chiếc bóng đàn bà, tóc xõa, mặc áo choàng. Tôi cũng nghe tiếng rên rỉ nhưng không nhìn thấy người thật.
Khởi Khởi không ngạc nhiên chút nào cả, cô ta gật đầu:
- Đúng là nó rồi!
- Ai vậy. Tôi hỏi.
- Thì người đàn bà treo cổ chết đó.
Tôi phản đối ngay:
- Không thể có chuyện ma quỷ, tôi nghĩ đó là người thật.
- Người à? cô ta cười khẩy - Vậy là ai? Nhà nầy chỉ có hai người tóc dài là tôi với mẹ. Tôi thì đứng đây, còn mẹ thì ở trên lầu, thế nó là ai?
Tôi rùng mình:
- Thế chị có thấy con quỷ ấy lần nào chưa?
Khởi Khởi lắc đầu:
- Chưa, nhưng má Lý quả quyết là thường nghe thấy tiếng than khóc của nó. Dù sao đi nữa tôi vẫn tin có ma quỷ. Tôi biết nó vẫn ở đó, trong rừng cây, có lẽ lúc chết vì uất ức không nhắm mắt được nên vẫn hay hiện ra trong những đêm trăng sáng.
- Thế tất cả mọi người đều tin chuyện ma này có thật à?
- Chỉ có cha tôi là không tin. Cách đây năm năm, khi chúng tôi vừa đến Đài Loan, cha tôi muốn mua một ngôi nhà có vườn hoa rộng. Gặp lúc căn nhà này đăng bản bán giá rẻ nên mua ngay. Sau đó mới biết là mua được rẻ như thế là vì nó có ma, nhưng cha tôi thì lúc nào cũng cho rằng đó là chuyện nhảm.
- Thế tại sao người đàn bà đó lại treo cổ?
Khởi Khởi nhún vai:
- Ai mà biết! Chỉ nghe nói hình như tại chồng bà ấy yêu người khác. Thì cũng quanh quẩn chuyện tình yêu ấy mà.
Tôi đưa mắt nhìn song cửa. Nghĩ đến người đàn bà đã chết vì tình, nhớ lại tiếng thở dài não nuột và chiếc bóng đen ban nãy, không khỏi rùng mình thầm lần nữa. Nếu sự thật có linh hồn thì chỉ có trời mới biết con quỷ ấy sẽ làm gi. Nó có còn tư tưởng và dục vọng? Có biết kính trọng loài người chăng? Hơn nữa, đó là nó phải có hình dáng vì nếu không sao lại có bóng đen?
Khởi Khởi nhìn tôi thăm dò, cô ta mỉm cười lạnh lùng:
- Chị sợ rồi chăng?
Tôi có cảm giác như Khởi Khởi đang nhìn nỗi lo sợ của tôi với vẻ thích thú.
Cô ta tiếp:
- Có người bảo rằng, linh hồn của những kẻ chết treo thường không nơi nương tựa, vì thế trong bóng đêm nó có thể đến tất cả mọi nơi. Thí dụ giờ này, có thể nó đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Tôi nhảy nhỏm lên, lườm nó:
- Chị Khởi Khởi, có phải chị muốn nhát tôi không?
Khởi Khởi cười nhạt:
- Tôi biết chị sơ, chị đừng gạt tôi là chị không sợ! Hồi nào tới giờ chị có chơi trò cầu hồn bao giờ chưa?
- Tôi nghe nói phải dùng một chiếc đĩa úp xuống tờ giấy viết đủ chữ cái, trên đĩa có một mũi tên. Mỗi lần cầu cơ cần ba người, mỗi người đặt một ngón tay mình lên đĩa, khi cơ lên chiếc đĩa sẽ tự động chạy và chúng ta có thể đặt nhiều câu hỏi. Khi chiếc đĩa ngừng, mũi tên chỉ chữ nào, thì đó là lời đáp, phải không?
Khởi Khởi gật đầu:
- Phải, có một lần tôi, anh tôi và Trung Đan cùng cầu cơ, chúng tôi đã cầu hồn của bà quỷ này.
- Thật à, thế bà ta đã nói gì?
- Bà ta đã dùng mũi tên chỉ bốn câu.
- Bốn câu đó ra sao?
Tôi trở nên thích thú. Khởi Khởi nhìn tôi dò xét đôi mắt to đen nháy đẹp vô cùng, đoạn đọc bốn câu sau:
- "Hồn ma phiêu bạt, không nơi nương tựa, muốn tìm lại ân tình cũ, nhưng sao vẫn hận ngàn trùng."
- Thật vậy ư? Sao khó tin quá. Tôi nói.
- Nếu chị không tin, chị cứ hỏi Trung Đan xem. Hôm ấy trời mưa, cũng trong căn phòng này, chúng tôi ngồi quanh bàn ăn, bên cạnh có Mạc Bính đứng hầu. Tôi đã cầu nguyện một lúc, khi bà ta nhập vào cơ thì một cơn gió lạnh thổi đến làm rung cả cửa kính, khiến Mạc Bính còn phải run nữa là.
Lời nói của Khởi Khởi chưa dứt, thì một cơn gió thổi đến làm hai cánh cửa kính kêu ken két, tưởng chừng như muốn mở tung ra. Tôi giật mình nhảy nhỏm lên, trừng mắt nhìn về hướng cửa; không một bóng người, trong khi Khởi Khởi nhìn tôi, trấn an:
- Chị sợ phải không? Nhưng đừng lo, báo sáng nay có đăng là bão sắp thổi đến đấy!
Nói xong, cô ta xoay người đi lên lầu. Tôi cũng không thể ngồi nơi phòng ăn trống trải này một mình được, nhất là sau trận gió kỳ quái ban nãy khiến tôi có cảm giác như con quỷ đó đã vào phòng và đang bước theo Khởi Khởi, nên cũng vội vàng lên lầu. Chia tay với Khởi Khởi trước cửa phòng, đôi mắt của nó nhìn tôi hơi đặc biệt, một chút khinh thường pha lẫn ngạo nghễ.
Đóng cửa phòng lại, ngồi ở mép giường, bỗng tôi như sực nhớ lại, biết đâu chiếc bóng ban nãy không là Khởi Khởi vì cũng tóc dài cũng áo choàng (áo Khởi Khởi mặc lúc nãy là chiếc áo ngủ dài).
Anh nó đã từng nhát tôi một lần, thì sao nó lại không dám nhát tôi một lần nữa chứ? Chỉ cần rên một vài tiếng, xong chạy ngay vào phòng đọc sách của giáo sư La Nghị, rồi bước qua phòng ăn trước tôi một bước, và giả vờ tỉnh như không là xong. Nhưng mà tại sao họ lại nhát tôi chứ? Có mục đích gì chăng? Nhưng Khởi Khởi tính không giống anh, đâu thích đùa giỡn và châm chọc. Thế thì lúc nãy chiếc bóng tôi thấy có thật là của quỷ chăng, con quỷ treo cổ trên cành cây đó.
Gió lại thổi tung cửa sổ, làm ớn lạnh cả gáy, khiến tôi rùng mình. Tôi chạy ngay đến cài then thật chặt, phủ thêm tấm màn xong tôi nhảy lên giường tìm giấc ngủ, nhưng những câu chuyện ma quỷ này làm tôi tỉnh táo, cảm giác sợ sệt vẫn còn lảng vảng trong tim.
Mở vở sử ký ra, lật phần cận đại, tôi đọc lớn: - "Năm dân quốc thứ hai (1913), quốc hội được thành lập, chánh phủ được tổ chức Ba Tây và các quốc gia khác thừa nhận Trung Hoa Dân Quốc. Cũng trong năm nầy Tống Giáo Nhơn bị đâm tại nhà ga Thượng Hải".
Với tay tắt ngọn đèn ở đầu giường, mồm tôi vẫn lâm râm đọc những sự kiện lịch sử ở năm Dân Quốc thứ 2:
- Tống Giáo Nhơn bị giết tại nhà ga Thượng Hải, Tống Giáo Nhơn bị giết tại nhà ga Thượng Hải, bị giết ở nhà ga ở Thượng Hải.
Rồi mơ mơ màng màng, hình như tôi đã vào giấc ngủ. Giấc ngủ đến một cách chẳng bình thường, tôi lăn qua, lăn lại rồi bỗng thấy một dọc xe hỏa, thấy người đàn ông nằm trên vũng máu trong khi tôi đứng cạnh và bị một lớp người vây quanh hét:
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Nó chính là kẻ giết người!
Rồi có người nắm lấy tôi, tôi vùng vẫy la to:
- Không! Tôi không biết ông ta là ai cả! Tôi không hề biết ông ta thật mà!
Bỗng nhiên, người đàn ông với gương mặt đầy máu ngồi nhỏm dậy, trợn mắt nhìn tôi, đôi mắt lòi ra dễ sợ:
- Mi không biết ta thật à? Ta là Tống Giáo Nhơn đây!
Tôi lăn qua, ôm chặt lấy mền đầu lắc nhanh.
- Tống Giáo Nhơn? Tống Giáo Nhơn bị giết ở nhà ga Thượng Hải đó ư? Trời ơi! Tôi biết mình đang trong cơn ác mộng. Cầu trời cho con được giấc ngủ yên lành!
Tôi vùi đầu vào gối và lại tiếp tục ngủ. Cơn ác mộng khác lại đến, tôi bỗng thấy mình đơn độc trong vùng tuyết băng hoang dã. Trên trời có rất nhiều mặt trăng, nhưng sao lại lạnh thế? Gió lạnh thổi vào gáy, tôi đi mãi, đi mãi mà sao vẫn không ra khỏi được nơi hoang vu này?
Gió thổi mạnh làm tôi chợt ngã, chồm dậy, bổng nhiên tôi thấy một con quỷ tóc dài, trên cổ sợi thừng vẫn còn lủng lẳng... Nó càng lúc càng tiến đến gần, rồi thở phì phào vào mặt, khiến tôi phải né tránh.
Mặc dầu vẫn mù mờ hiểu rằng đây chỉ là giấc mộng, cố gắng thức dậy nhưng chẳng được. Rồi bỗng nhiên con quỷ chụp được tôi những ngón tay trơ xương đang sờ vào gáy khiến tôi vùng vẫy. Nhưng càng lúc, gương mặt con quỷ càng kề cận, thở phì phò làn hơi lạnh giá vào mặt, vào gáy tôi, bàn tay trơ xương lại sờ soạng vào má tôi. Tôi hoảng hốt, vùng vẫy hét to.
Rồi bỗng, những tiếng ầm, ầm do khung cửa kính đập vào tường lọt vào tai. Tôi nhớ mình đã cài kỹ cửa sổ, thế thì gió nào thổi đến thế?
Giựt mình tôi choàng tỉnh. Trước nhất, tôi cảm thấy có một bàn tay, một bàn tay thật đang xoa trên mặt, trên cổ tôi. Những ngón tay lạnh lẽo kia làm tôi trở mình, tiềm thức như đang bảo tôi chưa tỉnh hẳn mà hãy còn trong mộng. Nhưng rồi lại nghe tiếng cửa đập vào tường. Gió thổi phất vào mặt làm tôi giật mình.
Cánh tay! Phải, cánh tay! Tôi cố gắng mở mắt, trước tiên thấy cửa sổ vẫn mở và ánh trăng lơ lửng trên không, tôi lại quay đầu nhìn về phiá đầu giường. Tay chân tôi bỗng rụng rời, máu như ngưng chạy về tim. Một người đàn bà xõa tóc đang đưa tay sờ lấy cổ tôi! Tôi nhắm chặt mắt lại, hét to. Cánh tay kia đã rút về, nhưng, tôi vẫn hét không ngừng, ôm chặt chiếc mền, tiếng hét của tôi rền vang trong đêm tối càng khiến tôi sợ thêm và tôi càng la to hơn.
Liền theo đó, có tiếng chân người chạy nhanh vào phòng, rồi đèn bật sáng. Tôi mở choàng mắt ra, đầu tiên vẫn nhìn thấy người đàn bà xõa tóc đứng trước giường với chiếc áo ngủ trắng thêu hoa - Trời bà La Nghị, bà ta đang đứng thẳng nơi đấy giương mắt nhìn tôi với nét sợ sệt, có lẽ vì tiếng la của tôi quá lớn.
- Chuyện gì vậy! Có chuyện gì nữa vậy.
Người xông vào phòng đầu tiên là Từ Trung Đan, hắn mặc chiếc áo ngủ đứng giữa phòng, vẻ hoảng hốt vẫn còn nguyên trên gương mặt hãy còn ngáy ngủ.
Một lúc sau tôi lại nghe nhiều tiếng chân bước loạn ngoài hành lang, tất cả mọi người đều bước vào phòng, gồm: giáo sư La Nghị, Hạo Hạo, Khởi Khởi và sau đó là Mạc Bính. Mọi người đều hoảng hốt hỏi:
- Chuyện gì thế? Có sao không?
Giáo sư La Nghị thò đầu vô hét:
- Ức My, bộ em điên rồi hở?
Tôi ngồi dậy, run run ôm chặt mền. Vừa qua khỏi cơn kinh hoàng, lại nghe tiếng hét của giáo sư một cách vô cớ, oan ức, nước mắt từ từ chảy quanh. Chưa trấn áp được sự run rẩy, vừa khóc tôi vừa nói:
- Bác Nghị, sao bác nhát cháu sợ làm chi? Ở nhà này ai cũng muốn nhát tôi cả.
Nghĩ đến chiếc bóng đen trong vườn và lần nhát ma của Hạo Hạo, tôi tiếp:
- Tất cả mọi người trong nhà này, ai cũng ăn hiếp tôi, cũng xem tôi như một trò đùa nghịch cả!
Tôi úp mặt vào tay nức nở khóc.
- Hừ, chuyện gì nữa vậy. Ai ăn hiếp em đâu?
Giáo sư La Nghị bực bội gắt.
- Xin giáo sư hãy chậm rãi hỏi cô ta, có lẽ có chuyện gì đã làm cô ấy sợ.
Trung Đan nói xong bước đến đứng cạnh giường. Tôi ngước mặt lên, đôi mắt thành khẩn và tội nghiệp của hắn đang quấn tôi, rồi hắn lại đưa tay lên vai tôi, bàn tay ấm áp khiến cho sự run rẩy của tôi ngưng hẳn. Hắn nhỏ nhẹ hỏi:
- Ức My, Có phải cô vừa nằm mộng phải không?
Tôi nhìn bà Nghị, xong cúi đầu xuống:
- Tại bác Nghị làm tôi giật mình. Tôi... Tôi... không ngờ nửa đêm thế này bà lại đến đứng ở đầu giường tôi.
Tôi bắt đầu lấy lại bình tĩnh, việc làm chấn động mọi người làm tôi hơi sượng sùng:
- Xin lỗi, tôi đã làm cho cả nhà hoảng hốt.
- Thôi được rồi, giáo sư La Nghị Ôn hòa nói - Em Nhã Trúc, em ở đây làm gì thế?
Bà Nghị có vẻ ngại ngùng, ngước đôi mắt đẹp và to lên nhìn giáo sư La Nghị rồi lại nhìn tôi nói:
- Tôi chỉ đến thăm xem Ức My có đắp chăn hay không thế thôi.
Tôi chăm chú nhìn bà Nghị, những sợi lông mi cong vút trong đôi mắt sâu thẳm kia có thật tình muốn chăm sóc tôi không? Làm sao có thể tin được? Bà khẽ chớp mắt, tôi nhận thấy vẻ thành khẩn và ngay thật của bà. Trong một lúc, đôi mắt ấy phân trần như trẻ thơ, bà nói:
- Bác chẳng có ác ý nhát em. Ức My, bác chẳng bao giờ có ý đó cả.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng khó tả, lí nhí trong miệng tôi nói:
- Vâng chỉ tại con không phải. Con.. không nhìn cho rõ ràng lại la lớn lên, thật... con ngượng quá!
- Thôi được rồi, không có chuyện gì cả chứ? Giáo sư La Nghị choàng vai bà vợ - Thế chúng mình về nhé, Nhã Trúc.
Bà Nghị có vẻ ái ngại như tôi, tựa vào chồng bà hối tiếc:
- Anh Nghị, em thật ân hận!
- Thôi đừng nghĩ tới nữa, hãy coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Khi ông bà Nghị ra ngoài, Hạo Hạo bước đến, đôi mắt mở lớn nhìn tôi với nụ cười tinh quái. Nhìn hắn tôi biết hắn rất vui sướng khi thấy tôi sợ muốn chết. Đứng cạnh giường, hắn đưa tay vò mái tóc rối của tôi, cười nói:
- Ức My, bộ cô cũng sợ nữa sao?
Tôi trề môi:
- Sợ là phản ứng tự nhiên của con người. Giữa khuya đang say ngủ mà bỗng nghe một bàn tay bò trên mặt, ai lại không sợ. Đó là chưa nói ngôi nhà của anh thuộc vào loại...
Nói tới đây tôi ngưng bặt.
- Loại nhà ma phải không?
Khởi Khởi chen mồm vào:
- Thế tại sao chị không tin có ma mà lại sợ ma?
Tôi lẩm bẩm:
- Có trời mà biết! Nhưng mà đôi lúc người ta còn đáng sợ hơn ma quỷ nữa là đàng khác.
Từ Trung Đan quay lại, tôi nghĩ có lẽ chỉ có hắn là nghe rõ câu tôi nói, vì đôi mắt kia ra chiều tư lự tìm hiểu. Trong lúc Hạo Hạo cúi xuống nhìn tôi cười an ủi, nụ cười của hắn bây giờ đã mất hết vẻ trêu chọc. Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay để trên mền của tôi, rồi lấy giọng đàn anh nói:
- Thôi ngủ yên đi, đừng tưởng ma tưởng quỷ nữa, để mai sáng tôi đi mua ông thần trừ tà Chung Cửu cho là cô sẽ đánh một giấc đến sáng!
Tôi cười bị như nhột, Hạo Hạo sung sướng:
- Rốt cuộc rồi cũng thấy cô cười, nụ cười của cô đẹp lắm. Anh có đồng ý không Trung Đan?
Hắn nháy mắt nhìn Trung Đan, Trung Đan nhìn lại với tia mắt không thân thiện lắm. Tôi nghe có tiếng người tằng hắng, quay sang, Khởi Khởi đang bước ra khỏi phòng. Mạc Bính cũng rút lui lúc nào không hay. Trong phòng, Trung Đan nhìn Hạo Hạo xong quay sang nhìn tôi rồi từ tốn nói:
- Ngủ ngon nhé, Ức My! Trời sắp sáng rồi đấy!
Rồi quay sang Hạo Hạo với ánh mắt khiêu khích:
- Còn anh thì sao? Nếu thích chúng ta châm bình cà phê đánh vài ván cờ chơi, được không? Đến phòng tôi đánh luôn tới sáng nhé?
- Đánh mạc chược? Hạo Hạo thích chí.
- Được.
- Chịu ngay.
Hai người cùng bước ra khỏi phòng, đây là hai tay kỳ phùng địch thủ trên bàn cờ. Ra đến cửa Trung Đan lại thò đầu vào, chăm chú nhìn tôi, đoạn chậm rãi:
- Thôi chào cô, Ức My. Nếu tôi là cô, tốt nhất trước khi đi ngủ tôi sẽ cài cửa cẩn thận.
Hạo Hạo hểnh mũi lên nói:
- Bộ anh tưởng nhà tôi có kẻ trộm, có thể bắt cóc Ức My được sao mà anh nói thế?
- Tôi làm sao biết được?
Tiếng của Trung Đan vọng lại. Đợi đến khi họ đã đi xa, tôi cài cửa lại, tiếp tục ngồi trên giường hai tay ôm gối tư lự nhìn ánh trăng bên ngoài khu vườn hoa.
Biết rằng đêm nay tôi sẽ không thể nào ngủ được nữa.
Sáng hôm sau Trung Đan vác bộ mặt phờ phạc đến dạy tôi học. Ngồi một lúc, hắn mệt mỏi đưa tay lên xoa cổ, xem gã không có một chút tinh thần nào cả.
Tôi hỏi:
- Không khỏe lắm à?
- Đánh cờ nhức mỏi cả tay chân.
- Thế ăn hay thua?
- Bàn đầu Hạo Hạo thua, bàn thứ hai tôi thua, bàn thứ 3 thì huề.
- Thế các anh đánh ăn gì vậy.
Hắn ngẩng lên nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống lật sách nói:
- Chúng tôi đánh với nhau không thể nói ai thua ai thắng được. Còn nếu hỏi đánh ăn cái gì, thì tôi nói ngay là chẳng qua chỉ để hạ nhau chơi cho vui.
- Thế hai người không ưa nhau à? Anh không thích Hạo Hạo sao?
- Vậy cô thích hắn không?
Hắn hỏi ngược lại. Tôi thành thật:
- Tôi thích lắm chứ! Nhất là cái vẻ gàn của hắn cộng với những ý nghĩ lạ lùng. Gần hắn, anh sẽ không bao giờ biết buồn vì hắn rất nhanh trí.
- Đúng vậy! Hắn hơi lạc giọng - Hắn thông minh thật.
Rồi đưa tay chống cằm, Trung Đan nhìn tôi một lúc nói:
- Bây giờ cho tôi biết rõ chuyện gì xảy ra đêm qua đi Ức My.
Tôi nhìn hắn, rồi đem chuyện từ việc bách bộ trong vườn cây, bóng đen, tiếng than van và những câu chuyện của Khởi Khởi. Rồi giữa khuya tiếng khua động của cửa, gió, cánh tay lạnh lùng sờ mặt, giấc mơ, kể cả tiếng la hét, nhất nhất tôi đều kể ra hết.
Hắn suy nghĩ một lúc đoạn ngẩng đầu lên:
- Ức My, cô phải biết rằng, trước nhất thế gian này không có ma quỷ, thứ hai bất cứ việc gì cũng đều phải có cách giải thích hợp lý. Vì vậy theo tôi nghĩ, bóng đen và tiếng than trong vườn cây chẳng qua là do cô tưởng tượng ra mà thôi. Riêng về việc bác gái vào phòng cô có lẽ là có liên quan đến bệnh của bà ấy.
Hắn chau mày trầm tư, như có một cái gì làm cho việc suy tư bị bế tắc khiến hắn ngồi không yên. Một lúc, hắn cắn môi nói:
- Dù sao đi nữa, Ức My, từ nay cô cũng nên cài cửa lại trước khi đi ngủ.
Tôi chẳng yên tâm, lo lắng hỏi:
- Trung Đan, anh nghi ngờ điều gì chăng?
Hắn cười, cố ý làm ra vẻ như chẳng mảy may để ý:
- Tôi? Không nghi ngờ điều chi cả, gia đình này quá đơn thuần, cô cũng thế, thì tôi làm sao nghi ngờ cho được. Thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học nhé.
Trung Đan mở quyển Anh Văn ra, bỗng có một miếng gì rơi xuống, tôi nhìn theo thì ra là cánh hoa lam "Đừng quên tôi" đã khô tàn, tôi thò tay ra lượm lên, chăm chú ngắm cánh hoa ép mỏng, đoạn chậm rãi nói:
- Hoa đẹp quá, đẹp như chủ nhân của hoa.
- Có thật không?
Trung Đan hỏi, hắn đưa tay sang nắm cành hoa, tôi giựt lại, hắn chụp lấy hoa lẫn tay tôi, cánh tay ấm và mạnh mẽ bóp chặt làm đau tay tôi. Đôi mắt nhiệt thành và say đắm của hắn không rời tôi:
- Em thường ca ngợi Hạo Hạo nhanh trí, nhưng tôi lại nhanh trí hơn hắn nhiều. Em có biết bây giờ tôi đang nghĩ gì chăng?
Tim đập mạnh, tôi hỏi:
- Anh đang nghĩ gì?
- Muốn hôn em!
Rồi hắn chồm sang, thân tôi bị siết chặt trong lòng Trung Đan, trong một giây phút đê mê lạ lùng... Sau đó, mở choàng mắt ra tôi chỉ thấy những cành hoa bị bóp nát trong đôi tay chúng tôi đang tả tơi rơi đầy trên mặt đất.