Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố

Sáng hôm sau khi đến trường, Vương Triều vội kéo Mộ Hàn đi đến nhà vệ sinh. “Anh Hàn, hôm qua em và Khương Khải vừa mới trả thù thay anh rồi đấy!” Vương Triều vừa cười vừa nói

Khương khải nghe vậy cũng nhếch miệng nói: “Không cần cảm ơn tao đâu”

Mộ Hàn ngơ ngác nhìn hai người, không biết hai người họ là đang nói đến chuyện gì, Mộ Hàn lúc này chợt nhớ ra, có thể là vụ của đám Hổ rừng lần trước chăng, nên cậu chỉ gật đầu.

Nhưng lại nghe Vương Triều nói tiếp: “Nhưng mà anh Khải ra tay cũng ác thật, xem ra cả tháng mới lành được đấy!” Vừa nói hắn vừa đưa ngón tay cái về phía Khương Khải

Khương Khải mỉm cười: “ Nói quá, không đến mức đó đâu, cùng lắm 2 tuần là cô ta”

Đang cười thì Mộ Hàn bỗng quay qua nhìn Khương Khải: “ Cô ta! Là ai”

Vương Triều bất ngờ đáp, “ Còn ai vào đây nữa anh Hàn, là gia sư riêng của anh đó, Hiểu Tâm ấy”

Lúc này Mộ Hàn bỗng nổi giận cậu lên giọng: “Các cậu đã làm gì cô ấy hả?”

Khương Khải bất ngờ đưa tay quàng qua vai Mộ Hàn: “Sao mày lại phải hét lên thế, tao chỉ đùa một chút thôi mà”


Mộ Hàn hất tay Khương Khải ra, rời khỏi nhà vệ sinh đi về lớp để lại Vương Triều và Khương Khải đứng ngơ ngác không hiểu cậu tức giận về chuyện gì, chẳng phải hai bọn họ giúp cậu trả thù sao?

Ngồi vào bàn, cậu lo lắng, không biết Hiểu Tâm có bị làm sao không, hai người bạn của mình đã làm gì Hiểu Tâm, cậu lo lắng đến mức mở tắt điện thoại liên tục, cậu muốn gọi cho cô để biết tình hình của cô, nhưng nghĩ gì đó cậu lại tắt đi. Cậu lại thay đổi ý định, lại mở điện thoại ra nhắn tin cho cô, nhưng soạn được vài chữ thì cậu lại xóa nó đi.

Mộ Hàn vẫn cảm thấy áy náy và lo lắng suốt cả buổi học. Trong đầu cậu, hình ảnh của Hiểu Tâm không ngừng xuất hiện, và cậu không thể ngừng suy nghĩ về những gì có thể đã xảy ra với cô. Cậu cảm thấy mình phải làm điều gì đó để xác minh tình hình của Hiểu Tâm, nhưng sự lo lắng và sợ hãi vẫn kiềm chế cậu.

Trong giờ học tiếp theo, Mộ Hàn không thể tập trung vào bất kỳ điều gì. Cậu vẫn cảm thấy áp lực từ việc lo lắng về Hiểu Tâm và cảm giác vô can không thể rời bỏ cậu. Dường như mỗi tiếng đồng hồ trôi qua đều là một nỗi lo lớn về tình hình của cô.

Cuối cùng, khi tiết học kết thúc và chuông báo giờ giải lao vang lên, Mộ Hàn vội chạy nhanh về nhà. Hôm nay là ngày học thêm và cũng có thể nói hôm nay là ngày đầu tiên cậu về nhà trước khi Hiểu Tâm đến.

Mọi hôm đúng vào 5h30 thì Hiểu Tâm sẽ tới nhà và gọi điện cho cậu, nhưng hôm nay đã trễ 5 phút 5h35 rồi nhưng cô vẫn chưa đến. Mộ Hàn lo lắng lại càng lo lắng hơn, cậu cứ đi đi lại lại quanh phòng khách.

Cô giúp việc thấy cậu cứ đi lại nữa giờ cũng không chịu đựng được nữa liền nói: “Này, nếu mà có vội để được học thì cậu cũng nên ngồi vào ghế đoàng hoàng mà chờ, đi đi lại lại như thế, chóng hết cả mặt”

“ Kệ cháu đi, cô cứ làm việc của mình không cần để ý đến cháu làm gì đâu!” cậu vừa nhìn ngóng ra cửa vừa phẩy tay cô giúp việc, ý bảo cô đừng quan tâm đến mình nữa

6h Hiểu Tâm vội chạy tới, cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Xin lỗi, đã để cậu chờ, hôm nay kẹt xe quá nên đến trễ”

“ Ai nói tôi chờ chứ!” cậu vội phản bác

“ Ừ, vậy mình vào học thôi”

Từ lúc cô bước vào nhà, cậu luôn chú ý đến cô từ trên xuống dưới, nhìn xem cô có bị làm sao như lời của Vương Triều và Khương Khải nói lúc sáng hay không. Khi thấy không có chuyện gì xảy ra với cô cả thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Hàn cảm thấy sự nhẹ nhõm từ việc biết rằng Hiểu Tâm vẫn an toàn và không gặp bất kỳ sự cố nào. Tuy nhiên, sự cảm thấy lo lắng của cậu vẫn còn đọng lại, như một hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí.

Vào giờ học, sau khi Hiểu Tâm giảng hết mọi kiến thức cần học của ngày hôm nay thì Mộ Hàn bắt đầu làm bài tập để củng cố kiến thức. Trong khi cả hai đang chăm chú làm bài, Hiểu Tâm quay qua thì nhìn thấy Mộ Hàn đang cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó rồi cười tủm tỉm, Hiểu Tâm tinh nghịch giật lấy, giấu chiếc điện thoại ra sau lưng


Bị giật lấy chiếc điện thoại trong tay, Mộ Hàn quay qua nói: “Này, đưa điện thoại cho tôi”

Hiểu Tâm vội cầm chiếc điện thoại giấu ra ở phía sau lưng: “ Không, hết giờ học tôi sẽ trả”

Mộ Hàn không chịu thua liền đưa tay ra muốn giật lại, sau một hồi cả hai dằng co, bỗng Hiểu Tâm liền hét lên: “A”

Mộ Hàn nghe thấy tiếng la của cô cũng vội rút tay lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy”

Cô nhăn mặt, đau đớn một tay cầm lấy cánh tay bị thương của mình.

Mộ Hàn liền nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Tay của cô bị làm sao vậy?”

“ Không có gì!” cô rút tay lại

Lúc này Mộ Hàn không bình tĩnh được nữa, cậu tức giận hét lên: “Đưa đây tôi xem!”

Hiểu Tâm nhìn Mộ Hàn một lúc, sau đó vén tay áo của mình lên. Vết thương dù đã được băng bó một cách kỹ lưỡng nhưng giờ đây máu đã gỉ ra khỏi băng gạc và đã thấm qua lớp áo khoác.

Nhìn thấy vết thương cậu một phần tức một phần lo: “Tại sao lại bị như này?”


“ À do…do tôi…không cẩn thận nên bị té” cô lấp vấp nói, muốn che giấu đi sự thật là chính bạn của cậu ta chính là người đã gây ra

Dù biết vết thương của cô là do ai gây ra nhưng Mộ Hàn lại muốn chính miệng Hiểu Tâm nói ra. Nhưng cô đã không làm vậy, điều này lại khiến cho Mộ Hàn càng tức giận: “Ai!”

Vừa đau đớn vừa bị Mộ Hàn quát lên như thế, cảm giác tủi thân nổi dậy cô liền rưng rưng nước mắt nói: “Tôi đã bảo là không cẩn thận bị té rồi mà”

Thấy giọt nước mặt sắp rơi xuống má cô, Mộ Hàn bối rối không biết phải làm sao cho đúng trong tình huống này cả. Cậu vội nói: “Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Này cô đừng có khóc đấy! Tôi xin lỗi mà!”

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối xin lỗi cô của cậu, Hiểu Tâm nhấm nháp một cái và mỉm cười, cố gắng làm cho mọi thứ trở lại bình thường. “ Được rồi, chúng ta tiếp tục học bài nhé”

Mặc dù vẫn cảm thấy một chút bất an, nhưng Mộ Hàn không muốn làm trái ý cô nữa nên đã đồng ý và quay trở lại bài tập.

Khi buổi học kết thúc, Hiểu Tâm dọn dẹp đồ đạc bỏ vào balo: “Hôm nay học đến đây thôi, tôi về đây”

Nói xong, Hiểu Tâm quay người bước ra khỏi phòng. Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng của cô, trong lòng bỗng dưng dấy lên một cảm xúc kỳ lạ mà cậu chưa từng cảm nhận được trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận