- Làng du lịch sao có thể xây dựng bên cạnh đập nước được chứ?
Thẩm Băng Thanh hoài nghi chất vấn:
- Lẽ nào trước nay chúng ta lấy nước tắm của người khác để uống để sinh hoạt sao?
Một người phụ trách đập nước ở bên cạnh liền nói:
- Anh cảnh sát hiểu lầm rồi. Nước này chảy từ thượng du xuống, cũng không biết đã có bao nhiêu người và động vật tắm gội trong đó. Vì thế nước trong đập còn phải trải qua các bước tinh chế và khử trùng, cùng nhiều quy trình khác nữa, mới có thể phân phối đến thiên gia vạn hô. Cho dù có người bơi lội trong đập chứa nước thì cũng có thể cho phép được.
Thẩm Băng Thanh đang muốn vạch trần sự ngụy biện của gã, nhưng Đỗ Long lại nói:
- Băng Thanh, điều tra án quan trọng hơn.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Người chết có thể là du khách hoặc nhân viên của làng du lịch. Mấy ngày này có ai đến báo mất tích không?
Người phụ trách lắc đầu nói:
- Không có, mấy ngày nay không nghe nói có người mất tích.
Thẩm Băng Thanh gặp hỏi không ra manh mối gì, liền quay người đi đến phía mấy người Đỗ Long đang bận rộn bên cái thi thể hỏi rằng:
- Thế nào rồi, phát hiện được gì không?
Hứa Hải và Tạ Ba lắc lắc đầu, sau đó quay nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy Đỗ Long dùng que gỗ nhỏ đâm vào ngực người chết. Tình cảnh đó không tránh khỏi khiến người ta lườm nguýt.
Thẩm Băng Thanh đi qua liền hỏi:
- Đỗ Long, anh phát hiện được gì rồi?
Đỗ Long lại dùng cái que kia đâm đâm, sau đó cười nói:
- Cậu xem, bên trong có thứ đang động đậy. Người con gái này từng nâng ngực, vì lí do thi thể phình to, bên trong xuất hiện khoảng trống, nên thứ đồ vật này có thể tha hồ dịch chuyển. Nếu làm ở bệnh viện chính quy thì đồ vật kia ắt phải có dấu nhận dạng. Như vậy có thể tìm ra xưởng sản xuất thậm chí địa điểm làm phẫu thuật, và cũng có thể biết được người con gái này tên họ là gì.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, sau đó Đỗ Long nói tiếp:
- Nhìn từ trạng thái có lẽ thi thể cô ấy đã ngâm trong nước khoảng hai ngày. Xấp xỉ thời gian tử vong, bởi vì bụng dưới không phồng trướng, hẳn không phải chết đuối. Đập nước có thể là nơi lí tưởng để sát nhân vứt xác.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Nhìn ra nguyên nhân cái chết rồi sao?
Đỗ Long đáp:
- Trên cổ không có vết thắt, trên người lại không có vết thương. Ngâm lâu như vậy, nếu không giải phẫu thì nguyên nhân tử vong cũng khó mà nói rõ.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy đợi pháp y đến mang thi thể về kiểm nghiệm đi. Tôi định đến làng du lịch bên kia xem thử, có khả năng ở đó xác nạn nhân bị người ta vứt xuống nước.
Đỗ Long lại liếc mắt nhìn thi thể nói:
- Băng Thanh, cậu có thấy không, nạn nhân dáng người rất cao, hơn nữa hai chân có chút triệu chứng biến dạng. Chắc là do giày cao gót tạo ra, vóc dáng cao ráo thế này dễ khiến người ta ghen tị, những người con gái như vậy hẳn rất thu hút sự chú ý của người khác. Tuy mái tóc cô ta bị trôi trong nước hai ngày nhưng vẫn rất vào nếp. Móng tay cô ta được chăm sóc kĩ càng, sơn móng tay ngâm hai ngày vẫn rất sáng. Loại sơn màu vỏ quýt này đang rất được ưa chuộng trong mùa hè năm nay. Trên người cô ta vẫn có nhiều chi tiết còn nguyên vẹn. Có thể nói rằng đời sống của cô gái này tương đối sung túc dư dật và rất có khí chất
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy chúng ta đi xem xem, ở làng du lịch liệu có ai còn nhớ tới mĩ nhân có thân hình cao lớn bốc lửa, giàu có và rất khí phái này không nhé. Hứa Hải cậu ở đây đợi pháp y, Tạ Ba cậu cùng chúng tôi đến làng du lịch.
Ba người lái xe đến làng du lịch, chỉ thấy nơi này được trang hoàng theo phong cách phương tây. Trước cửa là bờ cát, trong bãi đỗ xe phía sau lưng có vài chiếc xe ô tô. Có chỗ vẫn còn là đất ngoài giấy phép.
Nhìn đến đây, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh có chút đau đầu. Người đến đây chơi đều có xe, cũng đều có công cụ vận chuyển tử thi. Nếu người chết không phải chết ở làng du lịch, mà là bị người khác chở đến vứt xác, vậy thì tình hình khá là phức tạp.
Người phụ trách đập nước đưa đến giám đốc trực ban của làng du lịch. Thẩm Băng Thanh phóng to mặt người chết trong máy ảnh cho anh ta xem. Vị giám đốc trực ban làng du lịch có chút nao núng nhìn thoáng qua, liền nói:
- Tôi chưa từng gặp cô ta, thật đấy, cô ta không phải khách của chỗ chúng tôi.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Chỗ các anh có cung cấp phòng ở không? Tôi thấy vài chiếc xe dừng lại chỗ các anh không chỉ một ngày.
Giám đốc trực ban nói:
- Đúng vậy, chúng tôi có cung cấp phòng nghỉ, rất nhiều khách hàng không xa quá ngàn dặm đến chơi, không muốn về ngay. Thậm chí có người còn ở lại nhiều ngày.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Theo quy định của bộ công an, hễ là địa phương cung cấp kinh doanh nhà nghỉ đều phải được sự phê duyệt của cục công an. Được trang bị hệ thống theo dõi, mạng lưới kết nối với cục công an. Tại sao tôi không nhìn thấy camera? Thiết bị mạng lưới liên kết của các anh ở đâu?
Giám đốc trực ban cười khổ nói:
- Anh cảnh sát à, nơi này hẻo lánh như vậy, cho dù chúng tôi muốn kéo dây mạng thì cục điện tín cũng không nguyện kéo về. Chỗ chúng tôi khai trương chưa lâu, vẫn chưa trang bị được máy tính và hệ thống camera. Có điều những vị khách thuê phòng nghỉ dừng chân, chúng tôi đều tiến hành từng bước đăng kí chứng minh thư nhân dân
Thẩm Băng Thanh trau mày nói:
- Vậy anh mang sổ đăng kí đến đây.
Trong khi giám đốc trực ban gọi một nhân viên phục vụ đi lấy sổ đăng kí, thì Đỗ Long hỏi:
- Giám đốc, chỗ các anh gần đây có một mĩ nữ thân hình bốc lửa đến ở không? Cô ấy cao khoảng mét bẩy lăm, đồng thời có mang giày cao gót. Xem ra cao trên mét tám, tuổi tác trong khoảng ba mươi trở lại.
Vị giám đốc trực ban ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói rằng:
- Những cô gái xinh đẹp đến đây không ít, nhưng thân hình cao như vậy thì mấy ngày gần đây dường như chưa từng nhìn thấy.
Bản đăng kí được mang đến, Thẩm Băng Thanh dò xem tên tuổi, số chứng minh thư của những người thuê phòng và thời gian rời đi của họ. Sau đó tìm hỏi lần lượt từng nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ đều bày tỏ gần đây chưa từng nhìn thấy mĩ nữ đặc biệt này. Đỗ Long lại đi tìm vài du khách, bọn họ đều biểu thị cô mĩ nữ cao đẹp như vậy họ không thể không nhớ được. Vì vậy rất có thể người đẹp này trước nay chưa từng xuất hiện trước mắt họ.
Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long sang một bên thương lượng nói:
- Rất có thể nạn nhân bị người ta dùng xe kéo đến, sau đó nhân dịp đêm tối vứt xác xuống nước.
Đỗ Long nói:
- Cái này có chút khó nói, một trăm tội phạm thì có tới một trăm phương thức phạm tội. Có điều những người dời đi ngày hôm sau chắc hẳn phải biết gì đó, cậu xem có mấy người dời đi một ngày trước.
- Có chín người, xem ra là ba nhóm người, trong đó có một cặp tình nhân trẻ tuổi, đã đi lúc trời vừa sáng. Có một nhà ba người, ăn xong bữa trưa thì dời đi. Ngoài ra còn bốn người đàn ông trung niên, đến tối mới đi.
Đỗ Long nói:
- Nếu đám mây an toàn của ta rộng ra thì tốt, lập tức có thể tìm ra tin tức cụ thể về họ. Bây giờ chỉ có thể dùng điện thoại gọi người kiểm tra giúp.
Thẩm Băng Thanh ra một chỗ gọi điện, Đỗ Long thì đi vào bãi đỗ xe. Hắn nhìn quanh bốn phía, đột nhiên vẫy tay gọi Tạ Ba:
- Tiểu Tạ, cậu tới đây một chút.
Tạ Ba chạy lại, hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, anh có phát hiện gì vậy?
Đỗ Long nói:
- Tôi muốn làm một thử nghiệm, thử nghĩ coi hung thủ dùng xe chở thi thể người chết đến đây. Sau đó canh ba nửa đêm mang thi thể vứt xuống đập nước. Hắn sẽ làm thế nào? Phương diện này cần rất nhiều yếu tố cậu biết không?
Tạ Ba động não suy nghĩ nói
- Đầu tiên hắn phải đánh lạc hướng sự chú ý của nhân viên phục vụ vào bãi đỗ xe. Cửa sổ ở đây không cao, có lẽ hắn từ cửa sổ nhảy xuống.
Đỗ Long hỏi lại:
- Vậy hắn trở về bằng cách nào? Hắn trèo lên ư? Cậu thử xem sao?