Hôm sau, tan học từ trường, Hiểu Tâm vội vã về nhà, lo lắng chuẩn bị tài liệu cần thiết cho buổi dạy kèm tối nay. Dù lòng có phần khó chịu, nhưng cô biết rằng mình không thể từ bỏ công việc gia sư này được. Đó không chỉ là nguồn thu nhập chính của cô, mà còn là cơ hội để cô trau dồi kỹ năng giảng dạy của mình.
Vì sợ trễ giờ, Hiểu Tâm quyết định gọi taxi để đến nơi dạy kịp thời. Đến trước cửa nhà, cô đứng đó một lúc, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần, rồi nhấn chuông. Ba phút trôi qua, không một bóng người xuất hiện. Cô chờ thêm hai phút nữa, nghĩ rằng có lẽ cô giúp việc trong nhà đang bận, không nghe thấy tiếng chuông.
Đúng lúc Hiểu Tâm định bấm chuông lần nữa, cánh cửa đột ngột mở ra. Người đứng sau cửa không phải là cô giúp việc mà cô mong đợi, mà là một chàng trai trẻ, cao lớn. Hiểu Tâm bất ngờ ngước nhìn, trái tim đập thình thịch khi nhận ra người đó là Mộ Hàn - chàng trai mà cô đã vô tình gặp trong một đêm không mấy dễ chịu hồi đó.
Cô lùi lại vài bước, ngập ngừng nói: "Cậu... cậu là..."
Mộ Hàn nhận ra vẻ run rẩy của Hiểu Tâm, cười nhếch mép, giọng điệu lạnh lùng. "Cô là gia sư sao?"
Cô khẽ gật đầu: "Phải."
Không nói gì thêm, Mộ Hàn quay người bước vào trong nhà. Hiểu Tâm vội vã theo sau và không quên đóng cửa lại. Trong phòng khách, Mộ Hàn ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, ánh mắt nhìn cô chằm chằm. "Ba tôi trả cho cô bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi cô, hãy ngay lập tức xin nghỉ việc và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Hiểu Tâm bị sốc trước lời đề nghị, nhưng cô vẫn kiên định đáp lại: "Tôi đã nhận đủ tiền của 3 tháng từ ba cậu và cũng không cần thêm nữa, nên là cậu đi mà giữ cái số tiền đó, tôi không cần"
"Cô đây là muốn nhiều hơn nữa à?" Mộ Hàn hỏi, giọng đầy khinh bỉ.
Hiểu Tâm tức giận: "Đừng tưởng có tiền mà muốn làm gì, nói gì cũng được."
Nói xong cô lấy tài liệu trong balo ra, nói: "Lấy sách vở ra, học bài mới."
Mộ Hàn thấy hành động của cô, tức giận hất tất cả sách vở xuống đất, nắm lấy cánh tay cô và nói: "Cô bị điếc à? Tôi đã bảo là cô cầm lấy tiền rồi biến đi mà, không nghe thấy hả?"
Đau đớn đan xen tức giận khiến Hiểu Tâm nhăn mặt nhưng vẫn cố nhịn, đẩy tay cậu ta ra và nói: "Vậy thì phiền cậu cố gắng chịu đựng tôi trong ba tháng nữa nhé?"
Cậu ta đạp ghế, bỏ lên phòng, và đóng sầm cửa lại. Gọi cho cha mình, cậu đòi đổi gia sư, nhưng khi nhận được câu trả lời không đúng ý mình, cậu tức giận đập vỡ điện thoại, thay đồ và đi ra khỏi nhà.
Hiểu Tâm, dù tổn thương nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, nhặt tài liệu lên và lặng lẽ rời khỏi căn nhà.
Trên đường trở về nhà, cô đã nhiều lần muốn gọi cho ba câu để trình bày sự việc tối nay nhưng chưa kịp nhấn gọi, thì ba của cậu ta đã gọi điện thoại cho cô, khi chiếc điện thoại của Hiểu Tâm rung lên, màn hình hiển thị tên người gọi là "Ba Mộ Hàn." Trái tim cô đập mạnh, ngập tràn lo lắng và mệt mỏi. Cô chần chừ một chút trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Xin lỗi cô Hiểu Tâm, tôi đã nghe về sự việc mà con trai tôi đã gây ra cho cô," giọng ông mệt mỏi. “Nhưng cô cứ yên tâm, tôi đã giáo huấn nó một trận rồi, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra sự việc như ngày hôm nay nữa nên là....”
Hiểu Tâm nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của ông và cảm thấy lòng mình ấm lại một chút. "Được, tôi sẽ cố gắng."
"Cảm ơn cô, Hiểu Tâm" ông thở phào nhẹ nhõm. "Và một lần nữa, tôi thực sự xin lỗi về hành vi của con tôi hôm nay."
Kết thúc cuộc gọi, Hiểu Tâm cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng đầy lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô quyết định sẽ không bỏ cuộc, dù con đường phía trước có thể đầy rẫy khó khăn. Và cô cũng hiểu rằng, đôi khi lòng kiên nhẫn và sự lắng nghe có thể là chìa khóa để mở cánh cửa của những trái tim đang đóng chặt.