Ngày học tiếp theo, Mộ Hàn đầy hào hứng chuẩn bị một trò đùa nhỏ cho buổi học kèm với cô Hiểu Tâm, lấy cảm hứng từ ý tưởng mà Khương Khải đã nghĩ ra. Với nụ cười tinh nghịch, cậu đã sắm sẵn những món đồ chơi từ cửa hàng mà cậu ghé qua ngày hôm trước—đặc biệt là một hộp côn trùng nhựa.
Hiểu Tâm đến đúng giờ, vẻ ngoài nghiêm nghị và đầy tập trung như thường lệ. Cô mang theo một chồng đề mới, hy vọng Mộ Hàn đã sẵn sàng đón nhận một ngày học bổ ích. Tuy nhiên, không khí trong phòng học hôm nay có vẻ khác lạ; Mộ Hàn tỏ ra quá khích thích, điều này không hề giống với cậu.
Cô đặt những tờ đề mới lên bàn, hy vọng rằng Mộ Hàn đã sẵn sàng tập trung vào bài học.
Khi giảng bài bắt đầu, Mộ Hàn rút chiếc bút ra và bắt đầu viết lung tung lên các tờ giấy. Cậu cố tạo vẻ như đang chăm chỉ, nhưng thực chất là đang chuẩn bị cho màn kịch sắp tới. Hiểu Tâm không hề hay biết gì, tiếp tục giải thích những điểm quan trọng trong bài học.
Trong lúc cô đang mải miết với bải giảng, Mộ Hàn từ từ lấy hộp côn trùng giả ra và âm thầm rải chúng quanh sàn. Cậu cẩn thận đặt từng con dưới ghế và quanh khu vực bàn học của Hiểu Tâm. Tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh phản ứng hoảng hốt của cô khi phát hiện ra những sinh vật nhựa này.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng khi Hiểu Tâm quyết định nghỉ giải lao. Cô đứng dậy, đẩy ghế ra và chân cô chạm phải một vật lạ. Khi cúi xuống kiểm tra, cô giật mình thấy những con gián. Sự hoảng sợ khiến cô lùi lại, và lần này là vào một con rắn giả. Cô hét lên, ngã quỵ xuống đất, tay ôm chặt lấy ngực, thở gấp và nước mắt bắt đầu chảy ra không kiểm soát, cô bò đến bàn lấy túi xách, đổ vội vã và lấy ra vài lọ thuốc. Cô run rẩy uống hai viên thuốc để tìm kiếm sự bình tĩnh.
Mộ Hàn, người ban đầu mong đợi một trận cười vui vẻ, giờ đứng chết trân, sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt. Cậu chưa bao giờ dự định làm tổn thương ai, chỉ nghĩ đến một trò đùa vô hại. Tiếng động lớn khiến cô giúp việc chạy lên lầu xem chuyện gì xảy ra. Cô giúp việc vội vàng đỡ Hiểu Tâm dậy, trong khi Mộ Hàn không thể thốt nên lời.
Hiểu Tâm dần lấy lại bình tĩnh sau khi uống hai viên thuốc an thần từ trong túi xách của mình. Cô lau nước mắt, đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi đối mặt với Mộ Hàn, miệng mở lời nhưng rồi lại thôi, không nói gì và quay lưng bỏ đi mà không nhìn lại.
Sau khi cô rời khỏi, sự im lặng bao trùm lên căn phòng. Mộ Hàn ngồi phịch xuống giường, cảm thấy tội lỗi và cảm thấy vô cùng áy náy. Cậu biết mình đã đi quá giới hạn, và dù trong thâm tâm có chút ý nghĩ trách móc Hiểu Tâm là quá yếu đuối, cậu biết rằng lỗi lầm là do mình. Trong sự yên tĩnh của căn phòng, tiếng thở dài của cô giúp việc vang lên, như một lời nhắc nhở về hậu quả của những trò đùa có thể không như mong đợi.
Cậu nhận ra mình không chỉ đã làm tổn thương Hiểu Tâm về thể xác mà còn về tinh thần. Trong phút chốc, những tiếng cười mà cậu mong đợi biến thành tiếng khóc, và niềm vui cậu tưởng tượng đã đánh đổi bằng sự đau khổ không đáng có của người khác. Mộ Hàn nhìn quanh phòng học, nơi giờ đây chỉ còn lại những hồi ức về một trò đùa đã đi quá xa. Cậu nhặt những con côn trùng giả lên, từng con một, mỗi thao tác là một sự hối hận. Đôi mắt cậu không khỏi dõi theo những viên thuốc vẫn còn nằm rải rác trên sàn nhà - biểu tượng của sự suy sụp bất ngờ mà cậu đã gây ra.