Cảnh Lộ Quan Đồ

Trần Lương Hồng mở to mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Đỗ Long. Thẩm Băng Thanh nhìn thấy hành động nhỏ của tay Đỗ Long, cậu ta liền hiểu ý giả bộ lấy còng tay ra còng. Đỗ Long cũng chăm chú nhìn Trần Lương Hồng nói:

- Trần Lương Hồng, viên đạn trên người Trần Hồng Thụ đã tạo ra chứng cứ. Chỉ cần so sánh một chút về đặc điểm trên viện đạn, thì đã có thể biết được khẩu súng này đã giết hại ai chưa. Thực ra từ cách giết người thành thục của mày, thì chắc không chỉ có một oan hồn theo mày chứ?

Trần Lương Hồng cười lạnh nói:

- Mày còn lắm lời nữa là tao lại lập tức có thêm một oan hồn nữa đấy!

Đỗ Long cười to nói:

- Xem ra tao trúng số lớn rồi. Mày không phải là tội phạm truy nã số một của mạng truy nã Bộ Công an đấy chứ! Mày trốn chạy gây án tứ phía, hôm nay phạm đến tay tao coi như mày xui xẻo. Tao lại sắp lập công rồi, ha hả…

Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Đỗ Long, mắt Trần Lương Hồng lóe lên một tia hung khí. Y không thèm nói năng gì, liền bóp cò. Một tiếng bùm lớn nổ về phía Đỗ Long.

Thực ra Đỗ Long vẫn đang theo dõi từng hành động của Trần Lương Hồng. Thời gian như chậm lại, máu trong mạch máu của Trần Lương Hồng chảy ra ngón tay rõ ràng có thể nhìn thấy. Đỗ Long thấy một dòng máu chảy ra đầu ngón tay của Trần Lương Hồng, cơ thịt cùng mạch máu của y đều nổi lên. Hắn biết Trần Lương Hồng sắp ra tay, liền bổ về phía trước, đồng thời vung tay phải ra phi đồng tiền trong tay về phía tay cầm súng của Trần Lương Hồng.

Bùm một tiếng nổ rất lớn, Đỗ Long chỉ cảm thấy cánh tay phải như bị vật gì đó sượt nhanh qua. Nhất thời không thấy đau, nhưng hắn biết không thể nhanh hơn đạn. Hắn đã trúng đạn, may mà chỉ bị thương ở cánh tay…

Tay trái Đỗ Long lại vung thêm lần nữa, hai đồng tiền xu phi tới hai mắt của Trần Lương Hồng.

Lúc Đỗ Long ngã xuống nền ở cuối giường, thì tay cầm súng của Trần Lương Hồng đã bị đồng tiền lớn đánh trúng., Ngón tay bóp cò như bị một con dao cùn cứa đau đứt ruột y, đau đến nỗi kêu to lên. Trần Lương Hồng phản ứng rất nhanh. Nhìn thấy Đỗ Long vung tay lần nữa dường như có vật gì đấy lại phi đến, y liền vội vàng nghiêng đầu tránh. Hai đồng tiền xu lần lượt đánh vào sau gáy của Trần Lương Hồng và trên tường. Mặc dù sau gáy của y có đau, nhưng không gây ra tổn thương gì.


Trần Lương Hồng thấy tay trái tạm thời không thể nổ súng, lập tức đưa ra quyết định. Tay trái vứt súng đi, còn tay phải đẩy ngã Trần Gia Bảo về phía trước, đón súng tiếp túc bắn Đỗ Long.

Lúc này ở cửa truyền lại một âm thanh lớn. Thẩm Băng Thanh sớm đã đợi cơ hội một súng bắn bay khẩu súng trên không, sau đó Đỗ Long nhảy dựng lên bổ nhào qua giường, tay phải chống trên giường còn chân trái phi đá lên cằm Trần Lương Hồng. Trần Lương Hồng bị Đỗ Long đá bay nửa người lên, đầu đập vào tường, bịch một tiếng y lập tức lịm đi.

Trần Gia Bảo nhào xuống đất sợ đến nỗi khóc lớn lên. Đỗ Long gìm chặt cổ Trần Lương Hồng định cho một cú nữa, nhưng nhìn thấy y đã ngất liền bỏ y ra, ôm lấy Trần Gia Bảo an ủi:

- Tốt rồi, Gia Bảo không sao rồi, kẻ xấu xa đã bị các chú cảnh sát chế phục rồi, không sao… Trâu Xuân Kì đâu? Mau gọi mẹ nó đến!

Mấy điều tra viên đội hình sự xông đến khống chế chặt Trần Lương Hồng. Một lát sau Trâu Xuân Kì xông vào, thấy con trai bình an vô sự liền ôm lấy con hôn lấy hôn để. Sau khi xem xét trên người con không bị làm sao, cô mới ôm con gào lên khóc.

- Anh bị thương rồi.

Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long có chút căng thẳng:

- Sao lại kích động vậy. Không biết tìm môt cơ hội tốt hơn để hành động sao?

Đỗ Long nhìn cánh tay phải rỉ ra chút máu nói:

- Không sao, chỉ xước da thôi. Tôi không muốn keo dài thời gian. Không sao, chỉ sợ đứa trẻ bị thương. Phát súng đấy của cậu bắn chuẩn đấy, nhưng nổ súng trong phòng rất dễ gây ra ngộ thương.


Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều đến vậy, ngộ thương cũng vẫn tốt hơn là anh bị thương….Lại rướm máu rồi, để tôi giúp anh băng bó.

Đỗ Long gật đầu, thấy nơi này đã hết việc liền cùng Thẩm Băng Thanh xuống dưới lầu. Rất nhiều người vây đến thấy Đỗ Long bị thương, mọi người liền kinh ngạc mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi bên trên có chuyện gì.

- Kẻ cướp đã bị khống chế, đứa trẻ cũng không sao, việc giải cứu rất thành công! Tôi chỉ là bị đạn sượt qua bị thương một chút không sao đâu, cảm ơn mợi người đã quan tâm.

- Đỗ Long nói rồi cởi áo ra. Thẩm Băng Thanh giúp hắn xé tay áo đã bị rách một lỗ, thấy vết thương trên tay Đỗ Long không hề nhẹ như hắn nói, mắt Thẩm Băng Thanh có chút đỏ lên, cậu ta nói:

- Bị thương rất nặng, tôi chỉ có thể giúp anh xử lý qua thôi. Tốt nhất là anh đi đến bệnh viện khâu mấy mũi đi.

Đỗ Long gật đầu, đang định nói, thì nghe thấy phía sau có người nói:

- Phó cục trưởng Đỗ, có thể làm phiền chút không?

Đỗ Long quay đầu lại nhìn thấy Mao Tuệ Lệ phóng viên nữ của đài cùng thợ quay phim, Đỗ Long cười nói:


- Các cô đến thật nhanh. Hi vọng phỏng vấn cũng nhanh một chút, tôi còn phải đến bệnh viện khâu. Vào đi.

Mao Tuệ Lệ tiến vào vòng cảnh giới, cười nói:

- Làm phóng viên phải đến hiện trường đầu tiên. Phó cục trưởng Đỗ anh bị nghi phạm bắt cóc đứa trẻ đấy nổ súng làm bị thương sao? Vừa nãy tôi nghe thấy hai tiếng súng, anh có thể cho tôi biết tình hình lúc đấy không?

Thợ quay lấy nửa người trên của Đỗ Long trước, sau đó chuyển ống máy tới cánh tay bị thương của hắn. Thẩm Băng Thanh lấy thuốc xịt vào vết thương cho Đỗ Long. Cánh tay Đỗ Long hơi căng lên, hơi nhíu mày lại, nhưng tốc độ lời kể cho Mao Tuệ Lệ về tình hình lúc đấy vẫn không hề thay đổi.

Đỗ Long giới thiệu vài ba câu về quá trình giải cứu đứa trẻ, Mao Tuệ Lệ khen ngợi nói:

- Phó cục trưởng Đỗ, sao lại không mời cảnh sát đặc nhiệm đến giải cứu? Giờ anh đã là lãnh đạo rồi.

Đỗ Long nói:

- Chính vì tôi là lãnh đạo, nên mới phải đi đầu nhất! Giành lấy cái nguy hiểm, để mọi người được bình an. Đây chính là mục đích của việc làm cảnh sát.

Mao Tuệ Lệ giơ ngón tay cái lên. Lúc này Trâu Xuân Kì đã ôm Trần Gia Bảo xuống lầu. Nhìn thấy Đỗ Long, chị ta liền dắt Trần Gia Bảo tới, gọi một tiếng Phó cục trưởng Đỗ, sau đó quỳ xuống. Đỗ Long vội nói:

- Mau đứng dậy đi, cô đang làm gì vậy? Giờ không phải thời xưa, tôi cũng không phải đại lão gia. Mau đứng dậy đi, tôi chỉ làm những việc trong phạm vị chức trách của mình thôi.

Mao Tuệ Lệ bảo thợ quay quay nhanh lấy, Trâu Xuân Kì cảm kích nói với Đỗ Long:

- Phó cục trưởng Đỗ, cảm ơn anh đã cứu Gia Bảo. Anh là đại ân nhân của nhà chúng tôi!


Hai mắt Trần Gia Bảo đỏ ngầu. Sau khi đứng dậy, liền khom người chào Đỗ Long nói:

- Chú cảnh sát, cảm ơn chú đã cứu cháu. Sau này lớn lên, nhất định cháu sẽ thành người tốt giống chú!

Đỗ Long xoa xoa đầu Gia Bảo nói:

- Cháu đúng là đứa bé ngoan. gGiờ cháu đã là người đàn ông duy nhất trong nhà rồi, cháu phải kiên cường chăm sóc mẹ thật tốt, không được để ai bắt nạt mẹ. Ngoài ra còn phải học hành chăm chỉ, sau này lớn lên có thể trở thành nhân tài củaLương Đông. Đây là danh thiếp của chú, nếu trong nhà có khó khăn gì có thể gọi điện cho chú nhé.

Trần Gia Bảo cẩn thận đón lấy tấm danh thiếp dùng sức gật dầu nói:

- Vâng, cảm ơn chú cảnh sát.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Được rồi. Tôi phải đi bệnh viện khâu rồi. Băng Thanh…

Thẩm Băng Thanh cắt lời hắn nói:

- Tôi đưa anh đi bệnh viện. Nơi này giao cho Hứa Hải là được rồi.

Hứa Hải gật đầu nói:

- Đội phó thẩm anh mau đưa Phó cục trưởng đến bệnh viện đi. Nơi này đã không còn việc gì nữa rồi, cứ giao cho chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận