Cảnh Lộ Quan Đồ

Trần Chiết Binh vẫn chưa nói gì thì Đỗ Long đã tắt máy. Tiếp đó hắn lại gọi cho Đại đội trưởng Đại đội trị an Triệu Thông Quốc, nói:

- Tiểu Triệu à, tôi là Đỗ Long, tôi bị mấy tên côn đồ đánh trên đường Hồng Kì, cậu mau chóng đem người tới, càng đông càng tốt.

Triệu Thông Quốc là một tay Đỗ Long nhấc lên, nếu không phải Đỗ Long, không biết y phải lăn lộn ở dưới bao lâu nữa. Nghe Đỗ Long gọi y lập tức kêu gào:

- Cái gì? Thật là làm gì có cái lí đó! Là kẻ ngu ngốc nào lại dám đánh Cục trưởng anh chứ...đường Hồng Kì? ừm, tôi sẽ đem người đến ngay, Cục trưởng anh chịu đựng một chút!

Đỗ Long tiếp đó gọi thêm mấy cuộc điện thoại, theo thứ tự là gọi cho Bạch Nhạc Tiên, sau đó là Nhạc Băng Phong, gọi cho Mã Quang Minh, gọi tiếp cho nhà báo Mao Tuệ Lệ, gọi cho người dẫn chương trình lớn Hàn Ỷ Huyên....

Trong khi hắn đang bận rộn, sở trưởng đồn công an Hồng Kì mang theo vài cảnh sát tay cầm côn, đội mũ cảnh phục oai phong đi đến. Sở trưởng đồn công an Hồng Kì nhìn thấy Tiểu Mã Ca và đám côn đồ bị đánh lê lết nằm dưới đất, mặt mũi Đỗ Long tuy bê bết máu, thân người chật vật đau đớn, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu đứng đó. Có một sự uy nghiêm lẫm liệt không thể xâm phạm.

Trương Phi Hào trưởng đồn công an Hồng Kì nhìn thấy mà trong lòng kinh hãi. Gã không hỏi căn nguyên đã tiến lên dùng cảnh côn chỉ vào Đỗ Long, quát lớn:

- Dừng tay lại, không được đánh người, mau hạ hung khí xuống!

Đỗ Long quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía gã, nói:

- Trên tay tôi chỉ có điện thoại, anh thấy tôi dùng điện thoại đánh người ư?

Trương Phi Hào nhìn Đỗ Long một cái trong lòng không khỏi ớn lạnh. Có điều chỉ là trong chớp mắt, Trương Phi Hào thẹn quá hóa giận nói:

- Ngoài anh ra còn ai không? Còng tay lại cho tôi!

Hai dân cảnh của đồn công an cầm còng tay tiến lên trước chuẩn bị bắt người, Đỗ Long phẫn nộ quát:

- Tôi xem ai dám còng tay! Trương Phi Hào! Anh duy trì trật tự xã hội, bảo vệ quần chúng nhân dân như thế này đây sao? Anh mở to mắt của anh ra mà nhìn, tôi là Đỗ Long Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ Tây!

Trương Phi Hao tim run bắn, gã quả nhiên mở to mắt nhìn Đỗ Long. Chỉ thấy bộ dạng Đỗ Long tuy thảm hại nhếch nhác nhưng loáng thoáng mơ hồ vẫn có thể nhận ra được.

Trương Phi Hào cả người chấn động, chân tay mềm nhũn, cây cảnh côn trên tay không giữ được rơi xuống. Nhìn thấy thuộc hạ đang ngây ngô nhìn mình, mặt gã nhăn hơn cả quả mướp đắng. Gã đáng thương đi lên phía trước cúi thấp lưng, nói với Đỗ Long:

- Cục...cục trưởng Đỗ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.

Đỗ Long giận giữ quát lớn:

- Hiểu lầm cái đầu cậu, tôi vừa tống hai tên trộm sao chớp mắt cái đã được thả ra rồi? Lúc tôi bị chúng vây đánh sao không thấy các cậu đến bắt người? Tôi đánh gục chúng rồi cậu đem người đến rất kịp thời nhỉ? Mấy kẻ trộm này là bố cậu chắc? Cậu đối xử với chúng ân cần quá nhỉ? Cậu có nhiệt tình được một nửa như thế với người dân không? Trương Phi Hào, bây giờ tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ cậu bị đình chỉ để kiểm tra! Thẻ công tác của cậu đâu, mang ra đây!

Sắc mặt Trương Phi Hào trắng bệch, móc thẻ công tác trong túi quần ra đưa cho Đỗ Long. Đỗ Long tiếp nhận thẻ công tác đồng thời xé toang cảnh hàm và huy hiệu trên mũ, nói:

- Cậu làm ô nhục hình tượng cảnh sát nhân dân, cậu căn bản không xứng làm cảnh sát nhân dân!

Người dân đứng quanh đấy nhiệt liệt vỗ tay, mọi người trầm trồ khen ngợi. Khẩu khí này thực sự phải đợi rất lâu rồi.

Đỗ Long quát mấy cậu dân cảnh đang ngây ra như phỗng:

- Các cậu còn ngây ra đấy làm gì? Còng hết những người dưới đất giải về đồn công an!

Dân cảnh trong đồn công an một phen rối ren, đem còng hết đám lưu manh bao gồm cả Tiểu Mã Ca. Áp giải về đồn công an.

Người dân lại một phen ăn mừng, rối rít kêu to:

- Cục trưởng Đỗ tốt quá!

Đỗ Long hướng bốn phía chắp tay, nói:

- Đám lưu manh này hoành hành nhiều năm, đã làm mọi người chịu khổ rồi, đều là công việc chúng tôi làm không tốt. Tôi ở đây xin hứa với mọi người, những kẻ gây cướp gây nguy hại cho xã hội nhất định sẽ bị luật pháp nghiêm trị. Hôm nay tôi canh giữ ngay tai đồn công an phố Hồng Kì, những người từng bị chúng ức hiếp hãy cùng nhau đi báo án. Người báo án càng nhiều, tội trạng và số tiền đề cập càng nghiêm trọng. Đám người này ngồi lao càng lâu hơn, mọi người đồng tâm hiệp lực, đem đám người này giải đến nhà lao, cho chúng ngồi trong đó mà ăn năn.

Nhân dân lại nhiệt liệt hoan hô, Đỗ Long quay đầu nhìn Trương Phi Hào một cái, lãnh đạm nói:

- Còn thất thần làm gì? Theo tôi vào trong, tôi có chuyện cần hỏi cậu!

Đúng vào lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát gào rú inh ỏi đi tới. Quần chúng đều có chút lo lắng tránh sang một bên, chỉ thấy trên xe cảnh sát có in chữ trị an. Triệu Thông Quốc không đợi cho xe dừng hẳn đã vội xuống xe, đến trước mặt Đỗ Long, king ngạc ngắm nhìn hắn, sau đó cúi rạp mình lễ phép nói:

- Cục trưởng Đỗ, chúng tôi đến rồi! Là kẻ nào giám đánh anh vậy! Tôi nhất định sẽ trừng trị hắn đến vợ hắn cũng không nhận ra hắn nữa!

Máu trên đầu của Đỗ Long đã tự ngừng chảy, nhưng thoạt nhìn rất dọa người. Thứ Đỗ Long muốn chính là cái hiệu quả này, Hắn nói với Triệu Thông Quốc:

- Đừng có ở đây mà ba hoa chích chòe nữa, cậu dám nói là cái chuyện của Tiểu Mã Ca gì gì đó, một chút cậu cũng không biết? Đi, đưa tôi đến hang ổ của chúng dò xét. Tôi nghi ngờ hang ổ của hắn có khối lượng lớn thuốc phiện và tang vật. Cậu mà dám tư thông thì hãy xem tôi sẽ chỉnh lý cậu như thế nào!

Nhịp tim Triệu Thông Quốc đập nhanh hơn một chút, vội nói với Đỗ Long:

- Cục trưởng Đỗ, anh yên tâm, tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Triệu Thông Quốc vừa đi khỏi, Trần Chiết Binh đã giải người tới. Đỗ Long lệnh cho bạn họ phụ trách điều tra và lấy mẫu tại hiện trường. Đồng thời triển khai điều tra thẩm vấn quần chúng xung quanh. Sắp xếp xong tất cả Đỗ Long mới đi vào đồn công an. Chụp ảnh làm chứng xong thì rửa mặt, sau đó để người khác băng bó vết thương cho hắn.

Trương Phi Hào bị giam trong phòng làm việc của mình. Khi Đỗ Long đẩy cửa tiến vào, hắn kêu một tiếng đem cúp chiếc máy điện tín trên bàn.

Đỗ Long thấy hắn khôi phục lại thần sắc, trở tay cài cửa lại, nói:

- Gọi điện cầu cứu viện ư? Trương Phi Hào, lúc này không cần biết cậu gọi điện cho ai thì cũng vô dụng thôi. Nói đi, cậu nhận được của họ Mã kia bao nhiêu đồ hối lộ? Không ngờ chăm sóc người ta như thể Thái Thượng hoàng! Lúc nào mà cậu có thể chăm sóc người dân như vậy thì còn gì bằng.

Trương Phi Hào cười lạnh lùng nói:

- Anh đang chế nhạo tôi à, nếu không phải sau lưng anh có hậu thuẫn, có chỗ dựa dẫm nên không sợ, thì anh mạnh hơn tôi là bao?

Đỗ Long nói:

- Đừng có kiếm cớ biện minh cho mình, nếu cậu một mực kiên trì đúng nguyên tắc, thì nhất định có cách. Cậu chính là không kiên trì quan điểm, mới sai một li đi một dặm. Dẫm vào đống bùn sâu cũng không đứng dậy được. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội. Nói cho tôi biết, Tiểu Mã Ca rốt cuộc có hậu thuẫn gì, tại sao không ai dám động vào hắn?

Trương Phi Hào ánh mặt chợt lóe lên, nói:

- Anh quả thật không biết gì sao? Mã Thành Cương có bạn bè thân thiết là cháu của Phó bí thư tỉnh ủy. Sau khi xảy ra chuyện của Vương Hải Lượng năm ngoái, Mã Thành Cương rất nhanh đã bị bắt, chính là họ Vương Phó giám đốc sở Công an tỉnh trực tiếp hạ lệnh thả người.

- Phó bí thư tỉnh ủy Phó Văn Ngọc? Phó giám đốc sở công an Vương Chí Đan?

Đỗ Long nói:

- Cậu nghĩ tôi ngốc à? Chỉ là cháu một người bạn hữu sao có thể giúp hắn một chuyện lớn đến vậy?

Trương Phi Hào nói:

- Sự thật là như vậy, thích tin hay không là tùy anh, tôi không có thế lực như anh, tôi không thể chọc tức dạng người như vậy. Thậm chí vài lần muốn xin dời đi đều không được phê chuẩn. Tôi còn có thể làm gì? Chủ trương chính nghĩa thì cũng cần có thực lực mới làm được, bây giờ việc tôi nên làm cũng đã làm rồi. Sau này cũng không còn việc gì của tôi nữa, anh đi giày vò mấy người đó đi.

Trương Phi Hào nói xong mặt mày thả lỏng, giống như buông khỏi đầu gánh nặng ngàn cân. Đỗ Long thấy thế cũng chẳng muốn trách cứ gì nữa. Đứng trên tầng cao gây áp lực xuống dưới. Rốt cuộc sở trưởng sở cảnh sát có năng lực đến đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui