Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long đính chính lại lời nói của Trần Chiết Binh:

- Đây là hai nghi vấn, tuy nhiên có thể coi nó là một lời giải, vụ án này nếu như là anh phụ trách, vậy thì anh đi điều tra rõ đi.

Trần Chiết Binh nói:

- Vừa rồi tôi gọi điện cho Triệu Hiểu Phượng, muốn hẹn cô ấy ta hỏi một chút, nhưng điện thoại của cô ta không gọi được, đơn vị cô ta nói buổi sáng cô ta gọi điện xin nghỉ phép rồi.

Đỗ Long nói:

- Vậy anh tới nhà cô ta hoặc nhà Lý Dũng Hạo xem sao.

Trần Chiết Binh nói:

- Được, tôi sẽ đi ngay, anh còn chỉ thị gì không ạ?

Đỗ Long:

- Khi gặp được mẹ của Lý Dũng Hạo, anh tiện thể trưng cầu với bọn họ cho phép kiểm tra thi thể, nếu họ không đồng ý anh có thể tiết lộ một chút tin tức mới nhất với họ.

Sau khi Trần Chiết Binh đi Đỗ Long tiếp tục làm việc, không bao lâu thì nhận được cuộc điện thoại đường dài quốc tế, vừa nhìn thấy mã vùng Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:

- Cơ Dã phu nhân, lâu rồi không gặp, gần đây sống tốt chứ, nhớ tôi rồi phải không?

Cơ Dã cười khanh khách nói:

- Cục trưởng Đỗ đương nhiên nhớ anh rồi, tôi mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến anh, mong anh sớm ngày đi gặp Diêm La Vương đấy.

Đỗ Long cười nói:


- Tôi sớm đã gặp qua rồi, Diêm La Vương nói mấy năm nay nhân gian yêu ma quỷ quái quá nhiều, nên lại đẩy tôi về để thu dọn đám rác rưởi đó đi.

Cơ Dã Diệu khẽ hừ một tiếng, cô ta nói:

- Cục trưởng Đỗ, chúc mừng anh thăng cấp, chuyện ngày hôm qua chỉ do không ngờ, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy sao? Cảm ơn phu nhân đã phái người đến giải quyết chuyện này, vị Tề Tuyết Tinh tiểu thư đó thực sự quá đẹp, tôi rất thích. Một mình cô ta đủ để chống đỡ hai người cô và Phương tiểu thư, cảm ơn món quà của phu nhân, tôi nhất định sẽ đối đãi tốt với cô ta.

Cơ Dã Diệu kinh ngạc:

- Tề Tuyết Tinh? Ồ… ha ha… không sai, đó là tên Hán của cô ta. Anh thích là tốt rồi, tùy anh chơi thế nào thì chơi, cô ta đều có thể làm anh hài lòng. Đương nhiên để được tình thú thêm một chút, cô ta sẽ chống cự và kêu cứu đấy, cục trưởng Đỗ cần phát huy thực lực năm đó, bắt lấy cô ta và xử mạnh là được rồi.

Nghe cô ta nói như vậy, Đỗ Long ngược lại bán tin bán nghi, người đàn bà này xảo quyệt hơn cả hồ ly, sẽ không thành thật như vậy đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Cam đoan sẽ như cô muốn, Cơ Dã phu nhân, các cô tại sao lại xuống tay với Dương Đa Quân chứ? Trực tiếp nhắm thẳng tôi không tốt sao? Về sau hãy nhớ lấy, tốt nhất nên trực tiếp đến tìm tôi.

Cơ Dã Diệu nói:

- Lần này thực sự là nhầm lẫn, sẽ không có lần sau đâu, mong cục trưởng Đỗ bỏ quá cho. Nếu cục trưởng Đỗ không hài lòng, thì anh hãy phát tiết lên ba người bọn họ đi. Đây là do các cô ấy gieo gió gặt bão, tôi tuyệt sẽ không trách cứ cục trưởng Đỗ đâu.

Đỗ Long cuối cùng không buồn chơi trò giải câu đố với ả nữa, hắn cười nói:

- Bớt giả bộ ngớ ngẩn qua mắt tôi đi, tôi nói cho cô biết, nếu từ nay về sau còn xuất hiện chuyện như vậy nữa, thì đoạn video của hai mẹ con cô sẽ được upload lên YouTube đầu tiên đó. Tôi thực muốn xem xem tổ trưởng tổ chức Sơn Khẩu có dám phái một đám sát thủ hắc đạo đến giết tôi hay không!


Cơ Dã Diệu trầm mặc một lúc, sau đó nét mặt cũng thay đổi:

- Cục trưởng Đỗ, anh muốn thế nào thì mới chịu hủy thứ đó đi?

Đỗ long:

- Đời này các cô đừng có mơ nữa!

Cơ Dã Diệu mềm hóa:

- Cục trưởng Đỗ, đừng như thế mà, anh gây khó dễ cho hai thân nữ yếu đuối như chúng tôi thì có ý nghĩa gì chứ? Nói đi, hãy ra một cái giá, chỉ cần thích hợp, tôi nhận thua còn không được sao?

Đỗ Long nói:

- Nếu cô đã chủ động yêu cầu, vậy thì tôi sẽ cho các cô một cơ hội, chỉ cần các cô bồi tôi chơi một lần cho đã, tôi sẽ hủy hết video lần trước quay được và cũng không lưu lại bản .

Cơ Dã Diệu tức giận đến mức nghiến răng, nhưng vẫn sảng khoái nói:

- Không vấn đề gì, anh đến Nhật Bản đi!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cô cho là tôi ngu ngốc sao, tự qua đây đi, tôi đợi xử các cô ở thành phố Lỗ Tây!

Cơ Dã Diệu hừ lạnh một tiếng:

- Anh cứ từ từ đợi đi!


Sau đó liền cup điện thoại.

Trên khuôn mặt Đỗ Long hiện ra nét cười, tình cảnh xử lý với hai mẹ con người Nhật năm đó lại trào về trong hắn…

Đỗ Long ăn xong bữa trưa ở căn tin, sau đó nhận được điện thoại của Trần Chiết Binh, Trần Chiết Binh nói:

- Cục trưởng, Triệu Hiểu Phượng mất tích rồi, ở đâu cũng không tìm thấy.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Có tật giật mình rồi sao, cha mẹ của Lý Dũng Hạo có phản ứng gì?

Trần Chiết Binh nói:

- Bọn họ khó có thể tin, nhưng hết sức hoang mang với sự mất tích của Triệu Hiểu Phượng, bọn họ kiên quyết không chịu đồng ý khám nghiệm thi thể chiều sâu, cho rằng người là chết ở bệnh viện, căn bản không cần thiết phải làm thương tổn đến thân thể bọn họ, thậm chí còn nói những lời quá kích.

Đỗ Long nói:

- Vậy mặc kệ họ đi, hôm qua khăng khăng muốn khám nghiệm tử thi còn có chút danh bất chính ngôn bất thuận, hôm nay chúng ta có hai nhân chứng chứng minh Triệu Hiểu Phượng đang nói láo, vậy thì quyết định cưỡng chế khám nghiệm tử thi của chúng ta sẽ có được sự ủng hộ.

Trần Chiết Binh do dự nói:

- Nhưng… nếu khám nghiệm tử thi cũng không tra ra được gì thì sao ạ?

Đỗ Long nói:

- Đây không phải là vấn đề anh nên suy tính, anh đi điều tra kỹ một chút xem Triệu Hiểu Phượng kia đâu rồi đi.

Cục trưởng nên có sự uy nghiêm của cục trưởng, Đỗ Long đúng lúc nhắc nhở Trần Chiết Binh một chút, Trần Chiết Binh đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.

Một lát sau Cổ Nguyệt Hồ gọi điện tới, nói với Đỗ Long sự tình đã ổn thỏa, ông nội cô hai ngày nữa sẽ đến thành phố Lỗ Tây gặp Đỗ Long, muốn Đỗ Long kiên nhẫn chờ đợi.


Hôm nay điện thoại đặc biệt nhiều, chỉ chốc lát Đỗ Long lại nhận được điện báo của Trần Chiết Binh, nói Triệu Hiểu Phượng có khả năng đã trốn, ở thành phố Đại Lý phát hiện cô ta quẹt thẻ rút tiền mặt.

- Tiếp tục điều tra, cho đến khi tìm được và bắt được Triệu Hiểu Phượng mới thôi.

Đỗ Long ra lệnh, người quét thẻ rút tiền ở vùng ngoài kia thực ra là PHó Hồng Tuyết, mục đích là tạo hiện tượng giả Triệu Hiểu Phượng rút tiền bỏ trốn.

Vào lúc bốn giờ chiều, Đỗ Long suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Đường Lệ Phượng:

- Tiểu Phượng Nhi, buổi tối có rảnh không? Anh nhớ em lắm.

Đường Lệ Phượng một lát sau mới lạnh lùng nói:

- Anh muốn tới thì tới, từ lúc nào biết nghĩ tới cảm giác của tôi hả?

Đỗ Long có chút tức giận nói:

- Sau lần từ xã Mãnh Tú trở về có lần nào anh không thuận theo ý em chứ? Anh nói cho em nghe, tối hôm nay anh muốn “iu” em, nếu em không đồng ý thì cự luôn bây giờ đi.

Hơi thở của Đường Lệ Phượng trở nên dồn dập, lời nói mạnh mẽ hống hách truyền tới từ trong điện thoại khiến lòng cô nổi sóng, cô gần như cảm giác được một dòng nhiệt lưu lan khắp cơ thể từ bụng cô, rồi bốc thành hơi nước, rồi ngưng kết thành những giọt sương, xuôi theo mật đạo của cô chảy xuôi xuống…

Phụ nữ 30 như sói 40 như hổ, Đường Lệ Phượng đã đến độ tuổi như sói như hổ, cô cũng không phải không có chút cảm giác gì với Chu Dịch Thăng, nghe thấy những lời nói mạnh mẽ đó có chút phản ứng là chuyện quá bình thường.

Nhưng mà Đường Lệ Phượng lại cảm thấy hết sức xấu hổ với phản ứng đó của mình, cô xấu hổ đến mức cúp luôn điện thoại.

Đỗ Long nghe âm thánh báo bận trong điện thoại liền cười rộ lên, Đường Lệ Phượng cũng không từ chối lời đề nghị của hắn, đây coi như là ngầm đồng ý sao?

Hơn năm giờ chiều Đỗ Long vẫn không nhận được điện thoại từ chối của Đường Lệ Phượng, hắn liền gọi điện thoại cho Bạch Nhạc Tiên, nói hôm nay sẽ về muộn một chút, bảo cô và Nhạc Băng Phong Phong không cần chờ hắn.

Bạch Nhạc Tiên biết ở Cục công an công việc bận rộn, liền thông cảm cho hắn:

- Chú ý sức khỏe nhé, bọn em đợi anh trên giường…

Trong lòng Đỗ Long như lửa đốt, xem ra đêm nay có hai trận đại chiến đang đợi hắn rồi đây…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận