Mộ Hàn ngồi thừ người một lúc, tin nhắn thoại của Tiểu Mỹ vẫn còn văng vẳng trong đầu. Cậu không thể tin được rằng Hiểu Tâm, lại có thể đe dọa Tiểu Mỹ như vậy. Và cậu cũng không thể nào chấp nhận được hành động của Hiểu Tâm được nữa. Cậu tức giận đi xuống nhà, vừa xuống tới phòng khách thì lúc này Hiểu Tâm cũng mở cửa bước vào.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm với ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đầy tức giận. “Hiểu Tâm, là do cô làm hả?”, cậu hỏi, giọng run run vì phẫn nộ.
Hiểu Tâm nhìn Mộ Hàn, ánh mắt tràn ngập sự tò mò. “Mộ Hàn, cậu nói gì vậy, tôi đã làm gì…”
Cậu vung tay định tát Hiểu Tâm một cái nảy lửa thì bỗng dừng lại. “Cô dám lừa dối tôi!”, cậu hét lên, “Cô dám đe dọa Tiểu Mỹ!”, “Cô…”
“Tôi…tôi chỉ là không muốn cô ta…” Hiểu Tâm ấm ức nói
Mộ Hàn không nghe cậu đẩy Hiểu Tâm ra xa, ánh mắt vẫn đầy căm phẫn. “Cút đi!”, cậu hét lên, “Cút khỏi đây!”
Hiểu Tâm đứng nhìn Mộ Hàn, lòng tan nát. Cô biết không biết đã phạm sai lầm nghiêm trọng gì mà khiến cậu phải tức giận như thế.
“Cô biến khỏi đây ngay lập tức cho tôi, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa” Mộ Hàn nói, giọng đầy dứt khoát, nói rồi cậu tức giận bỏ ra khỏi nhà, để lại Hiểu Tâm đứng sững người giữa phòng khách.
Hiểu Tâm cắn môi, nước mắt trào ra. Cô muốn nói, muốn giải thích, nhưng Mộ Hàn không cho cô cơ hội.
Bỗng một giọng nói vang lên: “Cô có sao không?”
Hiểu Tâm quay lại nhìn, thấy bác giúp việc đang đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng. Bác là người đã làm việc cho gia đình Mộ Hàn từ rất lâu, luôn quan tâm và chăm sóc cậu như con cháu trong nhà.
Hiểu Tâm nghẹn ngào, không biết phải nói gì. Bác giúp việc tiến đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Cháu không sao ạ!” cô đáp
Rồi bác giúp việc mời cô ngồi vào ghế sofa, sau khi đem ra cho cô một ly nước lọc, bác ấy cũng ngồi xuống bên cạnh nói: “Mong cô hãy thông cảm và hiểu cho Mộ Hàn,” bác giúp việc nói, “kể từ lúc mẹ cậu ấy mất trong vụ tai nạn năm cậu ấy 5 tuổi thì tính cách của cậu ấy thay đổi hoàn toàn. Cậu ấy trở nên ít nói, sống khép kín và luôn đề phòng mọi người xung quanh. Cậu ấy rất sợ bị tổn thương và phản bội.”
Hiểu Tâm im lặng lắng nghe, lòng bỗng dâng lên một cảm giác thương cảm cho Mộ Hàn. Cô không biết rằng cậu ấy đã trải qua một tuổi thơ đầy đau buồn như vậy.
“Có lẽ vì thế mà Mộ Hàn rất tin tưởng Tiểu Mỹ,” bác giúp việc nói tiếp, “vì cô ấy là người đầu tiên khiến cậu ấy cảm thấy được yêu thương và quan tâm thực sự.”
Hiểu Tâm gật đầu. Cô hiểu rằng Mộ Hàn đang rất đau khổ và tổn thương vì bị lừa dối.
“Nhưng cháu không lừa dối Mộ Hàn,” Hiểu Tâm nói, giọng đầy nghẹn ngào. “Cháu chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi.”
Bác giúp việc nhìn Hiểu Tâm với ánh mắt tin tưởng. “Bác biết,” bác nói. “Bác tin cháu là một người con gái tốt. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là cháu phải làm cho Mộ Hàn tin tưởng cháu.”
Hiểu Tâm thở dài. “Cháu không biết phải làm gì,” cô nói.
“Đừng lo lắng,” bác giúp việc nói. “Bác sẽ tìm cách nói hộ cháu.”
Rời khỏi nhà Mộ Hàn tâm trạng của Hiểu Tâm chìm trong hỗn loạn.
Lòng cô đau đớn khi nhớ lại những lời nói lạnh lùng, đầy căm phẫn của Mộ Hàn. Cô cố gắng giải thích, nhưng anh không hề cho cô cơ hội.
Nước mắt lăn dài trên má, Hiểu Tâm cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Cô không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Tuy nhiên, lúc này cô bỗng nhớ lại, cô nhớ lại những lời mà bản thân mình đã nói với Mộ Hàn vào cái đêm hôm đó.
Hiểu Tâm bỗng chột dạ. Câu nói “ba mẹ không quản nổi cậu ấy” của cô ngày hôm đó có lẽ đã khiến Mộ Hàn hiểu lầm và tổn thương sâu sắc.
Cô biết rằng những lời nói đó vô tình nhưng lại vô cùng tai hại. Nó đã đụng chạm đến nỗi đau thầm kín nhất của Mộ Hàn. Hiểu Tâm càng nghĩ càng cảm thấy hối hận. Cô trách móc bản thân vì đã thiếu suy nghĩ và không biết quan tâm đến cảm xúc của Mộ Hàn.