Cảnh Lộ Quan Đồ

Thẩm Băng Thanh không thể hiểu được nhưng Đỗ Long lại cảm thấy vui vẻ như ăn mật vậy. Ăn cơm xong Đỗ Long đưa Bạch Nhạc Tiên về nhà, rồi cùng Thẩm Băng Thanh lái xe đến nhà hàng cuối cùng Lâm Tĩnh Di từng ăn cơm.

Hiện giờ đèn hoa mới bật, chính là giờ cao điểm mọi người đến ăn cơm. Quản lí nhà hàng vừa thấy ảnh chụp của Lâm Tĩnh Di liền gật đầu nói:

- Đây là cô Lâm, tôi nhận ra được. Cô ấy thường hay hẹn khách hàng đến chỗ chúng tôi ăn cơm nên mọi người trong khách sạn chúng tôi hầu như đều biết cô ấy.

Đỗ Long nói:

- Vậy anh có nhớ lần cuối cùng cô ấy ăn cơm ở đây không? Trong lúc ăn cơm thì có phát hiện ra người nào đặc biệt không?

Người quản lí đi tìm nhân viên phục vụ trực ban hôm đó, cô ấy nhớ lại nói:

- Hôm đó cô Lâm mời một vài người khách ở vùng khác đến, gồm bốn nam một nữ. Bọn họ ăn uống rất vui vẻ, không phát hiện ra chuyện gì đặc biệt, cũng không có khách nào đặc biệt cả. Mọi thứ đều rất bình thường, sau đó mấy người khách ngoại địa đi trước, cô Lâm tính tiền rồi cũng đi nốt. Cô ấy đi một mình.

Nhân viên phục vụ khẳng định chắc chắn là Lâm Tĩnh Di đi một mình. Cô thậm chí còn đi tìm nhân viên quản lí bãi đỗ xe ở khách sạn, nhân viên khách sạn cũng khẳng định Lâm Tĩnh Di lái xe đi một mình. Trước khi cô ấy rời đi, anh ta cũng liếc nhìn trong xe nhưng không nhìn thấy ai khác cả.

Lúc này bên cảnh sát giao thông gọi điện tới nói sau khi rời khỏi khách sạn đêm hôm đó, trên nửa đường trở về nhà, xe của Lâm Tĩnh Di đột nhiên đổi hướng, rời thành phố Lỗ Tây về hướng nam. Sau khi cô rời khỏi trạm thu phí thì cũng không nhìn thấy xe của cô đâu nữa.

Thẩm Băng Thanh thất vọng. Đỗ Long lại nói:

- Lâm Tĩnh Di đăng blog nói muốn về nhà ngủ, sao đột nhiên lại đổi ý chứ? Chắc chắn là đột nhiên xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Băng Thanh nói:


- Chẳng lẽ cô ấy bị bắt cóc ngay tại khoảng thời gian đó?

Đỗ Long nói:

- Người của đội cảnh sát giao thông nói nhìn từ thời gian thì không phát hiện thấy dấu hiệu bị trì hoãn. Aizz, chúng ta vẫn phải tự mình đến đội cảnh sát giao thông xem video một chút xem sao.

Hai người cùng đến trung tâm giám sát của đội cảnh sát giao thông. Mặc dù Đỗ Long không quản lí cảnh sát giao thông, nhưng dù sao vẫn là Phó Cục trưởng nên mọi người trong đội vẫn tiếp đãi hai người rất nhiệt tình. Đỗ Long muốn họ điều tra video Lâm Tĩnh Di lái xe rời khỏi thành phố đêm hôm đó. Giống như những gì cảnh sát giao thông đã nói, trên đường đi Lâm Tĩnh Di không hề trì hoãn thời gian. Ở một ngã tư, đáng lẽ phải rẽ phải thì cô lại đi thẳng sau đó rời khỏi thành phố Lỗ Tây.

Đỗ Long nhìn video lại một lần nữa. Ở trước ngã tư kia, nhìn thấy xe Lâm Tĩnh Di đang lái tới, Đỗ Long bỗng nhiên hô:

- Dừng!

Video bị tạm dừng, Đỗ Long nói:

- Phóng to hình ảnh lên, nhìn bên tay phải của Lâm Tĩnh Di.

Hình ảnh tạm dừng được phóng to lên, có thể nhìn thấy một cách mơ hồ. Mọi người dường như nhìn thấy Lâm Tĩnh Di ném gì đó đang phát sáng lên ghế lái phụ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Phát sáng thì chắc là điện thoại rồi. Chẳng lẽ cô ấy nhận được điện thoại hay tin nhắn? Tôi đã điều tra tình hình những thông tin cuối cùng trong vòng một tháng ở điện thoại cô ấy, nhưng không phát hiện thấy cô ấy gọi điện hay nhận tin nhắn trong thời gian này.


Đỗ Long lắc đầu nói:

- Ông có cảm thấy là màn hình của cái điện thoại đó hơi nhỏ một chút không? Với thân phận của Lâm Tĩnh Di, cô ấy làm sao có thể dùng loại điện thoại di động đã lỗi thời mấy năm trước được?

Thẩm Băng Thanh nói;

- Lâm Tĩnh Di dùng điện thoại đời mới nhất mới ra. Nhìn từ độ lớn nhỏ của bàn tay cô ấy và độ lớn nhỏ của đốm sáng kia thì màn hình ít nhất cũng chỉ tầm 3 inches, quả thật là quá nhỏ. Hơn nữa nhìn giống như là điện thoại bàn phím, sao cô ấy lại có một cái điện thoại khác nhỉ? Chưa từng nghe thấy ai nói qua.

Đỗ Long nói:

- Có thể cái điện thoại này cô ấy dùng cho việc khác, cũng có thể điện thoại này không phải là của cô ấy. Uhm, tôi có chút ý tưởng rồi, tôi thấy chúng ta nên quay lại khách sạn xem sao.

Đỗ Long sao lại vài đoạn video, tỏ ý cảm ơn mấy đồng chí cảnh sát giao thông rồi ngay lập tức quay lại khách sạn Lâm Tĩnh Di ăn cơm lần cuối cùng, bảo bên khách sạn cho xem video đêm đó quay được rồi quan sát kĩ một chút.

Chỉ thấy hơn 6 giờ tối hôm đó, đầu tiên là Lâm Tĩnh Di bước vào khách sạn, không lâu sau đó thì khách của cô cũng đến. Sáu người cùng ngồi vào một cái bàn sát ngay cửa sổ, vị trí của Lâm Tĩnh Di dựa vào phía hành lang. Sau khi ngồi xuống thì cô đặt túi xách ngay đằng sau mông. Tiếp đó đồ ăn dọn lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Đỗ Long chỉ chú ý túi của cô, không hề phát hiện ra tình huống dị thường nào.

Cho đến khi Lâm Tĩnh Di đến quầy phục vụ thanh toán tiền thì có một người đội mũ che nắng đột nhiên đi vào khách sạn, nói với nhân viên ở quầy phục vụ gì đó và chen đến bên cạnh Lâm Tĩnh Di. Vì Lâm Tĩnh Di đã hơi say nên không có tinh thần cảnh giác cao, cô chỉ quay đầu liếc người kia một cái nhưng cũng không có phản ứng gì.

Đỗ Long để ý thấy người đó tuy thấp hơn Lâm Tĩnh Di một chút nhưng xem ra vẫn rất cường tráng. Một tay hắn đặt trên quầy phục vụ, một tay bị quầy phục vụ che khuất, không nhìn được là đang làm cái gì. Nhưng cho đến khi Lâm Tĩnh Di rời đi cũng chỉ có người này đến gần cô.


Đỗ Long tạm dừng video, chỉ vào người đội mũ che nắng hỏi:

- Nhân viên phục vụ lúc đó là ai vậy? Có nhìn rõ diện mạo của người này không?

- Hôm đó là tôi trực ban.

Nhân viên thu ngân trong quầy phục vụ thản nhiên đáp:

- Nhưng tôi không quá để ý đến diện mạo của y nên cũng không nhớ rõ.

Đỗ Long thất vọng nói:

- Vậy cô nhớ được cái gì?

Nhân viên thu ngân nghĩ một lát rồi nói:

- Tôi nhớ là y vội vã đi vào, hỏi tôi là còn phòng riêng không. Lúc đó khách khá đông, bên ngoài thì còn ghế trống nhưng phòng riêng thì đã hết rồi. Tôi giới thiệu vị trí mà cô Lâm vừa dùng qua. Người đó không nhìn mà chỉ cúi đầu, nói nhất định muốn phòng riêng, hỏi tôi có thể giục khách đã ăn no rồi dọn một phòng riêng được không. Tôi nói là không được. Y lề mề một lúc, rồi sau khi cô Lâm đi thì y cũng đi.

Đỗ Long hỏi:

- Cô thật sự không nhớ được diện mạo của y sao? Cô nghĩ lại cẩn thận chút xem sao.

Nhân viên thu ngân nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn lắc đầu một cách tiếc nuối nói:

- Diện mạo y chắc là khá bình thường, không có gì đặc biệt cả. Tôi chỉ nhớ là hình như y hơi gầy, quần áo thì… khá là có phẩm vị.


Đỗ Long thật sự rất muốn bảo cô em xinh đẹp này cho hắn nắm tay, như vậy thì hắn có thể nhìn trộm được những kí ức mà cô đã quên mất.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Ở ngoài cửa các cô có camera không?

Nhân viên thu ngân lắc đầu, Đỗ Long nói:

- Được rồi, sao giúp tôi một bản video, chúng tôi về nghiên cứu một chút.

Từ khách sạn đi ra, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vừa lên xe thì điện thoại reo, là Nhạc Băng Phong gọi tới. Hắn nhấn nút nghe, Nhạc Băng Phong nói:

- Anh Long, tôi tra giúp anh rồi. Những người ở khu nghỉ mát đấy không có vấn đề gì cả, cũng không có quan hệ gì với Lâm Tĩnh Di. Trong số các fan hâm mộ trên blog của Lâm Tĩnh Di có rất nhiều người trong vùng, sau khi dùng những điều kiện anh đưa ra làm sàng lọc nhiều lần thì còn lại hơn một trăm người. Bây giờ thì làm thế nào?

Đỗ Long nói:

- Trước tiên lưu trữ số liệu lại đã, đợi có thêm manh mối mới thì tiếp tục sàng lọc. Cô có thể tra giúp tôi quỹ đạo hoạt động cuối cùng của điện thoại Lâm Tĩnh Di trong đêm hôm đó không?

Nhạc Băng Phong nói:

- Cái này thì dễ thôi.

Đỗ Long tiếp tục nói:

- Mặt khác, chúng tôi nghi ngờ cô ấy vẫn còn có một cái điện thoại nữa, quỹ đạo hoạt động của hai cái điện thoại chắc là giống nhau. Cô có thể tra ra là số nào không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận