Dừng chân tại thủ đô Paris nước Pháp, Lãnh Tâm cùng mẹ bắt đầu di chuyển đến khu phố A.
Nghe nói đây là khu phố có an ninh rất kém, thường xuyên xảy ra xô xát giữa các băng đảng mafia.
Bích Tuyền dù không muốn cùng con trai mình phải sống tại một nơi thiếu an ninh như thế này nhưng bà cũng chẳng thể nào làm gì khác được, mới chuyển đến đây nên nền kinh tế của bà không ổn định, không có đủ điều kiện để dọn đến nơi ở khác tốt hơn được.
Mấy ngày trước khi đến đây, bà đã liên hệ với một công ty môi giới nhà đất để bàn bạc lại việc mua nhà.
Giá cả của ngôi nhà bà mua cũng nằm trong khả năng chi trả nên bà đã nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục.
Ngôi nhà Bích Tuyền mua lại nằm gần cuối con đường, nhìn bên ngoài vào cơ hồ còn rất mới không có cũ kĩ lắm, người chủ cũ của căn nhà nghe nói là vừa mới dọn đến một khu phố khác để sinh sống nên đã nhờ công ty rao bán lại căn nhà này.
Bích Tuyền dùng chìa khóa mở khóa cửa sau đó liền dắt tay đứa con trai lớn của mình vào trong nhà.
Hai mẹ con quan sát xung quanh ngồi nhà, đây là một căn nhà hai tầng trông rất là rộng và sạch sẽ, được trang trí theo phong cách cổ điển đơn giản.
Đặt vali đồ xuống, Bích Tuyền xoay qua nói với con trai: "A Tâm, con cứ ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi đi, khi nào mẹ dọn dẹp xong sẽ liền gọi con".
"Không cần đâu mẹ, để con dọn dẹp cùng mẹ".
Lãnh Tâm lắc đầu kháng nghị.
"Nhưng con đi đường xa từ sáng đến giờ cũng đã mệt rồi, cứ ngồi nghỉ đi con".
"Mẹ cũng vậy mà".
"Không giống nhau".
Câu nói này của Bích Tuyền là đang ám chỉ đến căn bệnh tim bẩm sinh của Lãnh Tâm.
Từ nhỏ khi sinh ra Lãnh Tâm đã mắc trong người bệnh tim, sức khỏe vì thế cũng trở nên yếu ớt không được khỏe mạnh giống như những người cùng chăng lứa.
Cứ lâu lâu là bệnh tim cậu lại tái phát một lần khiến cho cả ba và mẹ đều nháo nhào cả lên.
Lãnh Tâm có một đứa em trai bé hơn mình hai tuổi tên là Lãnh Tuyên, sức khỏe của y không yếu ớt giống như cậu mà ngược lại rất khỏe mạnh.
Y được đến trường đi học như những người khác còn cậu thì chỉ có thể ở nhà mời gia sư đến dạy, y được chạy nhảy vận động còn cậu lại chỉ mới đi một đoạn đường ngắn thôi là đã phải ngừng lại mà thở dốc rồi.
Nhiều lúc Lãnh Tâm thực sự cảm thấy rất ghen tị với người em trai này, nhưng cậu lại không thể ghét y được.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của em ấy khi ở cùng mình, mọi sự ghen tị trong lòng Lãnh Tâm dường như tan biến trở thành hư vô.
Nhưng cho dù vậy thì căn bệnh tim này vẫn như là một nhát dao rỉ máu cứa sâu vào trong lòng Lãnh Tâm, mọi người trong nhà cũng ít khi nhắc đến nó ở trước mặt cậu.
Bích Tuyền cũng không hề nói thẳng ra, bà dùng một câu "không giống nhau" để nhẹ nhàng ám chỉ với cậu rằng con là một người mắc bệnh tim, cho dù cùng đi đường xa đi chăng nữa thì con mới là người cần nghỉ ngơi.
Nghe hiểu hàm ý trong câu nói của bà, Lãnh Tâm ỉu xìu nói: "Vâng".
Sau đó bản thân lại đi đến một chiếc ghế sô pha được đặt ở gần đấy, dùng khăn tay lau nhẹ lên các bề mặt bị dính bụi của nó sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bích Tuyền thấy vậy liền hài lòng, cười ra tiếng một cái rồi lại bắt tay vào chuyện dọn dẹp nhà cửa.
Chẳng mấy chốc, căn nhà đã trở nên sạch sẽ không còn bụi bặm như ban đầu.
Lãnh Tâm thấy nhà đã được mẹ dọn xong tất cả liền đem vali lên trên phòng và bày biện, sẵn đem chăn màng chiếu gối cũ gom gọn lại để sang một một rồi trải chăn niệm mới mà mẹ con cậu đã chuẩn bị sẵn khi mới dọn đến đây ra.
Căn nhà này bao gồm 2 phòng ngủ, mỗi phòng đều có một phòng tắm riêng, một phòng khách, một phòng bếp cùng một nhà kho nhìn chung cũng khá là rộng rãi.
Lãnh Tâm cùng mẹ mỗi người một phòng, bày biện xong phòng cho mẹ, cậu lại xách vali đến phòng của mình.
Sau khi xong việc cậu liền mang đống chăn niệm cũ đó xuống nhà, đi được một đoạn thì bị mẹ cậu ngăn lại.
"Trời đất, đưa đây mẹ mang xuống cho! Không một hồi lại mệt nữa".
"Không sao đâu mẹ, cứ để con".
Lãnh Tâm lắc đầu từ chối.
Bích Tuyền ẩn ẩn nghe thấy sự kiên quyết trong giọng nói của cậu nên cũng không muốn khuyên ngăn gì hơn, bà không muốn làm cho con mình nghĩ rằng mình coi thường nó.
Cứ đứng ở một bên xem thôi vậy, khi nào thằng bé mệt thì đứng ra làm thay.
Đi xuống nhà, bà giúp Lãnh Tâm mở cửa sau đó cùng cậu bước ra ngoài vứt đống chăn niệm cũ đó.
Có một vài người hàng xóm ở gần đó thấy vậy thì dùng tiếng Anh hỏi: "Hai mẹ con cô mới dọn đến đây sống à?".
Bích Tuyền thuần thục dùng tiếng Anh đáp lại: "Vâng đúng vậy, mẹ con chúng tôi chỉ mới dọn đến đây chưa hiểu biết gì nhiều, có gì mong mọi người chiếu cố hai mẹ con chúng tôi nhé".
Người hàng xóm đó cũng rất thân thiện mà nói: "Cái gì mà chiếu với chả cố chứ! Ở đây ai cũng như nhau hết cô ạ, đa phần đều là người ngoại quốc dọn đến sống cả thôi".
"Đúng vậy đấy".
Một người hàng xóm gần đấy cũng lên tiếng.
"À mà đúng rồi, ở đây an ninh không được tốt nên sau sáu giờ hai mẹ con hạn chế ra ngoài đường nha, kẻo lại gặp chuyện không may thì toi".
Nữ hàng xóm trẻ đối diện nhà bà lên tiếng.
Bích Tuyền nghe thấy vậy thì cũng sợ sợ trong lòng, gật gù nói: "À vâng, cảm em cô đã nhắc"..