Động tĩnh lớn như vậy, khiến những người đi đường đều giật nảy mình. Bọn họ kinh ngạc xem cô gái trẻ tuổi kia dẫm đạp dưới chân một người đàn ông to lớn hơn cô rất nhiều. Trong thâm tâm không ngừng suy đoán cô ấy rốt cuộc là ai. Lúc đó tên trộm còn lại lén lút đi đến sau lưng cô gái, trong tay lẳng lặng cầm theo một con dao gập, hướng từ sau lưng cô gái đâm tới.
Những người đứng xem nhìn thấy rất rõ ràng. Bọn họ có người sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại. Có người thì hoảng sợ hô hoán:
- Cẩn thận!
Cô gái mạnh mẽ quay đầu lại, đang định phản ứng thì đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy Đỗ Long không biết từ khi nào đã đến ngay sau lưng tên trộm, đưa tay giữ chặt vai gã, nói:
- Đừng hòng chạy, trả ví tiền cho tôi!
Tên trộm kia kinh hãi, trở tay đâm một nhát, Đỗ Long bắt lấy cổ tay gã nắm chặt một cái, kẻ trộm đau đến nỗi oa oa gào thét.
Cô gái này nhìn Đỗ Long kinh ngạc hỏi:
- Là chú! Chú cố ý phải không?
Đỗ Long cười nói:
- Là tôi, rất ngạc nhiên sao? Sao cháu chạy đến thành phố Lỗ Tây? Sao không nói với tôi một tiếng, tôi cũng định làm bữa tiệc tẩy trần cho cháu đấy.
Cô gái này nâng nâng chiếc kính đen trên sống mũi, lạnh lùng nói:
- Tôi đi đâu cũng không cần bẩm báo với chú đâu nhỉ? Xem ra tôi nhiều chuyện rồi, vâng, người này giao lại cho chú.
Cô gái này chính là Cổ Nguyệt Hồ, hai năm không gặp cô ấy đã trở thành một đại cô nương rồi. Cô buông chân xoay người bước đi, Đỗ Long cười nói:
- Đừng đi mà, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với cháu, ông nội cháu đến rồi chứ? Cháu nói với ông ấy, tôi có chuyện cần tìm.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Ông ấy không có ở đây, có điều tôi có thể giúp chú chuyển lời đến ông ấy. Tối nay rảnh không? Mời chú ăn một bữa, chuyện lần trước cảm ơn chú đã giúp đỡ.
Đỗ Long cười nói:
- Tối nay có thể tôi không rảnh, hay là tối mai đi, nếu có thể.
Cổ Nguyệt Hồ nói:
- Được, tối mai thì tối mai, tôi đi trước đây, đến lúc đó sẽ thông báo cho chú ăn cơm sau.
Cổ Nguyệt Hồ rời khỏi, Đỗ Long kéo kẻ trộm đang nằm sõng soài trên mặt đất lôi đi, hắn nói:
- Hai tên trộm cướp đui mù các cậu, theo tôi đến đồn công an.
Hai tên trộm vẫn muốn phản kháng. Có điều cổ tay của chúng như thể mọc rễ trong lòng bàn tay Đỗ Long, căn bản không giãy giụa mà thoát ra được. Đỗ Long nhẹ nâng cổ tay, hai tên trộm chỉ có thể khom lưng lại, kêu đau bị hắn đẩy đến đồn công an gần nhất. Người xung quanh đều vỗ tay ủng hộ, nhưng người bản địa đặc biệt những người bán hàng rong lại bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tạm thời rời khỏi mảnh đất đầy rẫy thị phi này.
Đường Hồng Kì là địa bàn của Tiểu Mã Ca. Đúng lúc Tư Mã Ca đang nuốt sương nhả khói, bồng bềnh ngọc tiên trong tiệm uốn tóc của bạn gái, đột nhiên đàn em chạy đến. Hoảng loạn nói với y:
- Anh Tiểu Mã, anh Uy và thằng Tài sẩy tay bị người ta bắt đi rồi. Đi về hường đồn công an đằng kia.
Tiểu Mã Ca không hài lòng nói:
- Hai tên ngu ngốc này... mang điện thoại ra đây cho tao...
Sau khi cầm được điện thoại, Tiểu Mã Ca nhanh chóng tìm kết nối đến một mã số. Sau khi tiếp nhận cuộc gọi, y nói:
- Sở trưởng Từ, tôi là Tiểu Mã, tôi có hai người anh em thất thủ, nghe nói đang bị bắt đến chỗ anh, anh giúp đỡ chăm sóc một chút. Sau này sẽ đền đáp anh thật hậu hĩnh.
Gác điện thoại xuống xong, Tiểu Mã Ca liền hung tợn đứng lên, y nói:
- Mọi người tập trung anh em đến đợi trước cổng đồn công an. Kẻ to gan lớn mật kia chỉ cần lộ mặt, các anh em đánh chết nó cho tao. Mẹ kiếp, lão hổ không ra uy, lũ khốn kiếp chúng mày tưởng tao là mèo ốm chắc!
Đỗ Long một mạch áp tải hai tên trộm đến đồn công an trên đường Hồng Kì. Dân cảnh ở đồn công an không nhận ra người cố ý ăn mặc rất kín đáo hơn nữa còn không đeo kính kia là Đỗ Long. Người này sớm đã nhận được chỉ đạo của cấp trên, giả vờ giả vịt cho người đem hai tên trộm áp giải vào phòng thẩm vấn để thẩm vấn. Hắn một mực nghiêm trang ghi chép cho Đỗ Long.
Sau khi Đỗ Long đăng kí xong xuôi, người cảnh sát này cũng không xem rốt cuộc hắn viết cái gì, liền nói với hắn:
- Anh có thể đi rồi.
Đỗ Long nói:
- Đồng chí, hai tên trộm này sẽ chịu sự chừng phạt như thế nào?
Cảnh sát cười nói:
- Cái này anh không cần biết, chúng tôi sẽ xử lí công bằng.
Đỗ Long sớm đã nhìn thấy hai tên tiểu tặc này rời khỏi đồn công an từ một tầng lầu khác. Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh lẽo. Ghi nhớ xong tên của vị cảnh sát này, sau đó rời khỏi đồn công an.
Đỗ Long vừa rời khỏi đồn công an chưa được bao xa, trước mặt một đám lưu manh tầm hơn chục người tay cầm côn gỗ, ống thép, và các loại hung khí khác đi tới. Trong đó có hai kẻ vừa rồi Đỗ Long mới tống vào đồn công an. Bọn chúng ánh mắt hung bạo chỉ tay vào Đỗ Long nói lớn:
- Chính là nó, tên tiểu tử vừa rồi bắt chúng tôi!
Đỗ Long tuy bận nhưng vẫn ung dung móc chiếc kính râm trong túi áo ngực ra đeo lên mắt. Hắn nhìn đám côn đồ đang nhanh chóng bủa vây, cười lạnh nói:
- Chúng mày muốn làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật chúng mày định hành hung đánh người sao? Phía sau này là đồn công an, chúng mày muốn ngồi lao rồi à?
Tiểu Mã Ca rít từng hơi thuốc thổi phù về phía Đỗ Long, cười lạnh nói:
- Nhóc con, giám bắt cả người của tao, mày cũng nên nghe ngóng xem đây là địa bàn của ai chứ! Đồn công an thì có là gì? Năm ngoái ở đây tao đã tự tay đánh tàn phế hai thằng cảnh sát, nếu đồn công an giám bắt bọn tao, hai người chúng nó cũng không ra đi sớm hơn mày đâu. Nhóc con, ai bảo mày xui xẻo rơi vào trong tay Tiểu Mã Ca tao? Sau này nhớ lấy ra ngoài gây loạn đừng có quá đáng quá!
Đỗ Long nhíu mày một cái, cười lạnh nói:
- Cũng không gặp lúc chúng mày trộm đồ mà niệm tình người khác. Nói lại tao cũng không phải ra đây lăn lộn cái gì, tao là cảnh sát, lúc nãy mày nói tao đều ghi nhớ cả rồi, tao sẽ ghi chép đầy đủ trong báo cáo.
Tiểu Mã Ca sửng sốt, sau đó mắng nhiếc:
- Mẹ kiếp, tao nói đứng từ xa đã ngửi thấy một mùi hôi thối, thì ra là một tên cảnh sát thối, đánh nó cho tao, tao không tin trên đời này lại nhiều kẻ ngốc không sợ chết như vậy!
Bọn côn đồ hô quát một tiếng, quơ côn bổng liền chạy đến vây đánh Đỗ Long. Đỗ Long bắt đầu phản kích, có điều đối phương thực sự quá đông người, hơn nữa tên nào cũng cầm vũ khí trên tay. Đỗ Long trên đầu, trên tay rồi sau lưng chỗ nào cũng trúng chiêu dồn dập.
Đỗ Long sau khi lật tung hai tên côn đồ, vọt tới trước mặt Tiểu Mã Ca, kính của hắn vỡ nát trán không ngừng chảy máu. Tình trạng thê thảm liều lĩnh làm cho trái tim Tiểu Mã Ca có chút băng giá, Tiểu Mã Ca thầm mắng một tiếng. Giơ ống thép trong tay đánh tới tấp Đỗ Long. Đỗ Long có né cũng không tránh được dùng đầu công kích lại ống thép. Tiểu Mã Ca chỉ cảm thấy tay mình chấn động. Đỗ Long đã vọt lên trước mặt hắn.
- Đi chết đi!
Đỗ Long thấp giọng rống lên, một cú đấm móc đánh vào dưới cằm Tiểu Mã Ca, Tiểu Mã Ca chỉ cảm thấy trán mình chấn động. Trước mắt tức thời tối sầm lại, không ngờ Đỗ Long đánh một quyền ngất xỉu.
Người của Tiểu Mã Ca vẫn đánh đuổi Đỗ Long. Đỗ Long ra sức đánh chúng ngã, đánh cho bỏ chạy. Trên người đã bị thương nhiều chỗ, thoạt nhìn đã biết là tột cùng chật vật. Nhưng trên thực tế đều là do Đỗ Long tự chuốc lấy. Nếu không phải hắn dùng đầu đỡ ống thép của người ta, thì mười mấy người kẻ côn đồ này làm sao đánh nổi một sợi tóc gáy của hắn.
Đám côn đồ nằm ngổn ngang trên mặt đất. Vẫn còn côn gỗ ống thép vất đầy mặt đất, đổi lại ở chỗ khác, những người dân bị ức hiếp lâu ngày đồng loạt xông lên đánh bẹp lũ côn đồ. Nhưng người sống bên đường Hồng Kì lại trốn từ đằng xa, ngoài mấy người lữ khách từ nơi khác đến thì không một ai giám trầm trồ khen ngợi.
Đỗ Long lấy di động gọi cho Trần Chiết Binh:
- Lão Trần, tôi Đỗ Long đây, tôi bị người ta đánh trên đường Hồng Kì, cậu mau chóng đem thêm vài người nữa đến!