Lãnh Tuy mặt dù có chút bất ngờ trước tin Lãnh Tâm quen bạn nhưng trước hết ông vẫn bình tĩnh hỏi: "Người bạn con quen tên gì? Nhà cửa ở đâu? Ba mẹ làm nghề gì? Còn nữa, người đó có em trai hay em gái gì không?"
Lãnh Tâm cảm thấy thật bất lực trước những câu hỏi của ông, cậu cười một cách đầy gượng gạo rồi đáp lại ông.
"Ba à, có cần phải hỏi nhiều đến thế không? Cậu ấy cũng không phải tội phạm, đâu cần phải hỏi những câu như vậy đâu ba."
Nhưng ba Lãnh lại muốn biết, ông lo rằng con trai mình sẽ chơi phải bạn xấu và bị người ta lừa gạt.
Vậy nên trước tiên ông phải hỏi để biết hết được những thông tin cá nhân cơ bản này của người bạn cậu mới quen thì ông mới có thể yên tâm được.
"Cần!"
Thở dài một tiếng, cậu nói: "Ba thật là..., hiện tại thì con chỉ biết cậu ấy là tên Henry." Còn về chuyện hắn đang bị truy sát, cậu hoàn toàn giấu nhẹm đi, không đề cho ông biết.
"Chỉ mới biết có bao nhiêu thôi mà con đã nhận định đối phương là bạn?"
Giọng nói Lãnh Tuy có chút kích động khiến cho cậu nhất thời không biết nên nói sao.
"Con..."
Nói được một chữ lại ngừng, Lãnh Tâm không tiếp tục nói thêm gì nữa, lỡ như càng nói càng khiến ông sinh nghi thì chết.
Ba Lãnh bên đầu dây bên kia cũng không lên tiếng nên bầu không khí giữa hai người trong phút chốc trở nên im ắng lạ thường.
Phải đến một lúc sau, ông mới thở dài nói.
"Thôi được rồi, ba sẽ không nói về vấn đề này nữa.
Còn về chuyện tổn thương cổ họng của bạn con, nó không thuộc chuyên môn của ba nhưng ba sẽ liên hệ với người trong ngành để tìm cách chữa trị giúp cậu ta."
Lãnh Tâm nghe vậy liền ríu rít nói lời cảm ơn ba Lãnh: "Vâng, con cảm ơn ba."
"Ba con với nhau, cảm ơn gì nữa chứ."
Nghe ông nói câu này, Lãnh Tâm chỉ biết cười, nhưng nụ cười này lại có gì đó rất gượng gạo.
Có lẽ cậu đã biết sự thật đó, rằng Lãnh Tuy không phải ba ruột của mình.
...
Gấp lại quyển sách, Lãnh Tâm lúc này thật muốn tự mình đấm mình một cái.
Nhưng hiện giờ cả tay và chân đều bị xích lại như vậy thì cậu có thể làm gì đây?
Phải, cậu đang bị giam cầm.
Bị giam cầm bởi chính người mà mình đã từng giúp đỡ.
"Nếu biết trước tương lai bản thân sẽ có kết quả như vậy thì lúc trước mình đã không cứu hắn ta rồi."
Cậu hối hận, nhưng đã muộn.
Giam cầm thì cũng đã bị giam cầm rồi, giờ cậu có hối hận cũng chẳng có ít gì.
Nó cũng không thể giúp cậu thoát ra khỏi đây được.
Cạnh.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Henry trên tay cầm ly sữa, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cậu một cái rồi mới tiến lại gần giường.
Đặt nó trên bàn, hắn đưa tay lên muốn vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cậu nhưng lại bị cậu né tránh.
Bàn tay hắn khựng lại, nét mặt hắn thương tâm nhìn cậu hỏi: "A Tâm, em hận tôi đến thế sao? Cho dù là chạm vào cũng không được?"
Lãnh Tâm chỉ đưa mắt nhìn hắn chứ không đáp, bây giờ khi đối diện với người đàn ông này, cậu đã không còn niềm nở như trước kia nữa mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, điềm đạm.
"Tôi biết em rất hận tôi, rất không thích việc bị tôi giam cầm.
Thế nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác hơn được, nếu không làm như vậy thì em sẽ rời xa tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không hề muốn như vậy một chút nào đâu A Tâm à."
Hắn vừa nói vừa tháo sợ dây xích trên tay cậu ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đi những vết ửng đỏ do dây xích mang lại.
Hắn sợ cậu đau, nhưng hắn không thể không xích cậu lại.
Hắn sợ cậu sẽ làm chuyện ngu ngốc, tự hủy hoại bản thân mình.
Bị Henry chạm vào, cậu vô thức rụt tay lại, không may lại động trúng vết xước nhỏ trên đó khiến cậu nhíu mày vì đau.
Hít một hơi thật sâu, cậu để mặc cho hắn tiếp tục nắm lấy tay mình.
Tuy rằng khó chịu nhưng ít nhất sẽ không bị đau như lúc nãy.
Henry để ý thấy nét mặt Lãnh Tâm thoáng có chút thay đổi thì cẩn thận dò xét, hắn nâng tay cậu lên, quan sát kĩ xem cổ tay có bị thương chỗ nào hay không thì phát hiện ra nơi đó có một vài vết xước nhỏ.
Ngay lập tức, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, tiếng bước chân nghe đâu cũng gấp có vẻ gấp gáp lắm.
Một lúc sau, Henry trở lại đây với một lọ thuốc mỡ trên tay.
Lãnh Tâm vừa nhìn vào nhãn dán trên lọ thuốc mỡ đó thôi cũng đủ biết nó là hàng tốt rồi.
Mở nắp lọ thuốc mỡ ra, hắn nhẹ nhàng thoa chúng lên những vết xước trên cổ tay cậu.
Da cậu vốn mẫn cảm nên ngay khi vừa tiếp xúc với thuốc mỡ lành lạnh, cậu có phần rùng mình.
"Thật lạnh." Âm thanh cậu phát ra như tiếng mèo kêu, bởi vì âm lượng rất nhỏ nên phải tập trung lắm mới có thể nghe thấy được.
Mà Henry mỗi khi ở cạnh Lãnh Tâm vốn luôn cẩn thận lắng nghe và quan sát tất cả mọi việc nên đã nghe thấy những gì cậu vừa nói.
Hắn bật cười một tiếng, vừa nhẹ nhàng dùng thuốc mỡ thoa đi thoa lại nơi bị xước trên tay cậu hắn vừa nói: "Tất nhiên là phải lạnh rồi, tại nó là hàng tốt mà."
Cậu không đáp lại, chỉ im lặng cúi đầu xuống, không hề muốn để ý đến hắn.
Lúc này, trông thật giống như rằng Henry đang tự nói chuyện một mình hơn là nói cùng với cậu..