Cảnh Lộ Quan Đồ

Hung thủ tạo ra hiện trường giả là bọn chúng đi về phía núi non heo hút để đào thoát. Sự thực là từ lâu bọn chúng đã lẻn quay về thành phố Lỗ Tây. Tuy rằng tạm thời lừa được con mắt của mọi người, lừa được phán đoán của mọi người, nhưng không thể tránh được dự cảm của Đỗ Long. Hiện giờ Phó Hồng Tuyết đã canh chừng bọn họ, chỉ cần Đỗ Long ra lệnh một tiếng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành bắt lại.

Động cơ giết người của nghi phạm không rõ, việc điều tra vụ án tạm thời lâm vào tình trạng ngưng trệ. Lúc này nữ phóng viên của đài truyền hình thành phố Lỗ Tây Mao Tuệ Lệ tìm đến, muốn phỏng vấn Đỗ Long một chút về vụ án nổ súng lúc rạng sáng.

Đỗ Long vui vẻ tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cô, đồng thời cung cấp một đoạn video quay lại ở đầu đường lúc ấy, nhờ Mao Tuệ Lệ truyền phát ra. Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, hy vọng khán giả xem được video này có thể cung cấp đầu mối cho phía cảnh sát.

Khi đám người Thẩm Băng Thanh tìm kiếm manh mối chạy trốn của hung thủ khắp ngọn núi, thì có người gọi điện thoại cho đài truyền hình cung cấp đầu mối, nói rằng phòng trọ ở một tiểu khu nào đấy có thể che giấu hai gã hung thủ kia.

Điện thoại chính là Đỗ Long bảo Phó Hồng Tuyết gọi. Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức đích thân dẫn người đi về phía tiểu khu. Xe cảnh sát lặng yên không một tiếng động tiến vào tiểu khu, đi vào căn phòng cho thuê mà hung thủ đang ẩn náu.

Đỗ Long gõ cửa, bên trong có người hỏi:

- Ai đấy?

Nhân viên công trình của tiểu khu nói:

- Chúng tôi là nhân viên công trình của tòa nhà. Trần nhà bị rỉ nước, hãy mở cửa để chúng tôi vào kiểm tra.

Bên trong cánh cửa yên tĩnh lại. Qua một hồi dưới sự thúc giục của nhân viên công trình, cửa chống trộm cuối cùng cũng mở ra. Ngay tại khoảnh khắc cửa chống trộm mở ra, Đỗ Long túm chặt cánh cửa, không dùng lực kéo ra. Không đợi người thanh niên kia kịp phản ứng, hắn đã vọt vào.

Đỗ Long biết ở sau lưng người thanh niên kia đã t thủ sẵn cây đao. Khi hắn xông vào, liền dùng cùi chỏ thúc lên ngực người thanh niên kia. Người thanh niên kia bị hắn thúc vào ngực nhất thời khó chịu, rút lui hai bước đụng phải cánh cửa gỗ ở bên trong. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy ngực tức tối, thân thể không thể động đậy, trơ mắt nhìn điều tra viên ở phía sau vồ lấy không hề chống cự, túm lấy bả vai ấn ngã xuống đất. Sau đó đao bị soát lấy đi, bị ép trên đất trói ngược hai tay lại.

Đỗ Long đi nhanh vọt tới cửa phòng ngủ chính liếc nhìn vào bên trong không thấy có ai, hắn lại tiếp tục nhằm vào cửa phòng thứ hai. Loáng cái chỉ thấy có một người trốn ở đầu giường bên kia, trước người ôm đứa bé bị bịt mắt và bịt miệng.


Tay trái người kia khống chế đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, một tay khác cầm khẩu súng **** chĩa hướng ra cửa.

Đỗ Long thân thể ở cửa nhoáng lên một cái, liền lập tức lui trở về. Chỉ nghe thấy tiếng súng pang vang lên, trên vách tường đối diện cửa phòng lập tức thêm vài vết đạn.

Tiếng súng bất thình lình khiến mọi người trong lòng cả kinh. Đỗ Long quay đầu phất tay ra hiệu mọi người không nên tới gần, sau đó nghiêng đầu hướng vào trong phòng quát:

- Người ở bên trong nghe đây. Anh đã bị bao vây. Khẩn trương bỏ vũ khí xuống, giao đứa nhỏ ra đây, sẽ nhận được xử lý khoan hồng.

Người ở bên trong ước chừng chừng ba mươi tuổi, y quát:

- Không được tới gần, nếu không tao sẽ bắn chết nó.

Đỗ Long nói:

- Anh đừng kích động. Anh và Trần Hồng Thụ có thù oán gì tôi mặc kệ. Thế nhưng quy tắc giang hồ, không hại tới con cái. Đứa bé có thù gì với anh? Đứa bé anh ôm trong lòng là một đứa bé vô tội. Anh mau buông nó ra đầu hàng, anh chạy không thoát đâu.

Người nọ bên trong quát:

- Đừng dài dòng, người anh em của tao đâu? Mau thả cậu ta vào đây, bằng không tao sẽ bắn một phát vào não thằng bé.

Đỗ Long nói:


- Điều này không thể...

Điều tra viên từ phía sau trình ra một tấm chứng minh thư, Đỗ Long nhìn lướt qua nói:

- Trần Quế Vinh? Các anh không phải cũng là người của Trần gia trang chứ? Trần Hồng Thụ có thù gì với anh, mà lại dùng cách bắt cóc con của anh ta dẫn anh ta tới để giết chết?

Đứa nhỏ bị người nọ ôm chặt trước ngực dùng sức giằng co, người nọ hét lên:

- Cấm nhúc nhích, bằng không tao bắn chết.

Sau đó y nói:

- Người ở phía ngoài nghe đây.Tao cho chúng mày năm phút, lập tức lui ra ngoài. Ở dưới lầu chuẩn bị cho tao một chiếc xe đổ đầy xăng. Dám kéo dài nửa giây, tao sẽ cùng chết với tiểu quỷ này.

Đỗ Long nói:

- Từ cách gây án của anh, có thể thấy anh là người thông minh. Anh nên biết rằng yêu cầu của anh là không thể đạt được, đổi yêu cầu khác thì còn tạm. Đứa nhỏ chưa ăn sáng? Có muốn đưa chút bữa sáng vào không?

Người nọ quát:

- Đói chết nó thì thôi. Mày muốn bỏ thuốc vào bên trong cho tao ăn ư, tao sẽ không bị mắc lừa đâu.


Đỗ Long nói:

- Anh sợ bỏ thuốc thì để cho đứa nhỏ ăn trước mấy miếng? Xem anh bận rộn cả một đêm như vậy cũng chưa ăn sáng? Người muốn chạy trốn, làm sao có thể không ăn no cơ chứ?

Người nọ trầm ngâm một chút nói:

- Được, vậy hãy mang vào mười cái bánh và hai chai nước. Mỗi một cái bánh dùng túi nilong đựng vứt vào đây, nước thì trực tiếp ném lên giường. Chớ giở trò ma mãnh, bằng không tiểu quỷ này chết chắc.

Đỗ Long nói:

- Được, anh đừng quá căng thẳng, nhẹ tay một chút, Gia Bảo chỉ là đứa nhỏ, đừng ghìm nó...

Đỗ Long quay đầu lại kêu người đi chuẩn bị đồ, sau đó tiếp tục nói chuyện với người bên trong không biết tính danh kia. Đỗ Long gọi y là anhTrần, y cũng không phản đối. Một lát sau Trần Quế Vinh nhận tôi, nói người bên trong kia là chú gã, tên là Trần Lương Hồng, đều là người của Trần gia trang, ở cùng một thôn với Trần Hồng Thụ.

Thẩm Băng Thanh đang dẫn theo Trâu Xuân Kỳ chạy đến bên này. Nghe nói chủ mưu giết chồng và bắt cóc con trai của cô là Trần Lương Hồng, Trâu xuân kỳ gần như không thể tin vào tai của mình. Bởi vì Trần Lương Hồng người này bình thường vô cùng thành thật, cô và Trần Hồng Thụ bình thường đối với Trần Lương Hồng cũng không bạc bẽo, Trần Lương Hồng làm sao lại có thể làm ra chuyện vô tình vô nghĩa như vậy chứ?

Đối với vấn đề này Đỗ Long cũng rất tò mò. Trước khi điều tra viên đi mua đồ về, hắn hỏi Trần Lương Hồng:

- Trần Lương Hồng, anh tại sao phải sát hại Trần Hồng Thụ? Giết người dù sao cũng phải có lý do chứ?

Trần Lương Hồng trầm mặc không nói. Đỗ Long lại trọc y nói chuyện, Trần Lương Hồng vẫn không lên tiếng. Lúc này Hàn Vĩ Quân gọi điện thoại tới hỏi Đỗ Long có muốn phái cảnh sát đặc nhiệm tới hay không, Đỗ Long ngỏ ý không cần. Vừa mới hạ điện thoại xuống, bánh và nước khoáng đều được đưa tới.

- Đều ném hết lên giường, ném gần một chút.

Trần Lương Hồng yêu cầu.

Đỗ Long ném như ném đĩa bay, ném từng cái bánh bọc trong túi nilong lên giường, sau đó là hai chai nước.


- Lui ra phía sau, ai dám ló đầu ra, tao sẽ bắn chết nó.

Trần Lương Hồng uy hiếp nói. Qua một hồi y mới cực kỳ nhanh túm một cái bánh, sau đó kéo miếng vải nhét trong miệng của đứa nhỏ ra, quát:

- Há mồm, ăn hai miếng đi.

Trần Gia Bảo ho khan một tiếng. Sau khi há mồm, liền gào khóc kêu:

- Mẹ ơi...

Trần Lương Hồng nhéo một cái vào cánh tay nó, cả giận nói:

- Không được khóc. Khóc nữa, sẽ làm thịt mày.

Đỗ Long nói:

- Trần Gia Bảo, mẹ cháu đang trên đường tới. Cháu đừngsợ, chú cảnh sát sẽ cứu cháu. Trần Lương Hồng có bản lĩnh thì hãy buông súng đấu với tôi, ức hiếp đứa nhỏ thì có bản lĩnh gì?

Trần Lương Hồng cả giận nói:

- Đứa con của cẩu tạp chủng Trần Hồng Thụ kia sinh ra có gì tốt? Đánh chết thì thế nào? Mày câm miệng cho tao, còn lôi thôi, tao bắn cho mày xem.

Đỗ Long cũng không câm miệng, hắn ngược lại khuyên Trần Gia Bảo nói:

- Gia Bảo, cháu đừng sợ, mẹ cháu sắp đến rồi. Mau ăn một chút đi, đừng đói bụng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận