Mộ Hàn tỉnh dậy vào khoảng 3h chiều. Cậu nhìn quanh căn phòng, ánh nắng mờ nhòe từ khung cửa sổ khiến cho không gian trở nên ấm áp và dễ chịu. Cậu nhận ra rằng Hiểu Tâm đang ngồi cạnh bàn học của mình, chăm chú làm bài.
"Hiểu Tâm, cô đang làm gì ở đó vậy?" Mộ Hàn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò.
Hiểu Tâm nhìn lên, thấy Mộ Hàn tỉnh dậy, cô dừng tay đang viết và mỉm cười.
"Cậu tỉnh rồi à?" Hiểu Tâm hỏi, giọng nói tràn đầy sự quan tâm. "Cậu có muốn ăn một chút gì không? Tôi có nấu cháo cho cậu."
Mộ Hàn cảm thấy ấm áp trong lòng khi nhìn thấy sự quan tâm và chăm sóc của Hiểu Tâm. Cậu gật đầu với một nụ cười nhẹ.
"Cảm ơn cô" Mộ Hàn trả lời, rồi đứng dậy từ giường và đi vào nhà vệ sinh.
Hiểu Tâm chỉ mỉm cười, sau đó cô đi xuống nhà định sẽ hâm lại nồi cháo mà lúc trưa cô đã nấu cho cậu. Vừa bước xuống cầu thang thì bỗng có một người cô gái đã đứng trước cửa và đang thay giày. Hiểu Tâm bất ngờ đi lại và hỏi: "Cho hỏi, cô là ai vậy?"
Người con gái đó thấy cô cũng bất ngờ không kém liền đáp: " Cô...cô là ai mà lại ở trong nhà này hả?"
"À, tôi là..." Hiểu Tâm chưa kịp nói hết câu thì cô gái đó đã mở một nụ cười rồi kêu lên: "Anh Hàn"
Lúc này Hiểu Tâm nhìn theo hướng của cô gái ấy thì thấy Mộ Hàn đã tắm xong và thay một bộ đồ sạch sẽ đứng trên cầu thang nhìn xuống.
Thấy cô gái Mộ Hàn cũng nở một nụ cười: "Sao em lại đến đây rồi?"
"Tại em nhớ anh đấy! Cả tối qua với lại sáng nay nhắn tin không thấy anh trả lời, em lo anh xảy ra chuyện gì nên chạy qua đây một chuyến" cô ta vừa nói vừa đưa tay mình khoác lấy tay Mộ Hàn.
Hiểu Tâm nhìn cảnh này với một cảm xúc kỳ lạ, cô ngạc nhiên vì sự gần gũi giữa Mộ Hàn và người con gái này. Tuy nhiên cô nhanh chóng kiềm chế và nói: "Cậu tắm xong rồi à, để tôi đi hâm lại cháo"
Lúc này cô gái kia liền nhanh nhảu nói: "À thì ra là giúp việc à! Em cứ tưởng..."
Hiểu Tâm nghe lời của cô gái và cảm thấy một chút bối rối về cách cô gọi mình. Tuy nhiên, cô vẫn giữ phong thái lịch sự và tự tin. "Không, tôi không phải là giúp việc," Hiểu Tâm giải thích với một nụ cười nhẹ. Nói rồi cô vội bước nhanh vào bếp.
"Cô ta là gia sư riêng của anh?" vừa nói hai người vừa bước đi vào bếp.
Sau khi cả hai vào bếp và ngồi vào bàn ăn, Hiểu Tâm mang ra hai bát cháo. Cô gái kia nói: "Cô là gia sư của anh Hàn à, chào cô, tôi là Tiểu Mỹ, là bạn gái của Mộ Hàn, xin lỗi vì sự nhầm lẫn lúc nãy."
Hiểu Tâm trả lời: "Ừ". Nói rồi cô quay qua nói với Mộ Hàn: "Nếu không còn gì thì tôi về trước."
Mộ Hàn nhìn cô và gật đầu không nói gì, sau đó quay sang nói chuyện với Tiểu Mỹ.
Cô rời khỏi căn nhà với một cảm giác hỗn độn trong lòng. Hiểu Tâm đứng trước cửa nhà, cảm thấy như một trạng thái hỗn độn đang lan tỏa khắp cơ thể cô. Cảm xúc đan xen giữa sự ngạc nhiên, bối rối và một chút lo lắng đã khiến cho tâm trạng của cô trở nên không ổn định.
"Cô ấy là bạn gái của Mộ Hàn sao?" Hiểu Tâm tự hỏi trong lòng, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía căn nhà. Cô không thể không nhớ lại khoảnh khắc đầy kỳ lạ khi thấy Mộ Hàn và người con gái kia đang mỉm cười và nắm tay nhau. Dường như có một sự gần gũi và quen thuộc giữa họ, một điều gì đó mà Hiểu Tâm không thể hiểu rõ.
Thậm chí, trong cái nhìn cuối cùng trước khi cô quay lưng bước ra khỏi cánh cửa, cô cảm thấy như có một cái gì đó khác biệt trong cách Mộ Hàn nhìn cô gái kia.
Hiểu Tâm bước ra khỏi ngôi nhà với bước chân nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Cô không thể nào làm ngơ trước sự thật mà mắt cô đã chứng kiến. Cô cảm thấy một cái gì đó đang thay đổi trong cuộc sống của mình, nhưng cô không biết phải làm gì để giải quyết tình huống này.
Một mớ hỗn độn ùa về trong đầu Hiểu Tâm, nhưng cô quyết định tạm thời để mọi thứ yên bình và giải quyết sau. Cô cần thời gian để suy nghĩ và làm rõ mọi thứ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
Bước ra khỏi ngôi nhà, Hiểu Tâm nhận ra rằng cô không thể giữ lại những gì không thuộc về mình. Cô cần phải dừng lại, nắm bắt sự thật và đối mặt với nó, dù điều đó có mang lại cho cô một sự đau đớn khó lòng chịu đựng.
Sau khi Hiểu Tâm bước ra khỏi cửa, Mộ Hàn và Tiểu Mỹ ngồi im lặng trong phòng bếp, không khí trở nên mặn mà và một chút không thoải mái.
Thấy vậy Tiểu Mỹ liền nói: “Anh sao thế, sao từ nãy giờ không nói gì vậy hả?”
Mộ Hàn nhấc mắt lên nhìn Tiểu Mỹ, sự lạnh lùng vẫn hiện hữu trong ánh nhìn của cậu. "Anh không sao cả," cậu trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng trở nên cứng nhắc hơn.
Tiểu Mỹ nghe vậy liền nói bằng giọng hờn dỗi: "Anh cứ lạnh lùng như vậy làm gì?" cô quát, “Em đến đây là vì quan tâm anh, mà giờ anh làm cái thái độ đó với em à!”
Mộ Hàn đang suy nghĩ, nghe Tiểu Mỹ nói vậy thì cũng liền nhẹ giọng nói: “Rồi anh xin lỗi! Nảy giờ đã không nói chuyện với em”
“Đợi anh lên thay đồ rồi đưa em đi mua sắm được không?” cậu nói tiếp
Tiểu Mỹ nghe Mộ Hàn xin lỗi và thấy sự nhẹ nhàng trong giọng nói của cậu, cô cảm thấy mình cũng nên nhượng bộ. “Được”
Sau khi thay đồ xong, Mộ Hàn và Tiểu Mỹ cùng nhau ra khỏi nhà đi đến trung tâm thương mại. Vì nay là cuối tuần nên trung tâm thương mại đông hơn mọi ngày. Mộ Hàn và Tiểu Mỹ đi qua các cửa hàng, cùng nhau lựa chọn quần áo và các vật dụng khác một cách vui vẻ.
Nhưng trong tâm trí của Mộ Hàn vẫn hiện lên hình ảnh của Hiểu Tâm. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về cô và về mọi điều kỳ lạ xảy ra từ sáng nay. Cậu cảm thấy có một sự bất an và hoang mang không thể nào giải thích được.
Những hỏi lý trong tâm trí Mộ Hàn trỗi dậy. Liệu Hiểu Tâm có cảm thấy không thoải mái khi thấy cậu và Tiểu Mỹ cùng nhau? Cô ấy đã nghĩ gì về mối quan hệ giữa Mộ Hàn và Tiểu Mỹ? Những câu hỏi này vẫn đang làm trái tim cậu bồn chồn. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc bên Hiểu Tâm, những lời nói và ánh mắt của cô.
Những suy nghĩ này không ngừng quấy nhiễu tâm trí của cậu, khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhưng thực tại vẫn là thực tại, Tiểu Mỹ là bạn gái của cậu - người đã ở bên cạnh cậu trong thời gian dài. Còn Hiểu Tâm chỉ là gia sư - người cậu chỉ mới tiếp xúc có vài lần. Chắc chắn chỉ là cảm xúc nhất thời thôi nên cậu cần phải rõ ràng với cảm xúc của mình và với những gì đang xảy ra trong cuộc sống của mình.