Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố

Bên này, tiếng điện thoại đột ngột vang lên trong không gian náo nhiệt, phá vỡ khoảnh khắc vui vẻ của Mộ Hàn cùng đám bạn. Anh ta lười biếng lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, ánh mắt chán chường. Khi thấy một số điện thoại lạ hiện lên màn hình, Mộ Hàn không khỏi khó chịu nhưng vẫn bấm nghe.

"Ai?" Mộ Hàn hỏi, giọng đầy không kiên nhẫn.

Là tôi, gia sư mới của cậu. Bây giờ đã là 11 giờ đêm, sao cậu vẫn chưa về? Cậu phải là đang chơi tôi không hả?

Mộ Hàn liền cười nhếch mép rồi trả lời cô, sau đó tắt nguồn điện thoại rồi tiếp tục cuộc vui của mình.

Vương Triều, nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt của cậu, liền hỏi: "Sao thế anh Hàn, có chuyện gì à?"

"Lừa đảo gọi làm phiền," Mộ Hàn đáp ngắn gọn và cả hai tiếp tục đắm chìm trong âm nhạc và tiếng cười.

Khi tiệc tàn vào lúc 2 giờ sáng, Mộ Hàn lê bước về nhà một mình.


Sáng hôm sau, trong lúc anh đang thưởng thức bữa sáng, người giúp việc bước đến và nhẹ nhàng nói, "Tối qua gia sư đã đợi cậu rất lâu đấy."

Mộ Hàn không hề tỏ ra hối lỗi mà chỉ đáp lại một cách vô tâm, "Đó là việc của cô ta. Tôi có bảo cô ta phải đợi đâu," rồi anh vội vã đứng dậy, cầm balo rời khỏi nhà đi học.

Trên đường đến trường, Mộ Hàn nhận được tin nhắn từ ba mình. Người ba tức giận hỏi về chuyện tối qua và tuyên bố, nếu còn để gia sư phản hồi tiêu cực thêm nữa thì anh sẽ bị gửi ra nước ngoài ngay lập tức.

Đến lớp, Mộ Hàn ngồi trầm ngâm, trong lòng thầm chửi Hiểu Tâm. Khương Khải từ sau tiến lại gần và vỗ vai anh, "Này, tao mới tìm được một chỗ chơi hay lắm, tối mai 7 giờ tại chỗ cũ, cùng đi?”

Mộ Hàn lạnh lùng từ chối, "Không đi."

Vương Triều nghe thấy vội vàng quay lưng xuống, ngạc nhiên hỏi lại, "Hả, anh Hàn, anh vừa nói gì cơ? Tại sao lại không đi?"

"Không đi thì là không đi. Cút quay lên!" Mộ Hàn gắt gỏng.

Buổi học sáng kết thúc, lúc này học sinh đông đúc xếp hàng lấy cơm trong căn tin nhưng khi Mộ Hàn và nhóm bạn xuất hiện, đám đông lập tức nhường chỗ. Vương Triều nhận nhiệm vụ lấy đồ ăn cho Mộ Hàn và Khương Khải.

Trong bữa ăn, Khương Khải không chịu nổi thái độ im lặng của Mộ Hàn từ sáng tới giờ, "Này, mày sao thế? Ai chọc mày à, mà mặt mày cứ nhăn nhó từ sáng tới giờ? Nói đi anh đây giúp mày xử lý"

"Ba tao," Mộ Hàn chỉ nói ngắn gọn.

Nghe xong Vương Triều đang ngậm cơm liền sặc phun ra, "Thế anh Khải định xử lý ba của anh Hàn như thế nào?" Khương Khải nghe vậy chỉ biết đánh nhẹ vào đầu Vương Triều.


Khương Khải hỏi tiếp: “Sao, ông ta lại ra điều kiện với mày à?”

"Ba tao thuê gia sư cho tao, bắt tao học bốn ngày một tuần, không được vắng và không được để gia sư phàn nàn, nếu không..."

"Thì sẽ đưa anh ra nước ngoài đúng không?" Vương Triều ngắt lời.

Mộ Hàn không nói thêm gì. Khương Khải tiếp tục, "Vậy là hồi sáng mày từ chối tao là vì chuyện này."

"Ừm" Mộ Hàn gật đầu.

"Thế gia sư của anh là đàn ông hay phụ nữ?" Vương Triều tò mò hỏi.

"Nữ" Mộ Hàn đáp ngắn gọn.

Nghe xong, Vương Triều đề nghị với một tia nghịch ngợm trong giọng: “Thế thì quá dễ, chỉ cần anh Hàn tung vài trò nhỏ khiến cô ta sợ hãi, cô ta chắc chắn sẽ bỏ cuộc thôi. Cái gì chứ mấy cái trò bỉ ổi không phải anh Hàn của chúng ta giỏi lắm sao?"


Mộ Hàn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Triều. Nhận ra sự khó chịu của cậu, Vương Triều vội vã cười ngượng, vỗ vai Mộ Hàn, “Thôi mà, chỉ đùa thôi mà, đừng nghiêm túc quá!”

Tuy nhiên, lời đùa tưởng chừng vô hại của Vương Triều cứ ám ảnh Mộ Hàn suốt quãng đường từ trường về nhà.

Tối đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mộ Hàn nằm trên giường, lướt điện thoại. Bất chợt, lời nói buổi trưa của Vương Triều lại hiện lên trong đầu, khiến cậu mở ngay trình duyệt web và gõ: “Con gái thường sợ gì nhất?”

Màn hình tràn ngập các câu trả lời, nhưng khi đọc hết một lượt, Mộ Hàn chỉ biết lắc đầu, nhận ra mình thực sự quá bỉ ổi rồi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận