Sáng hôm sau, khi bình minh ló rạng, Hiểu Tâm tỉnh dậy với cơn đau nhức như những vết thương trên cơ thể cô vẫn chưa nguôi. Mọi cử động đều khiến cô thấy đau, nhưng cô vẫn miễn cưỡng ngồi dậy, chuẩn bị đi đến trường. Trong tủ quần áo, cô lựa chọn bộ đồ kín đáo nhất để che giấu những vết bầm tím.
Đến trường, cô gặp Hồ Điệp, người bạn thân thiết của mình. Ánh mắt lo lắng của Hồ Điệp nhanh chóng dò xét những vết thương hiện rõ trên khuôn mặt của Hiểu Tâm. "Ông ta lại đến tìm cậu à?" Hồ Điệp hỏi, giọng đầy quan tâm. Hiểu Tâm không nói gì, chỉ buồn bã gật đầu. Cô không muốn nói về đêm qua, không muốn nhắc lại nỗi đau đã qua.
Cả ngày học trôi qua trong sự mệt mỏi và tinh thần rối bời của Hiểu Tâm. Cô cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng suy nghĩ cứ lẩn quẩn về những gì đã xảy ra.
Buổi chiều tan học, Hiểu Tâm không có lịch dạy kèm nào vì hôm nay là thứ Hai, cô chỉ dạy vào 4 ngày trong tuần là thứ Ba, thứ Năm,thứ Bảy và Chủ Nhật, những ngày còn lại thì cô đến cửa hàng đồ nướng mà Hồ Điệp đã giới thiệu cho cô làm thêm. Tại đây, công việc của Hiểu Tâm là phục vụ, giúp khách nướng thịt và cuối giờ làm là rửa chén bát, dọn dẹp.
Làm việc giúp Hiểu Tâm phần nào quên đi những lo lắng và giảm bớt cảm giác cô đơn. Ánh đèn ấm áp trong cửa hàng và tiếng cười đùa của khách hàng tạo cho cô cảm giác ấm cúng, dù chỉ là nhất thời. Công việc bận rộn đến mức cô không kịp suy nghĩ về những chuyện buồn phiền.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ khuya, Hiểu Tâm mới tan ca. Cô mệt mỏi bước ra khỏi cửa hàng, đôi chân trĩu nặng. Về đến nhà, cô vừa tắm rửa sạch sẽ vừa suy nghĩ về những khoản sinh hoạt phí cần phải tính toán lại sau khi số tiền cuối cùng đã bị lấy mất. Đã khuya, nhưng cô vẫn phải cất điện thoại, học bài và chuẩn bị thêm tài liệu cho ngày mai đi dạy. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa và hơi thở đều đặn của Hiểu Tâm, dấu hiệu của một ngày dài sắp khép lại.
Dù bóng tối của đêm qua vẫn còn ám ảnh, Hiểu Tâm biết rằng cô cần phải tiếp tục vươn lên, bất chấp những thử thách. Cô thì thầm với bản thân rằng, mỗi ngày trôi qua là một bước nữa hướng đến ánh sáng cuối con đường, nơi cô có thể tìm thấy sự bình yên và hạnh phúc thực sự.
Vào lúc Hiểu Tâm chuẩn bị đi ngủ, điện thoại cô rung lên. Một thông báo từ Hồ Điệp hiện lên màn hình. “Cậu có ổn không?” tin nhắn từ bạn cô đầy lo lắng. Hiểu Tâm trầm ngâm một hồi lâu trước khi nhắn lại: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ ổn thôi. Chỉ là cần thời gian để quen với mọi chuyện.” Hồ Điệp không trả lời ngay, nhưng Hiểu Tâm biết rằng người bạn của cô luôn sẵn sàng ở bên cạnh khi cần.
**********
Sáng hôm sau, Mộ Hàn lại như mọi hôm, dậy muộn. Cậu ăn sáng một mình, rồi đến trường. Tại đó, Khương Khải và Vương Triều đã háo hức chờ đợi, hỏi han cậu về buổi học tối qua có điều gì thú vị không. Mộ Hàn cau có: “Cô ta bắt tao làm tận ba bài tập về nhà.”
“Thế anh có làm không?” Vương Triều tò mò hỏi.
Mộ Hàn kiên quyết đáp lại: “Điên à! Sẽ không bao giờ có chuyện đó, nếu tao làm thì cô ta sẽ nghĩ tao sợ cô ta à?”
Khương Khải cười khẩy, vỗ vai Mộ Hàn, “Mày đúng là...”
Vương Triều nhanh nhảu hỏi: “Vậy ngày mai mày tính giở trò gì với cô ta?”
“Chưa biết” Mộ Hàn lắc đầu.
Khương Khải lén lút vẫy vẫy Mộ Hàn lại gần, rồi thì thầm vào tai: “Tao có một trò này hay lắm đấy!”
Nghe xong, Mộ Hàn cười nham hiểm: “Được, ý kiến hay đấy. Mày cũng bỉ ổi không kém gì tao, Khải à.”
Vương Triều, thấy hai người thì thầm, tò mò hỏi han nhưng cả hai chỉ cười cười và nói đó là bí mật.
Khi tan trường, Mộ Hàn ghé vào một cửa hàng bán đồ chơi, mua vài món đồ nhỏ. Trong đầu cậu đã lên kế hoạch cho một ngày học “bất thường” vào ngày mai.