Sáng hôm sau, Hiểu Tâm tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ. Cô nhíu mày, cảm giác mệt mỏi và lờ đờ bao trùm lấy cơ thể. Hiểu Tâm cố gắng gượng dậy, nhưng cơ thể rã rời như muốn níu kéo cô lại với chiếc giường êm ái. Mỗi cử động đều mang theo cơn đau nhức, khiến cô rên rỉ.
Ánh nắng chói chang len lỏi qua khe cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng. Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo như đang chế giễu sự u sầu của Hiểu Tâm. Hiểu Tâm nhìn xuống bàn tay run rẩy của mình, cảm nhận sự kiệt sức và bất lực.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, xé tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng. Hiểu Tâm giật mình thon thót, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô cố gắng gượng dậy, lê lết thân mình ra khỏi chiếc giường. Mỗi bước đi đều mang theo cảm giác đau nhức, khiến Hiểu Tâm rên rỉ.
Ai có thể đến đây vào sáng sớm thế này?
Hiểu Tâm nhìn qua ô cửa sổ, nhưng không nhận ra ai cả. Tò mò xen lẫn lo lắng, cô chậm chạp bước đến cánh cửa.
Chần chừ một lúc, Hiểu Tâm đưa tay lên vặn chốt cửa. Cánh cửa hé mở, lộ ra khuôn mặt lo lắng của Mộ Hàn.
“Hiểu Tâm! Cô sao thế?” Mộ Hàn hốt hoảng hỏi, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt và đôi mắt thâm quầng của Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Mộ Hàn. “Tôi… tôi không sao,” cô lí nhí nói, giọng nói khàn khàn vì thiếu ngủ và say rượu.
Mộ Hàn không tin vào lời nói của Hiểu Tâm. Cậu đưa tay lên, gạt nhẹ mái tóc rối bời của cô, nhìn rõ những vết thâm quầng và nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.
Hiểu Tâm cảm thấy ngượng ngùng trước sự quan tâm của Mộ Hàn. Cô cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, nhưng mắt cô vẫn ánh lên nỗi buồn sâu thẳm. “Tôi xin lỗi, Mộ Hàn,” cô nói, giọng khàn khàn. “Tôi thật sự không biết phải làm gì. Tôi đã làm tổn thương cậu và… tôi cảm thấy rất ân hận.”
Mộ Hàn nhẹ nhàng kéo Hiểu Tâm vào trong nhà và đóng cửa lại. Cậu dìu cô ngồi xuống ghế sofa và đi vào bếp để lấy một cốc nước. “Cô cần phải nghỉ ngơi và lấy lại sức,” cậu nói khi trở lại, đặt cốc nước vào tay Hiểu Tâm. “Cô uống đi, sẽ thấy khá hơn.”
Hiểu Tâm lặng lẽ uống nước, cảm thấy sự mát lạnh của nước lan tỏa khắp cơ thể, làm dịu đi cơn khát và cơn đau nhức. Mộ Hàn ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt cậu đầy lo lắng và quan tâm.
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm với ánh mắt buồn bã. “Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi,” cậu nói.
Hiểu Tâm khẽ rùng mình, buông cốc nước xuống bàn. “Cậu… cậu biết gì?” cô hỏi, giọng run run.
“Tôi biết hết mọi chuyện của Tiểu Mỹ rồi” Mộ Hàn nói. “Tôi biết chuyện cô ta đã phản bội tôi.”
Hiểu Tâm cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Mộ Hàn. Cô biết rằng mình không thể che giấu sự thật được nữa.
“Tôi xin lỗi,” Hiểu Tâm nói, giọng nhỏ xíu. “Mộ Hàn, tôi thật sự xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết sớm hơn,”
Mộ Hàn im lặng một lúc, rồi hít một hơi thật sâu. “Vương Triều đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết rồi” Mộ Hàn trấn an “Không phải lỗi của cô, nên là cô không cần phải xin lỗi tôi nữa”
Hiểu Tâm gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng mà, tôi vẫn phải xin lỗi cậu vì chuyện đó” cô nói, giọng nghẹn ngào.
Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên “Còn chuyện gì nữa sao?”
Hiểu Tâm cúi đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. “Tôi đã nói cậu là… là cậu không có ba mẹ quản. Tôi không cố ý muốn tổn thương cậu như thế đâu! Tôi… tôi không hề muốn nhắc những chuyện về mẹ cậu như thế đâu, chỉ là lúc đó… lúc đó…”
Mộ Hàn im lặng, ánh mắt dần trở nên mềm mại hơn. Cậu thở dài nhớ lại chuyện của tối hôm đó, hôm cả hai lần đầu gặp nhau, rồi đặt tay lên vai Hiểu Tâm, nhẹ nhàng an ủi. "Hiểu Tâm, tôi biết. Lúc đó, cô không có cố ý. Tôi không trách cô”
Hiểu Tâm ngước lên nhìn Mộ Hàn, nước mắt lăn dài trên má. "Cậu thật sự có thể tha thứ cho tôi sao?”
Mộ Hàn mỉm cười, dịu dàng lau nước mắt cho Hiểu Tâm. "Tất nhiên là tôi tha thứ cho cô rồi”
Hiểu Tâm cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. "Cảm ơn cậu, Mộ Hàn.”
Mộ Hàn gật đầu, ánh mắt vẫn ánh lên sự quan tâm chân thành. “Không có gì, Hiểu Tâm. Bây giờ, điều quan trọng nhất là cô phải chăm sóc bản thân mình.”
Hiểu Tâm im lặng, cảm thấy sự ấm áp từ sự quan tâm của Mộ Hàn. Trong lòng cô, một tia hy vọng nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm. Có lẽ, cuộc sống không hoàn toàn tăm tối như cô đã nghĩ.
“Cậu ngồi đây với tôi một chút được không?” Hiểu Tâm hỏi, giọng đầy sự mong chờ.
Mộ Hàn mỉm cười, ngồi xuống cạnh Hiểu Tâm. “Tất nhiên rồi. Cô muốn nói chuyện về điều gì không?”
Hiểu Tâm thở dài, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ rối bời trong đầu. "Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi, về bất cứ điều gì.”
Mộ Hàn lặng lẽ lắng nghe, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiểu Tâm. ”Được, cô nói”
Hiểu Tâm nhìn vào mắt Mộ Hàn, cảm thấy sự chân thành trong từng lời nói của cậu. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể, Hiểu Tâm kể về tuổi thơ cơ cực của mình, về người cha vũ phu, người mẹ cờ bạc, về những tháng ngày thiếu thốn và đầy gian khổ. Giọng cô run rẩy, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
Mộ Hàn im lặng lắng nghe, trái tim anh trào dâng niềm cảm thông và thương xót. Cậu không thể tưởng tượng được Hiểu Tâm đã phải trải qua những gì trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Hiểu Tâm tiếp tục kể, giọng nói đôi lúc bị nghẹn lại bởi những kỷ niệm đau buồn. “Tôi nhớ những lần bị đánh đập không lý do, những lần mẹ cầm tiền đi đánh bạc, để tôi ở nhà một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Tôi đã từng nghĩ rằng, cuộc đời mình sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng tối đó.”
Mộ Hàn siết chặt tay Hiểu Tâm, cảm nhận rõ ràng nỗi đau và sự cô độc mà cô đã phải chịu đựng. “Hiểu Tâm, cô thật sự rất mạnh mẽ khi đã vượt qua được những điều đó.”
Hiểu Tâm mỉm cười yếu ớt, tiếp tục kể. “Tôi đã phải tự học cách chăm sóc bản thân từ khi còn rất nhỏ. Mỗi ngày đi học về, tôi phải làm việc nhà, nấu ăn, và thậm chí còn đi làm thêm để có tiền mua sách vở. Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nhưng không ai thực sự giúp đỡ.”
Mộ Hàn nghe những lời nói của Hiểu Tâm, lòng cậu như bị siết chặt. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái mạnh mẽ và kiên cường trước mặt mình lại có một quá khứ đầy đau khổ như vậy.
“Hiểu Tâm, cô không cô đơn nữa đâu,” Mộ Hàn nói, giọng trầm ấm. “Tôi sẽ ở bên cô, nếu cần cô cứ gọi, tôi sẽ ở bên cô những lúc cô cần”
Hiểu Tâm ngước lên nhìn Mộ Hàn, nước mắt lăn dài trên má. “Cảm ơn cậu, Mộ Hàn. Cậu là người đầu tiên lắng nghe và quan tâm đến tôi như vậy.”
Hiểu Tâm cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cuộc trò chuyện với Mộ Hàn không chỉ giúp cô trút bỏ được gánh nặng trong lòng, mà còn mang lại cho cô hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn.
Hiểu Tâm nhìn vào mắt Mộ Hàn, cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ cậu. Mộ Hàn mỉm cười dịu dàng, siết chặt tay Hiểu Tâm trong tay mình. “Bây giờ, điều quan trọng nhất là cô phải ăn gì đó và nghỉ ngơi.”
Hiểu Tâm gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô cảm thấy được quan tâm, được yêu thương và được che chở. Mộ Hàn đã mang đến cho cô tia hy vọng le lói trong cuộc đời tăm tối của mình.