Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Vậy cứ như thế đã, cậu có thể đi làm việc rồi. Tôi không chọn sáp nhập khu vực quản hạt của các cậu, cậu có cảm thấy thất vọng không?

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Sáp nhập đội? Sao anh nghĩ ra từ này vậy, trên thực tế anh chọn khu vực phía nam là rất đúng. Nếu muốn cho ra thành tích không hoài nghi gì nữa phía nam là nhanh nhất rồi. Tuy nhiên thông thường việc trấn an thăm viếng này chủ yếu do đồn công an và ủy ban nhân dân làm. Anh bản thân làm quan to cục trưởng mà tới lui làm chuyện này, có phải hơi lẫn lỗn đầu đuôi không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không thể nói vậy được. Chỉ cần giảm được mật độ gây án, tôi đích thân tuần tra trên phố cũng không sao. Được rồi, cậu đi làm chuyện của cậu đi. Gặp phải vụ án nào phức tạp khó xử thì cứ tìm tôi.

Thẩm Băng Thanh đi khỏi Đỗ Long vẫn tiếp tục dùng máy tính bảng tìm kiếm trong hệ thống đám mây của bộ công an. Hắn sớm đã gác chuyện của Vương Hải Lượng sang một bên rồi. Trong hệ thống hắn tìm kiếm vụ án lên báo tối qua. Kết quả phát hiện vụ án xảy ra trong hẻm nhỏ tối qua không có ai báo án. Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, cầm di động gọi cho Lâm Nhã Hân nói:

- Hân à, tối qua hai cô bé đó không làm xong việc tôi giao phó, cô chuẩn bị một chút, tối nay cho họ bài học vĩnh viễn đi!

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Không thành vấn đề, tối nay anh đến không?

Đỗ Long nhớ tới chuyện của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong có chút đau đầu. Hắn nói:

- Tối nay tôi không rảnh, để lần sau đi.

Lâm Nhã Hân nói:

- Mấy ngày nữa tôi muốn đi Bắc Kinh một chuyến. Không biết khi nào mới có thể trở lại...

Đỗ Long nói:

- Trước khi cô đi tôi sẽ đến tìm cô. Yên tâm đi.

Lâm Nhã Hân mỉm cười nói:

- Tôi có gì mà không yên tâm? Trước khi đến Bắc Kinh tôi muốn về thành phố Ngọc Minh xem một chút. Tùng Tùng oán giận tôi nói, bố mẹ đều không cần cậu ấy nữa, đứa trẻ này đã học trung học rồi mà tính khí vẫn rất trẻ con.

Đỗ Long cười nói:

- Cứ cho là học đại học đi chăng nữa, trong mắt cô không phải cậu ấy vẫn chỉ là đứa trẻ sao? Tôi mua ít quà cô mang cho cậu ấy nhé.

Lâm Nhã Hân đồng ý một tiếng rồi cúp máy. Đỗ Long quay đầu lại, lên mạng tìm tòi một chút chuyện về Vương Hải Lượng. Phát hiện thông tin về Vương Hải Lượng có không ít trên mạng internet, thể loại nào cũng có.

Đỗ Long xem một lát cảm thấy không có gì, thứ trên mạng phân nửa đều là sao chép cắt gián lại, không thì cũng là người này đồn đại kẻ phao tin đầy đó. Muốn biết chân tướng sự việc, thì chỉ còn cách tìm vợ của vương Hải Lượng hỏi cho rõ ràng.

Đỗ Long thực sự không quen liên tục ngồi trong văn phòng vô công rồi nghề, hắn ngồi trên ghế quay hai vòng, cuối cùng quyết định ra ngoài một chuyến.

Chu Trường Giang thấy hắn từ cửa bước ra, vội vàng đuổi theo, nói:

- Cục trưởng Đỗ, anh lại ra ngoài à? ở đây vẫn còn hai văn kiện nữa, anh kí trước đã.

Đỗ Long ồ một tiếng, tiếp nhận văn kiện Chu Trường Giang đưa tới nhìn đi nhìn lại. Đều là những báo cáo đòi cấp tiền, Đỗ Long thấy yêu cầu của bọn họ coi như hợp lý, cũng không vượt quá tiêu chuẩn, liền sảng khoái kí vào chỗ ghi tên của mình.

Chuyện của Vương Hải Lượng tuy quần chúng có chút phân vân song địa điểm xảy ra chuyện lại rất rõ ràng. Đó là ở Ngũ Vân Tự trên đường Hồng Kì...

Đỗ Long thay thường phục đi đến đường Hồng Kì, hương khói nghi ngút từ Ngũ Vân Tự, Phật Quang Tự, Bồ Đề Tự tạo nên một khu buôn bán thương nghiệp hưng thịnh sầm uất.

Trên đường Hồng Kì rất náo nhiệt, ngoài người bán hàng rong vật phẩm lưu niệm ra những địa điểm quầy hàng bán đồ ăn vặt đặc biệt nhiều. Đỗ Long đứng đợi trước lò nướng của một người phụ nữ trung niên một lát. Mua một chiếc bánh hành rán để ăn, chậc chậc nói:

- Dì à, bánh rán của dì rất ngon, trước đây sao lại không phát hiện ra nhỉ?

Người phụ nữ trung niên cười nói:

- Cậu là người bên ngoài đúng không? Chưa ăn bánh rán hành của tôi là thường tình, nếu là người bản địa, đặc biệt là ở gần đây, chẳng ai là không biết bánh rán Tào Thị cả.

Đỗ Long cười nói:

- Thật không? Xem ra quầy hàng của dì có lẽ đã bày được rất lâu rồi?

Người phụ nữ trung niên cười nói:

- Đúng vậy? Có vài chục năm rồi, có điều sạp này có khi có từ rất lâu rồi, nghe nói là bà của bà tôi mở ra, bánh hành rán Tào Thị chỗ chúng tôi đều là đàn bà con gái trong Tào gia lèo lái đến giờ.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi suýt nữa cho rằng dì họ Tào cơ đấy, thì ra không phải. Dì à, vào lúc trời lạnh năm ngoái, ở đây xảy ra một chuyện, có một cảnh sát bị người ta đánh thành người thực vật, chuyện này dì biết không?

Người phụ nữ trung niên cảnh giác đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, nói:

- Chàng trai trẻ, sao cậu lại hỏi chuyện này? Vị cảnh sát này nếu như không có quan hệ gì với cậu, tốt nhất cậu đừng hỏi nữa, sẽ chuốc họa vào thân đấy.

Đỗ Long cau mày nói:

- Rước họa? Tại sao lại rước họa? Cháu cũng là cảnh sát, cháu chính là vì điều tra chuyện này mà đến.

Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói:

- Vô dụng thôi, cậu không đấu lại họ đâu, cảnh sát đều u mê gần năm rồi. Hung thủ đều chưa bắt được, có thể thấy thế lực của họ mạnh thế nào. Cứ coi như cậu là giám đốc sở công an tỉnh, cũng đối phó không lại với họ đâu. Hay là cậu đi nhanh đi đừng tự tìm lấy phiền phức nữa, lại còn liên lụy đến tôi.

Đỗ Long nói:

- Tôi là do giám đốc công an sở phái xuống bí mật điều tra vụ án này. Dì à, dì không phải nói gì nhiều đâu, chỉ cần cho cháu biết cậu cảnh sát ấy dũng cảm làm việc nghĩa hay là tự làm tự chịu là được rồi.

Người phụ nữ trung niên chần chừ một hồi, nói:

- Đương nhiên là hành động trượng nghĩa...đánh người của chúng, cậu tốt nhất nên cẩn thận chút.

Đỗ Long thuận theo ánh mắt của dì nhìn về phía sau, chỉ thấy hai người trẻ tuổi đang lén lút đi tới, bọn họ đi rất chậm, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây. Một công an kì cựu kinh nghiệm đầy mình chỉ cần nhìn cái là biết ngay, hai người này nhất định là kẻ cắp chuyên nghiệp.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, hắn nói với người phụ nữ trung niên:

- Dì à, cho cháu thêm năm cái bánh hành rán nữa, đóng gói luôn cô nhé.

Người phụ nữ trung tuổi dùng túi giấy gói gém cẩn thận rồi đưa cho Đỗ Long. Đỗ Long cầm ví tiền, trong lúc tìm tiền lẻ cố ý làm rơi một tờ trăm tệ. Trong lúc xoay người cúi xuống nhặt những tờ tiền mặt hồng hồng trong ví lập tức thu hút sự chú ý của hai kẻ trộm cắp chuyên nghiệp kia.

Trong những tình huống thông thường những người trẻ tuổi, thân thể lại tráng kiện như Đỗ Long thường không nhận được sự chú ý của bọn trộm. Bởi vì họ phản ứng rất nhanh và khỏe, nếu làm không tốt, kẻ trộm có thể bị đánh tơi bời. Có điều Đỗ Long biểu hiện vội vàng nôn nóng, lại để ví tiền ngay sau hai túi mông của quần bò. Cái ví tiền kia lại dễ thấy như vậy, hai kẻ trộm lén lút hội ý với nhau, cuối cùng không cưỡng lại được bám theo.

Đỗ Long vừa ăn bánh hành rán vừa đi về phía trước, dường như không có chút để ý đến sau lưng có hai người đi theo. Đúng lúc Đỗ Long ngồi xổm trước một quầy hàng bán đồ lưu niệm, hai tên trộm cuối cùng cũng bắt đầu động thủ. Bọn họ sấn tới, một tên ngồi sát Đỗ Long cố ý chen lấn hắn một chút.

Đỗ Long quay đầu nhìn hắn một cái, xê dịch sang bên cạnh, đúng vào lúc này, tên trộm còn lại rất nhanh dùng cái nhíp kẹp lấy chiếc ví trong túi mông của Đỗ Long và rút ra.

Tên trộm làm xong quay người toan bước đi, không ngờ đến bên cạnh bất thình lình vang lên tiếng quát mãnh liệt:

- Đứng lại! Mày! mang đồ trả lại cho người ta!

Tên trộm đó thất kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh trợn trừng mắt nhìn mình. Kẻ trộm trong lòng hoang mang, giận dữ nói:

- Bớt lo chuyện người khác đi! Nói xong tên đó mở rộng bước chân đi về phía trước.

Cô gái nhướn mày một cái, bước lớn đuổi theo đưa tay ghìm chặt cổ tay của kẻ trộm. Dưới chân cùng lúc một dẫm, tên trộm không kịp đề phòng, ngã sấp xuống, xoay cánh tay cho cô gái kia ấn chặt trên mặt đất. Khi kẻ trộm đau điếng oa oa kêu gào, cô gái nổi giận nói:

- Ăn trộm đồ mà còn muốn chạy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui