Ngày dạy đầu tiên của Hiểu Tâm đã đến sớm hơn cô tưởng tượng. Cô chuẩn bị thật kỹ càng, với bộ quần áo nghiêm túc nhưng vẫn thời trang, và quyết định sẽ đến nơi sớm hơn dự định để tạo một ấn tượng tốt.
Ngôi nhà của học sinh nằm trong một khu phố yên tĩnh, tỏa ra vẻ đài các, bình yên. Khi cô bấm chuông, trời vẫn còn nhiều mây. Cánh cửa mở ra và một người phụ nữ trung niên xuất hiện, ánh mắt dò xét. Cô ta mặc bộ đồng phục nhà bếp, khiến Hiểu Tâm đoán ngay đây là người giúp việc. Sau khi giải thích mình đến để dạy kèm, người phụ nữ mỉm cười mời cô vào nhà.
Bước vào nhà, không gian rộng lớn hiện ra trước mắt Hiểu Tâm. Ngôi nhà tuy lớn nhưng lại không mang lại cảm giác ấm cúng. Người giúp việc mời Hiểu Tâm ngồi xuống và hỏi cô muốn uống gì. Chỉ mong muốn một chút giản dị, Hiểu Tâm đáp rằng chỉ cần một ly nước lọc. Người phụ nữ đi vào bếp và trở lại với một ly nước, thông báo rằng cậu chủ nhà vẫn chưa về và cô sẽ phải đợi một chút. Hiểu Tâm cười nhẹ, bày tỏ sự đồng ý và ngồi chờ đợi.
Buổi học dự kiến bắt đầu từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối, với ba môn học: Toán, Văn, và Tiếng Anh. Thế nhưng, 5 giờ 30 phút vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Hiểu Tâm hơi lo lắng, liền hỏi người giúp việc khi nào cậu ấy về. Người phụ nữ lấy điện thoại ra và bảo cô chờ trong khi bà ta liên lạc với cậu chủ. Hiểu Tâm lặng người ngồi đợi, trái tim bắt đầu nặng trĩu.
Một tiếng sau, vẫn không có ai xuất hiện. Hiểu Tâm lại một lần nữa hỏi người giúp việc, lần này bà ta đưa điện thoại cho Hiểu Tâm. Bên kia đầu dây, giọng nói của một thiếu niên vang lên, "Tôi đang bận, 11 giờ tôi mới về, đợi được thì đợi, không thì biến." nói xong, không để người bên kia trả lời, cậu ta cúp máy.
Hiểu Tâm sững sờ, không thể tin được rằng mình đang được đối xử như vậy. Cô trả lại điện thoại cho người giúp việc. Cô giúp việc còn cố gắng bào chữa rằng cậu chủ không có ý xấu, nhưng Hiểu Tâm khó có thể chấp nhận được điều này.
Dẫu vậy, Hiểu Tâm quyết định chờ đợi đến 11 giờ để xem liệu cậu học trò của mình sẽ nói gì khi trở về. Nhưng khi đồng hồ điểm 11 giờ, không một bóng người xuất hiện. Cô mất hết kiên nhẫn và xin số điện thoại của cậu ta từ người giúp việc. Khi Hiểu Tâm gọi điện, tiếng ồn ào và nhạc lớn vang lên từ đầu dây bên kia. Một giọng nói nam đột ngột hỏi, "Mẹ kiếp, ai đó?"
“Là tôi, gia sư mới của cậu” Hiểu Tâm trả lời.
Cậu ta đáp lại, "Vẫn còn đợi à? Thế thì về đi, tôi đang bận, đêm nay không về. À, và đừng gọi làm phiền tôi nữa. Nếu được, hãy nghỉ việc và xóa số của tôi đi." Cậu ta cúp máy, để lại Hiểu Tâm ngồi bất động, nghe tiếng tút tút kéo dài trong sự im lặng của căn phòng.
Cô tức giận, chửi thầm trong lòng và nghĩ sẽ không thể chấp nhận được thái độ khinh người này. Hiểu Tâm bỏ tất cả tài liệu vào balo, chào người giúp việc và ra về trong sự uất ức và tức giận. Về đến nhà, cô ngồi vào máy tính, định vào trang web đăng ký việc làm để xin nghỉ việc. Nhưng khi con trỏ chuột đặt trước chữ "gửi", cô dừng lại, suy nghĩ về hậu quả của việc nghỉ việc: sinh hoạt phí, tiền nhà, tiền học phí tháng này..., cô thở dài một hơi, sau đó tắt máy tính và ngồi yên trong bóng tối, lòng đầy bất lực và mệt mỏi.