Cánh Hoa Hồng


*Thái quá: mô tả sự phát triển của sự vật không theo quy luật.

Sự mâu thuẫn và bất hòa là một ẩn dụ cho một người không tuân theo các quy ước, thói quen và quy tắc trong nói và làm.
Giang Thu Niễu cảm thấy, giữa cô và Hạ Đình Diệp chắc chắn là có một từ trường kỳ lạ nào đó, nếu không thì tại sao mỗi lần gặp nhau lại xảy ra những cảnh tượng kỳ diệu đến như vậy.
Sự việc hai mươi năm trước lại vô cùng trùng hợp mà xuất hiện trước mặt họ ngay bây giờ, điều này không chỉ khiến Giang Thu Niễu xấu hổ mà còn làm cô sợ hãi.
Trầm mặc khoảng năm giây, người đàn ông trước mặt nhúc nhích, anh cuối xuống nhặt bó hoa trên mặt đất, cầm hoa ở vị trí gần eo.
"Giang Thu Thu?"
Giang Thu Niểu bị tiếng gọi này kéo hồn trở về, cô chớp chớp mắt, đáp lại tầm mắt của Hạ Đình Diệp.
Nhìn bó hoa trong tay Hạ Đình Diệp, vành tai Giang Thu Niễu ửng đỏ, nhẹ giọng kêu một câu: "anh Đình Diệp."
"Ừm."
Hạ Đình Diệp đảo mắt nhìn lông mi run run nhẹ của cô, không nói gì nữa, cầm bó hoa đi về hướng Giang Lan Niệm.
"Lan Niệm, tân hôn hạnh phúc." Anh nói.
Giang Lan Niệm cũng đã hoàn hồn, cô cười với Hạ Đình Diệp nói: "cảm ơn."
Hạ Đình Diệp đưa bó hoa trong tay cho Giang Lan Niệm, đề nghị nói: "hay là ném lại một lần nữa?"
Chuyện vừa rồi quả thật có chút ngoài ý muốn, bó hoa cũng không rơi vào tay Giang Thu Niễu, vì thế Giang Lan Niệm và chồng của mình cầm hoa chuẩn bị ném lại lần nữa, lúc này sự chú ý của mọi người mới được dời đi.
Hạ Đình Diệp trở về, thấy Giang Thu Niễu còn đứng bên sân khấu, liền đi qua nắm lấy tay cô kéo sang một bên: "còn muốn bị ném trúng lần nữa à?"
Hạ Đình Diệp hơi cúi xuống, anh thấp giọng trêu chọc Giang Thu Niễu: "Giang Thu Thu, em chiếm tiện nghi anh rồi, sẽ không có lần thứ ba chứ."
Giang Thu Niễu từ từ ngẩng đầu lên, rút tay ra khỏi tay của Hạ Đình Diệp: "ai thèm chiếm tiện nghi anh, rõ ràng em mới là người chịu thiệt!"
"Ồ?" Hạ Đình Diệp nhướng mày, ý tứ không cần nói cũng biết.
Đối với chuyện ngu ngốc mà cô đã làm hồi nhỏ, Giang Thu Niễu cảm thấy rất ảo não, chuyện này khiến cô không dám ngẩng đầu mỗi khi đối mặt với Hạ Đình Diệp, dù sao mọi người đều nói cô mới hai tuổi đã cầu hôn Hạ Đình Diệp.
Mà Hạ Đình Diệp thì bị bắt "gả" cho cô, cứ như cô gái mới lớn như cô đang bị xúc phạm.
Mẹ nó, mở cửa cho thái quá, thái quá trở về rồi.
Thừa dịp cơ hội này Giang Thu Niễu muốn cùng Hạ Đình Diệp nói về việc này.
"Anh Đình Diệp, chúng ta nói chuyện đi."
Hai người đi đến cuối sảnh tiệc, mọi người đều đang tập trung vào cô dâu chú rể, nên không ai chú ý đến họ.
Hạ Đình Diệp chỉnh lại vạt áo, dù bận vẫn ung dung đi theo nghe những lời tiếp theo của Giang Thu Niễu.
Giang Thu Niễu nhìn anh nghiêm túc nói: "anh Đình Diệp, chuyện hồi nhỏ em thật sự không còn nhớ nữa, huống hồ khi đó em mới hai tuổi, chưa hiểu chuyện, khi đó đều là những lời nói xàm của trẻ con, anh tuyệt đối đừng để trong lòng.

Em thừa nhận chuyện này là em chiếm tiện nghi anh, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cũng đừng xoắn xuýt vì nó nữa, như vậy sẽ khiến mọi người xấu hổ, nói chung anh đừng để ý chuyện hồi nhỏ, nếu như anh đã có người trong lòng và muốn kết hôn vậy thì chúng ta sẽ giải trừ hôn ước này."
"Anh Đình Diệp, anh tuyệt đối đừng có gánh nặng." Vẻ mặt Giang Thu Niễu nghiêm túc, lúc nói lời này còn vỗ vỗ vai Hạ Đình Diệp.

Hạ Đình Diệp cụp mắt liếc nhìn bàn tay trên vai mình, Giang Thu Niễu dừng lại, lập tức rút tay về.
"Đã quên?"
Giang Thu Niễu đợi nửa ngày mới nghe Hạ Đình Diệp nói một câu như vậy.
Hả?
Tôi nói nhiều như vậy mà anh chỉ trả lời có hai chữ?
Hơn nữa trọng điểm vấn đề là tôi đã quên chuyện này hả!
Giang Thu Niễu không thể không tiếp tục trấn an Hạ Đình Diệp: "đúng vậy, chỗ nào em cũng không nhớ, em thật sự đã quên rồi, quên hoàn toàn triệt để, sạch sẽ! Anh trai, anh thật sự đừng thấy nặng lòng! Em sẽ không lôi kéo anh sào CP đâu."
Hạ Đình Diệp nhíu mày.
Giang Thu Niễu thấy anh đột nhiên nhíu mày, tưởng là anh còn chưa hài lòng, vì thế lập tức nói: "nếu không thì để em đi nói chuyện với ba mẹ, hủy bỏ cái hôn ước hồi nhỏ của chúng ta."
Nói xong, Giang Thu Niễu giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ vỗ cái trán của mình: "đúng rồi, em nên hủy bỏ sớm một chút, những chị gái kia chắc chắn là thấy anh có hôn ước nên mới không dám cùng anh yêu đương, khó trách anh Đình Diệp nhiều năm như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, tại em! Đều là tại em! Em phải đi nói chuyện với ba mẹ ngay bây giờ."
Hạ Đình Diệp thật sự không hiểu mọi chuyện diễn ra như thế nào mà dẫn đến việc hôn ước bị giải trừ, mắt thấy Giang Thu Niễu thật sự định đi thật, Hạ Đình Diệp liền ngăn cô lại.
"Làm sao vậy?" Giang Thu Niễu bị Hạ Đình Diệp ngăn lại, hơi khó hiểu.
Hạ Đình Diệp thở dài, có chút bất đắc dĩ.
"Hôm nay là ngày Lan Niệm kết hôn, em giải trừ hôn ước vào lúc này, có phải là không nên lắm hay không."
Giang Thu Niễu sửng sốt.
"Muốn hủy bỏ hôn ước thì hai nhà phải ngồi xuống bàn bạc với nhau, em đơn phương hủy bỏ với anh, bị lộ ra ngoài người khác sẽ nghĩ anh như thế nào."
Đúng vậy, có đạo lý.
Hạ Đình Diệp nói tiếp: "Hơn nữa anh chỉ vừa mới về nước, ngay cả trà cũng chưa cùng anh uống, đã đòi giải trừ hôn ước rồi, Giang Thu Thu, em đúng là không có lương tâm."
"..........."
Giang Thu Niễu cảm thấy mình thật là cặn bã.
............
"Anh Đình Diệp!"
Hai người đi về chỗ ngồi, từ xa đã thấy Hoắc Vân Kỳ vẫy tay với Hạ Đình Diệp.
"Vân Kỳ." Hạ Đình Diệp khẽ ôm Hoắc Vân Kỳ một cái, anh nhìn cậu ấy, khóe môi khẽ nhếch: "cao lên rồi."
Hoắc Vân Kỳ vui vẻ nói: "đó là do em vào đội bóng rổ của trường đó, vậy mà cái tên Giang Thu Niễu này nói em thấp!"
Giang Thu Niễu nằm không cũng bị trúng đạn, cô phản bác lại: "đó là do cậu không cao, cậu thử nhìn anh Đình Diệp rồi nhìn lại mình xem, có phải thấp không."
Hoắc Vân Kỳ khoa tay múa chân so chiều cao, không phục: "chỉ thấp hơn một chút thôi mà! Tôi nói cho chị biết tôi còn có thể cao thêm!"
"Ồ." Giang Thu Niễu thong dong ngồi xuống, mặc kệ Hoắc Vân Kỳ: "vậy cậu cứ từ từ mà cao nha."
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Vân Kỳ chưa từng cãi lại Giang Thu Niễu, trước đây cũng không tìm được người hỗ trợ, bây giờ cậu nhìn Hạ Đình Diệp bên cạnh mình, bỗng nhiên cảm hứng chọt lóe, cậu quay sang cáo trạng với Hạ Đình Diệp.
"Anh Đình Diệp, anh quản vợ của anh đi!"

"............"
Tiếng hét này không nhỏ, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Lúc Hạ Đình Diệp còn chưa kịp phản ứng thì Giang Thu Niễu đã bật dậy lao về phía trước hận không thể bóp chết Hoắc Vân Kỳ.
Hoắc Vân Kỳ, cậu giỏi lắm, cậu có miệng để làm gì chứ.
Giang Thu Niễu và Hoắc Vân Kỳ đánh lộn riết thành quen, nhưng bây giờ đang ở hôn lễ của Giang Lan Niệm, Hạ Đình Diệp thân là "người lớn" ngồi ở giữa, không thể không gánh vác trọng trách trông nom hai bạn trẻ này.
Anh dùng tay ngăn Giang Thu Niễu đang định xông lên đánh Hoắc Vân Kỳ, nghiêm mặt nói: "ở nơi đông người, ầm ĩ cái gì."
Hạ Đình Diệp lớn hơn Giang Thu Niễu năm tuổi, lớn hơn Hoắc Vân Kỳ tám tuổi, bởi vì bị tuổi tác áp chế, trước đây bọn họ cũng rất nghe lời Hạ Đình Diệp, hiện tại Hạ Đình Diệp vừa trầm giọng xuống là hai người liền không dám náo loạn, ngoan ngoãn ngồi lại chỗ ngồi.

Để phòng hai người họ lại tiếp tục ồn ào, Hạ Đình Diệp dứt khoát ngồi vào giữa.
Sự thật chứng minh, hành động này chứng tỏ anh là người có tầm nhìn xa.
Bởi vì hai đứa trẻ này lại bắt đầu đấu võ mồm giữa không trung, đấu một hồi liền muốn đánh nhau, mỗi lần như vậy, Hạ Đình Diệp liếc mắt nhìn qua, hai người liền sợ hãi, chỉ dám nhỏ giọng uy hiếp đối phương.
Lễ cưới kết thúc lúc chín giờ tối.
Lúc rời khỏi buổi tiệc, Giang Lâm Cố và An Lê đi đến gọi Giang Thu Niễu về nhà, Hạ Đình Diệp nhìn thấy hai người liền lễ phép ân cần thăm hỏi: "chào chú, dì."
Đã lâu không gặp, An Lê rất vui vẻ, ân cần nói: "lâu rồi không gặp Đình Diệp, lần này trở về có định đi nữa không?"
"Dạ không." Hạ Đình Diệp nói: "dự án ở nước ngoài của tập đoàn đã chuyển về nước, lần này trở về cháu không định đi nữa."
"Vậy ba con đâu?" An Lê hỏi.
"Ông ấy cũng về cùng cháu."
Giang Lâm Cố im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "thân thể lão Hạ có khỏe không?"
Hạ Đình Diệp cười nhạt, không nói nhiều, chỉ nói: "vẫn ổn."
Đề tài đột nhiên trở nên nặng nề, An Lê nhìn mọi người, cười nói: "trở về cũng tốt, trình độ y học nước mình cũng tốt lắm,.

Đình Diệp, tối nay con có bận gì không, đến nhà chúng ta ngồi chơi?"
Hạ Đình Diệp lịch sự từ chối: "cảm ơn lòng tốt của dì, nhưng mà cháu mới về nước, còn một số việc phải xử lý, hôm nào rảnh cháu sẽ đến nhà thăm chú dì."
"Được, mai mốt khi nào đến nói trước với dì một tiếng, dì sẽ nấu món con thích."
'Vâng, cảm ơn dì."
Chào hỏi đơn giản với Hạ Đình Diệp xong, ánh mắt của An Lê rơi trên người Giang Thu Niễu: "Thu Thu, về nhà nào."
Giang Thu Niễu xua tay: "chín giờ sáng mai con có bài kiểm tra, nếu về nhà ngủ thì mai phải dậy sớm lắm, nên tối nay con quay về trường học."
"Lại lười." An Lê cũng không kiên trì: 'tùy con vậy, để mẹ kêu lão Vương lái xe đưa con về trường học."

Hạ Đình Diệp nói: "dì, cháu vừa khéo cũng muốn về, lại tiện đường với trường của Thu Thu, để cháu đưa em ấy đi."
Như vậy cũng được, An Lê đồng ý.
.....................
Hơi ấm bên trong xe vừa đủ, mặc dù Giang Thu Niễu mặc váy nhưng cũng không bị lạnh, cô ngửa đầu chơi điện thoại không nói chuyện, Hạ Đình Diệp cũng tập trung lái xe, trong xe nhất thời trở nên quá yên lặng.
Buổi tối không ăn gì, lúc này Giang Thu Niễu mới cảm thấy đói bụng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, phát hiện xe vừa chạy tới phố ăn vặt ngoài trường học.
"Anh Đình Diệp, dừng xe lại."
Hạ Đình Diệp dừng xe, mắt thấy Giang Thu Niễu chuẩn bị xuống xe, anh hỏi: "làm gì vậy?"
Giang Thu Niễu nói: "em đói bụng, muốn mua đồ ăn."
Nhìn bộ váy lộ chân lộ cánh tay trên người Giang Thu Niễu, Hạ Đình Diệp nhíu mày: "bên ngoài không lạnh hả?"
Giang Thu Niễu giật mình.
Bên trong xe quá ấm, làm Giang Thu Niễu quên mất hiện tại đang là tháng Giêng, nhiệt độ bên ngoài gần bằng không, cô nhất định sẽ chết cóng nếu cứ đi như vậy.
"Em ngồi trong xe đợi, anh đi mua cho em." Hạ Đình Diệp tháo dây an toàn, hỏi cô: "muốn ăn cái gì?"
Giang Thu Niễu nuốt nước bọt, chỉ vào chiếc xe ba bánh nhỏ ở ngã tư: "đậu phụ thối với gà rán."
Nói xong hai thứ này, cô thấy Hạ Đình Diệp liếc mắt nhìn cô, tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng cô vẫn thấy được sự chán ghét trong mắt Hạ Đình Diệp.
Làm sao vậy, đậu phụ thối và gà rán ăn rất ngon, ok?
Xì!
Tuy là ghét bỏ, nhưng Hạ Đình Diệp vẫn xuống xe đến quầy hàng nơi Giang Thu Niễu chỉ mua cho cô.
Những người ra ngoài ăn tối vào lúc này đều là sinh viên đại học, mặc áo khoác ngoài hoặc là đồ ngủ bên trong có đệm bông, Hạ Đình Diệp mặc tây trang mang giày da xuất hiện ở trước quầy hàng thật sự có chút đột ngột,
Nhưng khi mọi người phát hiện người đàn ông mặc vest này không những cao ráo mà còn đẹp trai thì các nhóm sinh viên nữ đều cảm thán, bữa tối hôm nay thiệt là đáng giá.
Nhưng vài giây sau, các nàng liền ảo não, sớm biết vậy họ đã trang điểm cho đẹp rồi!
Thất sách!
Lúc một đám sinh viên nữ đang làm hoạt động bổ não tâm lý, Hạ Đình Diệp đã mua xong mấy cái đồ này nọ và quay về xe.
Sau khi lên xe anh đưa hai túi đồ ăn vặt cho Giang Thu Niễu, người nào đó kích động chuẩn bị mở túi đồ ăn ra, chợt nghe Hạ Đình Diệp lạnh lùng quăng một câu: "không được ăn đậu phụ thối trên xe."
Tay cầm túi đậu phụ thối khựng lại.
Được thôi, ở trên địa bàn của người khác thì phải ngoan ngoãn nghe lời.
Vì vậy, Giang Thu Niễu đặt miếng đậu phụ đã bốc mùi xuống và buộc chặt miệng túi lại ngăn không cho một vệt mùi nào bay ra ngoài, để không bị ném ra khỏi xe giữa chừng.
...........................
Ít phút sau, xe dừng trước cổng trường đại học Nam Xuyên.
"Anh Đình Diệp, cảm ơn anh đã đưa em về trường." Giang Thu Niễu vẫy tay chào tạm biệt Hạ Đình Diệp, đẩy cửa bước xuống xe.
Tuy rằng cô có khoác một lớp áo bên ngoài, nhưng đây là áo khoác bông ngắn, không giữ ấm chút nào trong đêm đông này, mới bước xuống xe một tí là cô đã run lên vì lạnh rồi.
Vừa đi được vài bước, sau lưng liền truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó một chiếc áo khoác dài được khoác lên vai Giang Thu Niễu.
"Sao không mặc nhiều một chút?" Giọng điệu Hạ Đình Diệp hơi trách cứ.
Giang Thu Niễu sờ sờ mũi: "cả ngày nay em không ở ngoài trời, nên quên mất."
Hạ Đình Diệp khép áo khoác lại, quần áo của anh mặc trên người Giang Thu Niễu trông rất dài, vừa vặn có thể cuộn tròn cả người cô lại.
"Được rồi, chạy nhanh vào đi, đừng để bị cảm."

Trên áo khoác còn lưu lại nhiệt độ và mùi hương thơm mát của người đàn ông, nhàn nhạt bao quanh cô, khiến trái tim Giang Thu Niễu ấm lên.
Trong ấn tượng từ nhỏ của cô, Hạ Đình Diệp vẫn luôn là một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng tao nhã, ôn nhuận lịch sự, đối với ai cũng lễ phép, khách khí, có rất nhiều tiểu thư nho nhã xung quanh Giang Thu Niễu thích anh.
Trong những năm Hạ Đình Diệp học đại học ở Cầm Cảng, Giang Thu Niễu đã giúp rất nhiều cô gái gửi thư tình cho anh, có điều trông Hạ Đình Diệp không được vui vẻ cho lắm, thậm chí còn dạy bảo cô, nói cô không được nhận thư tình bừa bãi.
"A! Thu bảo bối!"
Giọng nói của người bạn cùng phòng đột nhiên truyền từ xa tới, Giang Thu Niễu quay đầu lại nhìn.
Ninh Nina vừa đi chơi ở ngoài về, tình cờ gặp Giang Thu Niễu ngoài cổng trường, Cô chạy lại nắm lấy cánh tay Giang Thu Niễu: "Thu Niễu, hôn lễ của chị cậu kết thúc rồi à?"
"Ừm, xong rồi."
Ninh Nina đang định cùng Giang Thu Niễu trở về trường học, bỗng nhiên chú ý đến cái áo khoác trên người Giang Thu Niễu sắp sửa lết xuống đất tới nơi, cô nàng vừa ngẩng đầu lên, lại thấy phía sau Giang Thu Niễu là Hạ Đình Diệp vẫn chưa rời đi.
Woaa, đẹp trai.
Ninh Nina chọc chọc Giang Thu Niễu: "Thu Niễu, ai vậy?"
Giang Thu Niễu liếc nhìn Hạ Đình Diệp, cô cũng không biết nên hình dung mối quan hệ giữa anh với cô là như thế nào, vì thế đành nói: "anh trai."
Nghe thấy hai chữ này, Hạ Đình Diệp ngước mắt lên, điểm sáng trong mắt tụ lại.
Ninh Nina nghi hoặc: "cậu có anh trai từ khi nào vậy?"
Giang Thu Niễu giải thích: "không phải anh trai ruột, mà là anh trai tớ quen khi còn nhỏ."
"Gặp khi còn nhỏ." Ninh Nina vuốt cầm: "thanh mai trúc mã?"
Lúc nghe thấy câu thanh mai trúc mã này, Giang Thu Niễu đột nhiên có một linh cảm kì lạ, hơn nữa linh cảm này còn khiến cô cảm thấy rất hoang mang.
Giây tiếp theo, cô thấy Ninh Nina đột nhiên trợn to mắt, ánh mắt như kiểu sắp có dưa ăn.

(ý nói sắp có chuyện để hóng)
Trước khi não cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì tay cô đã vô thức bịt miệng Ninh Nina lại.
Đáng tiếc, chậm rồi.....
"Fuck, đây chính là người chồng thanh mai trúc mã mà cậu nói.....a!"
"................."
Giang Thu Niễu nhắm mắt lại.
Tốt lắm, đêm nay Ninh Nina sẽ có mặt trong danh sách bị ám sát của cô.
Trong lòng thầm mong người đàn ông phía sau không nghe thấy, Giang Thu Niễu bịt miệng Ninh Nina muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng....
"Ồ, đã quên." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau, khiến cho Giang Thu Niễu bị bất động.
Hạ Đình Diệp nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng đờ của cô, nói rõ ràng những gì anh được nghe thấy vài giờ trước: "Giang Thu Thu, có phải anh trai đã từng nói với em, nói dối không phải là một đứa bé ngoan?"
Anh nhấn mạnh hai chữ anh trai.
...........................
Hết chương 3.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hạ Hạ: mẹ nó ai là anh trai của em.
Thu Thu: bây giờ sang hành tinh khác sống thì có còn kịp nữa không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận