Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nói:

- Nếu Vương Chấn Hưng phát hiện ra người lái xe đó, tại sao gã không báo cảnh sát? Băng Phong, lấy hồ sơ vụ án tai nạn xe cộ đó ra cho anh xem

Nhạc Băng Phong mở máy tính bảng, chỉ chốc lát đã đặt trước mặt của Đỗ Long.

Bên trong hệ thống lưu trữ ảnh chụp rõ ràng từng trang, kể lại tỉ mỉ sự cố, hai năm trước vào một đêm giá rét, trên quốc lộ từ Đại Lý đi tới thành phố Lỗ Tây, đã phát sinh một vụ tai nạn xe.

Một chiếc xe hơi tông vào cây xanh bên đường, hai người trên xe bị trọng thương, tuy đã được cấp cứu, nhưng cuối cùng lái xe vẫn vậy vì não bị chấn động nên hôn mê bất tỉnh, biến thành người thực vật, người ngồi bên ghế lái phụ thì bị thương nặng không thể cứu chữa đã tử vong.

Người bị biến thành đời sống thực vật kia chính là cha của Vương Chấn Hưng tên là Vương Khánh, còn người tử vong có tên là Ngô Hải Siêu.

Sau khi cảnh sát giao thông điều tra, xe của bọn người Vương Khánh cũng không phải tự tông vào cây bảo hộ bên đường, ngay bên cạnh dấu vết phanh gấp của xe bọn người Vương Khánh còn có thêm hai dấu vết phanh gấp mới tinh của một chiếc xe khác, từ bốn vết phanh gấp này có thể phán đoán, lúc đó trước mặt có lẽ là một chiếc xe chạy với tốc độ cao, và vượt qua đường vàng ở giữa lập tức tông vào xe của bọn người Vương Khánh, bọn người Vương Khánh vì tránh chiếc xe kia, sau đó mới đâm vào cây bảo hộ ven đường.

Bởi vì hai xe cũng không có phát sinh cọ sát, cho nên tuy rằng cảnh sát giao thông điều tra nghiêm ngặt hiện trường, nhưng cũng không tìm được bất cứ manh mối nào, chỉ biết đó là một chiếc xe loại nhỏ, lúc ấy cũng không có người chứng kiến, chẳng sợ cảnh sát giao thông ở trạm thu phí vào thành phố, camera chắc chắn đã thu được vụ tai nạn xe, nhưng xe con vào thành phố đêm đó rất đông, cảnh sát giao thông cũng không có mặt tức thì, điều tra một hồi sau đó địa chấn bạo phát, vụ án này liền không có kết quả.

Đỗ Long xem hết hồ sơ rồi nói:

- Ngô Hải Siêu này là ai? Ông ta có con không?

Nhạc Băng Phong làm vài động tác trên máy tính bảng, đáp:

- Ngô Hải Siêu là một thương nhân, kinh doanh chủ yếu là buôn cá, nghe nói đêm hôm đó hai người ra ngoại ô thành phố chơi, con trai của Ngô Hải Siêu tên là Ngô Bản Lâm, đây là tư liệu của anh ta.

Ngô Bản Lâm, hai mươi tám tuổi, diện mạo bình thường, cao 1m75, không học hành, chủ yếu là chở hàng để sinh sống, nhà có một chiế xe chở hàng.

- Xe chở hàng?

Đỗ Long ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Băng Thanh, trong mắt Thẩm Băng Thanh liền ánh lên, cậu ta nói:

- Cái này có thể giải thích việc xe của Lâm Tĩnh Di làm sao lại bị biến mất lần nữa rồi, mặt khác, Ngô Bản Lâm này và tấm ảnh của nghi phạm kia có đặc thù cũng tương tự, có lẽ chính là anh ta rồi.

Đỗ Long sờ sờ lên những cọng râu cưng cứng vừa mới mọc trên cằm hắn, nói :

- Hai nghi phạm đã móc nối được liên hệ rồi, nhưng vẫn chưa tìm được liên quan giữa họ và Lâm Tĩnh Di? Đến cảnh sát giao thông cũng không điều tra ra đước tung tích chiếc xe gây tai nạn, Ngô Bản Lâm và Vương Chấn Hưng dựa vào cái gì mà lại liên kết để giết Lâm Tĩnh Di ?

Nhạc Băng Phong nói:

- Chẳng phải là Lâm Tĩnh Di cập nhật Microblog mỗi ngày đó sao? Thuận theo đường thời gian tìm lại không được sao? Xem xem vào thời gian đó Lâm Tĩnh Di ở chỗ nào.

Nhạc Băng Phong nhanh chóng mở Microblog của Lâm Tĩnh Di ra, lần theo mốc thời gian, liền tìm được nội dung Microblog của Lâm Tĩnh Di trước và sau vụ phát sinh sự cố tai nạn xe.

Từng tấm hình cho thấy Lâm Tĩnh Di đã đi du lịch suốt một tháng trước khi vụ tai nạn xe xảy ra, hơn nữa còn đi cùng ba người bạn quen qua mạng, vừa nhìn thấy bốn người chụp ảnh chung, bọn người Đỗ Long lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì hai người con trai trong tấm ảnh, chính là hai người chết trong một bản án khác.

Căn cứ vào Microblog của Lâm Tĩnh Di, bọn người Đỗ Long phân giải đến đoạn bốn người Lâm Tĩnh Di bọn họ hẹn nhau trên mạng cùng đi du dịch về hướng Tứ Xuyên, Tân Giang, Tây Tạng chơi một chuyến rồi về, bọn người Ngô Hải Siêu bị tai nạn xe đêm hôm đó, bọn người Lâm Tĩnh Di cũng vừa thâu đêm trở về thành phố Lỗ Tây.

Trong Microblog của Lâm Tĩnh Di, thậm chí cô còn kể lại :

- Qúa mệt mỏi, trên đường về lúc đang ngủ trong xe, xe liền phanh gấp làm mình tỉnh giấc, lão Chu không dừng xe, lão nói thiếu chút nữa thì đâm vào một con bò rồi, đã trễ thế này mà còn có bò chạy loạn trên đường cao tốc, đây chẳng phải là muốn hại người sao?

Xem tới đoạn Microblog này, bọn người Đỗ Long ngơ ngác nhìn nhau, nhìn xuống dưới phần bình luận phát hiện có một bloger tên là lòng dạ hiểm độc trả lời :

- Mày xác nhận thiếu chút nữa thì tông vào một con bò à? Trên đoạn đường này đêm đó cũng có một vụ tai nạn xe, hậu quả rất nghiêm trọng, mà xe gây tai nạn đã chạy mất!

Lâm Tĩnh Di không hề trả lời đoạn bình luận này, cô ta đoán lời nói của người này căn bản không phải là sự thật, như hàng chục ngàn người hâm mộ bloger, thậm chí có thể cô ta cũng không hề nhìn thấy đoạn bình luận này.

Đỗ long chỉ vào người con gái chưa biết lai lịch trong tấm ảnh nói:

- Băng Phong, điều tra thêm tin tức về người con gái này.

Nhạc Băng Phong lần theo Microblog của Lâm Tĩnh Di liền tìm thấy Microblog của người con gái này, từ đằng sau phần mặt của Microblog đã tìm được tin tức về thân phận của người con gái này, đối với phía cảnh sát mà nói thì Microblog đúng là khá thuận tiện.

Nhạc Băng Phong nói:

- Cô ta tên là Lưu Tuyết Tân, cũng là quản lý trung tầng của một công ty, có lẽ cô ta vẫn còn sống, bởi vì ba phút trước cô ta vẫn còn phát biểu trên Microblog.

Đỗ Long nói:

- Băng Thanh, tôi có dự cảm, người phụ nữ này hiện tại rất nguy hiểm, cậu lập tức tìm hai người đắc lực âm thầm bảo hộ người phụ nữ này, mặt khác sắp xếp nhân sự đi giám thị Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm.

Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nói:

- Trực tiếp bắt bọn chúng không phải là xong rồi à? Tại sao phải quanh co đi giám sát bọn chúng.

Đỗ Long nói:

- Hiện tại cậu có chứng cớ chứng minh bọn họ giết người à? Không có phải không? Chẳng lẽ cậu muốn bắt bọn họ rồi phải quanh co để chính miệng bọn họ nói ra? Chỉ cần nghiêm mật theo ba người này, một khi bọn họ ra tay với Lưu Tuyết Tân, Trực tiếp bắt bọn chúng không phải là tốt hơn sao?

Thẩm Băng Thanh suy nghĩ một lúc, nói:

- Được rồi, tôi liền phái người đi theo dõi bọn chúng.

Thẩm Băng Thanh đang muốn xoay người đi ra, đột nhiên có người gõ cửa nói :

- Cục trưởng Đỗ, có kết quả xét nghiệm.

Đỗ Long nói:

- Vào đi.

Đẩy cửa đi vào là Hứa Hải, cậu ta cầm trong tay hai phần xét nghiệm đơn, cậu ta nói:

- Đội phó cũng ở đây ạ....Cục trưởng, xét nghiệm kết quả ra rồi, dịch dạ dày của người chết bình thường, nhưng phát hiện trong máu của cô ta có thành phần thuốc mê, hơn nữa hàm lượng rất cao, Lâm Tĩnh Di chính là bị đánh thuốc mê quá liều nên trúng độc mà chết.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Tôi hiểu rồi, Vương Chấn Hưng và Ngô Bản Lâm có lẽ thực sự tính cường bạo cô ta, song khi bọn họ đem cô ta tới chỗ an toàn, lúc cởi quần áo của cô ta thì phát hiện cô ta đã bị chết, hai người liền không có hứng thú......Ừm....

Điện thoại của Thẩm Băng Thanh đột nhiên vang lên, cậu ta nghe điện thoại, ừ hai tiếng, rồi cúp điện thoại nói với Đỗ Long:

- Người thân của hai gã kia tới nhận xác rồi, xác nhận thân phận của bọn họ là ông chủ Chu Căn Sinh của một cửa hàng trang trí bên cạnh chợ nông sản trên đường Kiến Quốc và ông chủ của một cơ quan du lịch ông Lý Kiện Siêu

Nhạc Băng Phong nhanh chóng tìm ra được thông tin về thân phận của hai người này, nghiêng máy tính bảng ra cho Đỗ Long xem qua.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Chính là bọn họ......

Vừa ngẩng đầu, Đỗ Long phát hiện Hứa Hải đang đang nhìn chằm chằm vào Nhạc Băng Phong, hắn liền giới thiệu nói:

- Vị này là.....

Nhạc Băng Phong cắt ngang lời của hắn, thản nhiên nói:

- Tôi tên là Nhạc Băng Phong, trưởng phòng mới tới của mạng an ninh cục an ninh thành phố Lỗ Tây.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui