Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Đây là Kevin bảo tôi đưa cho cậu, cậu ấy ở nơi này đợi cậu và bạn cậu.”
Lâm Dật Phi nhìn tấm thẻ, phía trên viết địa chỉ của một tòa khách sạn. Cậu nhìn Chris đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể đi chứ.”
“Vì sao không thể.” Câu trả lời của Chris khiến Lâm Dật Phi vui vẻ.
Thông thường thì sau khi giành được giải quán quân sẽ có rất nhiều phóng viên chạy theo phỏng vấn, nhưng Kevin đã trốn, bỏ lại huấn luyện viên đáng thương đang cực lực trả lời vô số câu hỏi của phóng viên.
Vốn cho rằng Kevin sẽ chọn một khách sạn lớn nào đó, nhưng khi bọn họ ngồi xe tới đó mới thấy thì ra đây chỉ là một nhà hàng nhỏ. Trước cửa chỉ có một ngọn đèn, lúc đẩy cửa vào, chuông gió phát ra tiếng đinh linh đinh linh.
Mà Kevin thì đang mỉm cười ngồi bên cửa sổ chờ bọn họ.
Micro đang được mở, cả nhà hàng đều đắm chìm trong dòng âm nhạc nhẹ nhàng.
Lâm Dật Phi cùng Chris đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, trên bàn là một ngọn nến xinh đẹp, giữa cả chiếc bàn trống rỗng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến tâm tình người khác thoải mái.
“Ha ha, sao anh có thể thoát khỏi phóng viên vậy?”
“Anh đội nón thể thao, xen lẫn trong đoàn nhân viên công tác mà trốn ra.” Tuy chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng Kevin vẫn tựa như một cảnh đẹp được trưng bày trong tủ kín, khiến những ai đi ngang qua đều phải dừng chân thưởng thức.
“Cảm giác giành được giải quán quân thế nào?”
Kevin chống cằm, nhìn Chris: “May là, anh không phải người cố chấp với danh hiệu quán quân, anh chỉ quan tâm đối thủ của mình có thể cho mình một trải nghiệm không gì sánh bằng hay không thôi.”
“Sẽ không để anh chờ lâu.” Giọng nói của Chris lạnh lùng. Nâng ly hồng trà trước mắt lên nhấp một ngụm nhỏ, phong độ này cũng nổi bật tựa như khí chất của Kevin, Lâm Dật Phi bỗng cảm thấy mình có chút dư thừa.
“Ai da, hai người thành một cặp rồi à.”
Lời nói của Lâm Dật Phi khiến Kevin bật cười, ngay cả vai cũng run lên.
Cơm của nhà hàng tuy không ngon bằng khách sạn lớn, nhưng mùi vị cũng rất tuyệt, không khí cũng tốt. Sau một hồi khẩn trương theo dõi trận đấu thì đến đây ngồi sẽ giúp tâm hồn bay bổng nhẹ nhàng trở lại.
Lâm Dật Phi và Kevin luôn thảo luận về trận đấu hôm nay, về rất nhiều kỹ thuật và chiến thuật, sau khi được Kevin giải thích, Lâm Dật Phi cũng hiểu được nhiều điều. Tuy trước khi trọng sinh cậu cũng thường xuyên cùng Kevin thảo luận những chuyện này, nhưng có lẽ Kevin của lúc ấy đã đạt đến đỉnh cao của thế giới nên có nhiều giải thích không giống với bây giờ. Nhưng hắn của hiện tại, càng hợp với Lâm Dật Phi hơn.
Mà Chris cũng không làm khó nữa, nói ra những lời khiến Kevin thưởng thức.
Bữa tối đã xong, Lâm Dật Phi và Chris phải về khách sạn.
“Này, Lâm.” Bên đường, Kevin lại gọi cậu.
“A? Chuyện gì?” Lâm Dật Phi quay đầu.
“Lớn nhanh một chút, để lúc anh còn ở tuổi hoàng kim có thể đối chiến với em.”
Lâm Dật Phi mỉm cười, “Biết rồi, sư phụ.”
Hai người trở lại khách sạn, Lâm Dật Phi ăn no ngồi trên sô pha xem ti vi.
“A, lúc nãy vui quá nên ăn nhiều, bây giờ bụng có hơi đầy…”
Chris dọn dẹp hành lý, ngày mai bọn họ sẽ trở về Washington. Thật ra anh muốn cùng Lâm Dật Phi ở Luân Đôn thêm vài ngày, nhưng vì cần làm thủ tục nhập học trường Ghosn, bọn họ phải chuẩn bị cho cuộc sống trung học sau này.
Dọn xong hai chiếc hành lý, Chris ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Phi, “Còn khó chịu không? Có bao nhiêu cậu ăn hết bấy nhiêu.”
“Ăn ngon mà, sau này về Washington rồi sẽ không thể nếm được hương vị này nữa.” Lâm Dật Phi miễn cưỡng gối đầu lên đùi Chris.
“Về Washington rồi, tớ cũng sẽ dẫn cậu đi ăn những món này.” Chris đẩy ra những sợi tóc ngắn trên trán Lâm Dật Phi.
“Hì, Chris… món ngon nhất mà cậu từng ăn là món gì vậy?”
“Sư tử đầu và trà kê đản.”
“A…” Lâm Dật Phi nhìn vào mắt Chris, “Những món này rất bình thường nha, cậu đến phố người Hoa là có rồi. Còn rất nhiều thức ăn vặt khác, không phải tớ thường xuyên cùng cậu ăn sao?”
“Sư tử đầu thêm sa tế.”
Chris vừa nói như vậy Lâm Dật Phi liền hiểu được ý anh là gì, trong lòng có một loại cảm động nảy sinh.
Sáng hôm sau, Chris mất hết mười phút mới gọi được Lâm Dật Phi rời giường, hai người cùng bay về Washington.
Một tuần sau đó, bọn họ chính thức làm thủ tục chuyển vào trường Ghosn học. Lâm Dật Phi cảm thấy mình thật may mắn, có thể học cùng trường với Katherine và Ivy. Lâm mama lưu luyến không rời thu xếp hành lý cho con mình, dặn cậu phải biết tự chăm sóc vân vân. Lúc nhập học, George lái xe đến dưới lầu Trần Lâm Kí đón cậu, Chris đã ngồi bên trong.
“Chris à, dì biết tình cảm của con với tiểu Phi rất tốt, con giúp dì chăm sóc nó nha, đứa nhỏ này cứ như con nít luôn làm dì phải lo lắng.” Lâm mama vừa xuống lầu, Chris đã ra khỏi xe, bộ dáng lễ phép với người lớn mà đứng trước mặt Lâm mama.
“Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tiểu Phi thật tốt.” Chris thật nghiêm túc hứa hẹn.
“Giao cho con thì dì không còn lo lắng nữa rồi, con dì đó… vẫn là lần đầu tiên ra ngoài sống.”
Lâm mama càng nói càng khiến Lâm Dật Phi xấu hổ, nghe những lời đó tựa như Lâm gia đang gả con mình cho Chris vậy…
“Mẹ – cũng không phải ở chỗ nào xa lắm, mặc dù trường Ghosn ở ngoại thành, nhưng vẫn thuộc địa phận của Washington mà! Mỗi tháng con đều trở về!”
Cũng may Lâm papa kéo Lâm mama đi, sau đó nháy mắt với Lâm Dật Phi ý bảo “đi đi”.
Ngồi vào xe, Lâm Dật Phi quay đầu nhìn bảng hiệu Trần Lâm Kí, tuy rằng mình luôn có hy vọng được rời khỏi phố người Hoa mà đi đến những nơi khác để mở mang kiến thức, nhưng ngày này đến rồi, lòng Lâm Dật Phi lại dâng lên cảm xúc tiếc nuối.
Đấu kiếm xã của trường cấp hai Ghosn rất bình thường, nhưng từ trung học thì đấu kiếm xã lại là một đội ngũ đấu kiếm nổi tiếng của cả nước, không hề ít đại học đều đến đây tìm kiếm nhân tài. Mặc dù nó ở ngoại thành, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, tạo thành một xã khu. Lâm Dật Phi và Chris đi trong sân, nhìn xung quanh, Lâm Dật Phi có cảm giác như mình đang bước trong một ngôi trường đại học. Một số học sinh mặc đồng phục của trường đi ngang qua, trên mặt cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo, khác biệt rất lớn với các học sinh trường Griffith. Nếu nói Griffith là trường quý tộc, như vậy Ghosn chính là ngôi trường dành cho các tinh anh.
Còn chưa kịp đi đến tham quan các dãy phòng học và thư viện, thì Lâm Dật Phi và Chris đã được thông báo đến nhận phòng ở ký túc xá.
Trong nháy mắt mở cửa, Lâm Dật Phi cảm thán.
“A… Phòng này còn tốt hơn nhiều so với phòng của tớ!”
Ký túc xá tiện nghi mở rộng cửa, là phòng hai người. Hai chiếc giường đều có tủ trên đầu, hai tủ quần áo, giá sách và bàn học đầy đủ, cả trường lẫn ký túc xá đều được mạng internet bao trùm. Lâm Dật Phi ngồi trên giường, nghĩ thầm lúc mình học đại học ở New York còn chưa tiện nghi được như ở đây.
Chris dọn dẹp chiếc giường bên trái trước, sau đó vỗ vỗ Lâm Dật Phi.
Cậu tựa như tiểu thiếu gia, nằm trên giường Chris nhìn anh dọn dẹp chiếc giường khác. Sau khi thu dọn xong, anh xếp quần áo của hai người vào tủ, đông tác gọn gàng nhanh chóng.
“Ai, nếu cậu mà là con gái chắc chắn sẽ rất hiền lành, tớ lập tức cưới cậu làm vợ.” Lâm Dật Phi duỗi thẳng chân, gối đầu lên cánh tay mình suy nghĩ.
“Tớ có phải con gái hay không cũng không sao cả, đều có thể cưới cậu.” Chris nói, lấy kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt vào phòng tắm. Dù sao thì ký túc xá học sinh không phải khách sạn năm sao, phòng tắm không có bồn lớn, nhưng vẫn tương đối sạch sẽ.
Chớp mắt đã đến giữa trưa, có người đẩy cửa phòng bọn họ, gương mặt búp bê của Ivy xuất hiện: “Chào! Lâm! Tớ ở phòng bên cạnh cậu!”
“Thật sao?” Lâm Dật Phi xuống giường, “Không biết Katherine có đến không!”
“Cậu ấy hẳn là ở ký túc xá khác! A, thật muốn lập tức xem bảng phân lớp! Hy vong có thể chung lớp với cậu!”
“Hi hi, tớ cũng mong vậy.” Lâm Dật Phi nhìn Chris, “Này! Cùng ăn trưa đi! Sau đó xem bảng phân lớp!”
“Ừm.” Chris nhẹ nhàng trả lời.
Trong nhà ăn của trường trung học, học sinh mới đông như biển. Mọi người hưng phấn thảo luận, mà cuối cùng Lâm Dật Phi cũng tìm thấy Katherine, bốn người ngồi chung với nhau.
“Tớ thấy ký túc xá rồi, thật tuyệt vời. Bạn cùng phòng cũng không tệ, bây giờ mong chờ nhất là cuộc sống của học kỳ mới!” Katherine nhướng mày, “Đương nhiên, còn thêm đội đấu kiếm của ngôi trường này!”
“Tốt nhất là bốn người chúng ta được học chung lớp!” Đôi mắt Ivy lóe lên tia hy vọng.
Lâm Dật Phi ngửa đầu hưởng thụ mỹ thực: “Tớ chỉ biết tớ mà ở trong này thì nhất định sẽ béo ra… Bởi vì thức ăn nơi này thật sự quá ngon! Khó trách phí sinh hoạt của Ghosn lại đắt thế, bây giờ nghĩ lại thấy cũng đáng!”
Một học sinh mặc đồng phục trường đi đến trước bàn ăn của họ, trên mặt có ít tàn nhang, làn da trắng nõn. Nhưng nhìn những đường cong lộ ra sau lớp đồng phục, Lâm Dật Phi đoán người này hẳn rất cường tráng.
“Hi, chào mọi người, anh là học sinh lớp mười hai thành viên của đội đấu kiếm, anh tên Ben Affleck.”
Nghe được lời giới thiệu của hắn, Ivy có chút khẩn trương, vừa muốn đứng lên thì Ben đã đè lại vai hắn: “Đừng khẩn trương như vậy, anh chỉ đến đây ăn cơm thôi. Không ngờ lại nhìn thấy hai người nổi tiếng trong giới đấu kiếm trung học.”
Lâm Dật Phi rất lễ phép bắt tay với Ben, mà Chris chỉ hơi gật đầu.
“Lâm, anh đã xem trận chung kết của cuộc thi liên minh cả nước, rất phấn khích. Có mấy người trong đội đấu kiếm đều mong chờ có thể đối luyện với em, chỉ mong lúc đấu với nhau em đừng nghĩ rằng bọn họ dùng chiến thuật thay phiên để ức hiếp em.”
Lâm Dật Phi luôn không quen được người khác khen ngợi, Ben nói như vậy thật khiến cậu ngượng ngùng.
“Còn em nữa, Chris. Nhóm con gái đều đang chờ đợi băng sơn vương tử em đó. Và em cũng tạo ra một áp lực rất lớn cho các học sinh lớp trên các anh, sau khi huấn luyện viên của tụi anh xem xong trận đấu của em, đã hỏi các anh ai có thể hô hấp bình thường trước hơi thở áp suất thấp mà em phát ra?”
“Tôi đoán rất nhiều người đều có thể.”
Lâm Dật Phi dùng vai đụng đụng Chris, anh mới vươn ra bắt tay với Ben.
“Được rồi, không quấy rầy các em tiếp tục ăn trưa, anh tin các em đều sẽ tham gia đội đấu kiếm, đội đấu kiếm tụi anh đang chờ đón các em.” Ben cười đi đến chỗ các học sinh đang mặc đồng phục bên kia, hai nữ sinh nhìn thấy Chris thì khe khẽ nghị luận.
“Oa, Chris, nhìn không ra cậu lại chiếm được trái tim của nhiều chị lớp trên quá nha!”
“Có cậu là đủ rồi.” Gương mặt Chris vẫn bình tĩnh, dùng tiếng Trung nói.