Cảnh Lộ Quan Đồ

Một lát sau Đỗ Long nghe thấy trong điện thoại truyền đến một trận thở dốc kịch liệt, tiếp đó Tề Tuyết Tinh hét lên kinh ngạc, Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Nói mau đi, Phó cục trưởng Đỗ đang đợi đấy.

Tề Tuyết Tinh bị Cơ Dã Diệu Tử ngắt một cái, cô thở không kịp bèn dừng lại, nghẹn ngào:

- Phó cục trưởng Đỗ, cứu tôi với, tôi không muốn chết...

Đỗ Long nói:

- Tôi không phải Đỗ Long, có điều tôi sẽ cứu cô, yên tâm đi, cô không bị thương ở đâu chứ? Mấy người Nhật này có ức hiếp cô không?

Tề Tuyết Tinh vẫn bị bịt mắt, cô nói:

- Người Nhật? Tại sao họ muốn bắt cóc tôi? Tôi đói quá, tay tôi giống như bị chặt đứt vậy, còn những bộ phận khác... vẫn ổn... ưm...

Cơ Dã Diệu Tử lại nhét khăn vào miệng Tề Tuyết Tinh, cô nói:

- Phó cục trưởng Đỗ cũng nghe rồi đấy, cô ta ngoại trừ cả ngày không ăn gì, chân tay không hoạt động nên có chút tê dại mà thôi, còn lại thì không chịu bất kì tổn thương nào hết. Bây giờ anh có thể để thuộc hạ của tôi nói vài câu được chứ?

Đỗ Long nói:

- Có thể, đương nhiên có thể, Miêu Nữ dắt Tiểu Tam Dương qua đây...


Cơ Dã Diệu Tử nhanh chóng nghe thấy giọng nói của Tiểu Tam Dương, hai người nó tiếng Nhật vài câu, Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Phó cục trưởng Đỗ, bọn họ không sao, giờ tôi sẽ chuyển tiền, mong anh có thể mau chóng xác nhận, sau đó chúng ta bắt đầu trao đổi con tin.

Đỗ Long nói:

- Tôi nhấn mạnh rằng tôi không phải Đỗ Long, cô mà cố ý nữa thì lập tức hủy bỏ việc trao đổi.

Cơ Dã Diệu Tử đành phải chỉnh lại, qua một lúc sau cô lại gọi đến bảo đã chuyển tiền. Đỗ Long đăng nhập vào trang web Chữ thập đỏ quốc tế, phát hiện ở trang chủ quả nhiên có ghi chú một người Trung Quốc chuyển đến một triệu đô la, hắn liền đồng ý trao đổi con tin.

Cơ Dã Diệu Tử lúc đầu chỉ nói với Đỗ Long vị trí đại khái, đợi Đỗ Long nói cho Cơ Dã Diệu Tử rằng người của hắn đã đến nơi đó, Cơ Dã Diệu Tử mới nói vị trí chính xác để trao đổi con tin. Cô yêu cầu phải hoàn thành việc trao đổi trong năm phút, Đỗ Long cò kè kéo dài thời gian thành mười phút.

Khi chỉ còn cách nơi đến một đoạn, Đỗ Long đeo một chiếc túi giống như võng cầu nhảy xuống xe, trên thực tế bên trong giấu súng bắn tỉa mà hắn đoạt được. Hắn nói với Phó Hồng Tuyết và Lâm Nhã Hân:

- Mấy người Nhật đó không dám làm loạn đâu, đến lúc đó hai người bình tĩnh, làm theo lời tôi trao đổi con tin với đối phương là được. Tôi ở phía sau hỗ trợ, hai người cứ yên tâm.

Phó Hồng Tuyết không lo lắng gì cả, những lời này là Đỗ Long nói với Lâm Nhã Hân. Chung quy đây là lần đầu Lâm Nhã Hân làm chuyện này, nếu không phải vì Âu Dương Đình đi chơi với ba mẹ, nhiệm vụ này phải giao cho cô ta thì Đỗ Long không cần dài dòng làm gì.

May thay Lâm Nhã Hân chỉ phụ trách lái xe, hơn nữa còn là xe tự động, chắc hẳn sẽ không phát sinh vấn đề ở thời điểm mấu chốt.

Lâm Nhã Hân có phần kích động gật đầu với Đỗ Long, sau đó hắn xoay người đi mất. Đây là vùng ngoại thành, bọn Lâm Nhã Hân lái xe vào một bãi đỗ xe bỏ hoang, phía đối diện bãi cũng có một chiếc minibus vừa chạy tới.

- Xuống xe!

Phó Hồng Tuyết cắt dây trói chân của ba tù binh, áp giải bọn họ xuống xe, sau đó bắt họ quỳ xuống thành một hàng trước đèn SUV lớn. Xe đối diện cũng có hai người bước xuống, họ áp giải một cô gái bị bịt mặt đứng trước đèn xe minibus.

- Chỉ mình cô thôi à? Người dơi không dám đến ư?

Trong xe có người dùng loa lên tiếng, đó là giọng của Cơ Dã Diệu Tử.

- Chẳng phải cũng giấu đầu lòi đuôi đó sao? Có tiếng nhưng ai biết trong xe có người hay không? Ít nói nhảm đi, người đã dẫn đến, tôi muốn xác nhận thân phận mục tiêu trước.

Túi bịt mặt đen của Tề Tuyết Tinh bị tháo ra, để lộ gương mặt bị bịt miệng, sắc mặt thê thảm. Phó Hồng Tuyết dùng kính viễn vọng nhìn một lúc, đoán không có vấn đề, sau đó tháo túi trùm đầu của Tiểu Tam Dương để đối phương xác nhận mục tiêu.

- Ổn, không vấn đề gì.

Tiếng của Cơ Dã Diệu Tử vẫn phát ra từ trong xe, cô ta nói:

- Có thể bắt đầu trao đổi con tin, con tin hai bên đồng thời nghe lệnh tôi bước tới trước, trong lúc đó nếu dám giở trò, tôi bảo đảm Tề Tuyết Tinh sẽ không được thấy mặt trời ngày mai đâu.

Phó Hồng Tuyết dõng dạc nói:


- Đây cũng thế, cô tưởng chúng tôi không có chuẩn bị gì ư? Quay lại nhìn đèn xe của các người đi.

Một trong hai người đang giữ Tề Tuyết Tinh nghi ngờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đèn xe không có vấn đề gì, đang buồn bực, đột nhiên đèn xe nổ bùm một phát khiến ba người đứng đó giật cả mình.

- Súng bắn tỉa!

Cơ Dã Diệu Tử kinh ngạc, giận dữ quát:

- Các người chuẩn bị cả súng bắn tỉa!

Phó Hồng Tuyết nói:

- Thế thì sao? Chẳng phải cô cũng có súng bắn tỉa à? Muốn đổi thì đổi nhanh đi, không đổi thì dẹp.

Cơ Dã Diệu Tử hừ một tiếng, nói:

- Đổi! Có điều nếu các người dám giở trò thì ngọc sẽ nát đấy!

Phó Hồng Tuyết nói:

- Người Nhật các người ngoại trừ đập mấy miếng ngói bể thì có thể làm gì nữa? Mau đổi người rồi về nhà ngủ đi, ai rảnh mà ở đây chơi với mấy người chứ, không đổi nữa thì tôi dẫn chúng về, ba con cún này tôi vẫn chưa chơi xong đâu.

Cơ Dã Diệu Tử nóng máu đến độ run lên. Miêu Nữ này giống hệt tên người dơi kia, cái miệng sắc bén như dao vậy, thái độ không màng tới cứ thứ gì thật khiến người ta hận thấu xương.

Cơ Dã Diệu Tử đành bó tay với bọn họ, chỉ có thể cắn răng nói:

- Đổi! Đổi ngay bây giờ! Con tin hai bên đồng thời bước tới trước! Giữ nguyên tốc độ nhanh dần!

Tề Tuyết Tinh bị đẩy đi, cô chắp hai tay sau lưng lảo đảo đi tới trước, ba người Tiểu Tam Dương bên này cũng bắt đầu đi. Đôi bên đều có nghi kị, quá trình trao đổi con tin rất thuận lợi. Khi Tề Tuyết Tinh bước lại gần, Phó Hồng Tuyết cầm áo khoác lên người Tề Tuyết Tinh, ôm cô nhanh chóng kéo vào xe SUV. Cửa xe vẫn chưa đóng, Lâm Nhã Hân liền khởi động xe, quay đầu xe lại rồi chạy mất.


Bên kia cũng không hề thua kém, bọn Tiểu Tam Dương được đẩy lên xe, sau đó cũng lập tức rời khỏi.

Trong xe SUV, Phó Hồng Tuyết dùng dao cắt đứt dây trói của Tề Tuyết Tinh, đưa cho cô một ly nước ấm nói:

- Cô Tề, cô hiện giờ an toàn rồi, uống ly nước cho thấm cổ họng đi.

Tề Tuyết Tinh lập tức gỡ khăn nhét miệng ra quăng đi, cô khóc như mưa, kích động nói:

- Cám ơn... cám ơn mọi người... Tay của tôi... tay của tôi... không nhúc nhích được...

Tề Tuyết Tinh mặc áo tay ngắn, vết dây trói hằn rất sâu trên cánh tay, cả tay tím bầm lên hết. Dĩ nhiên là cô bị trói quá lâu, nhất thời bị tê là khó tránh khỏi.

Phó Hồng Tuyết nói:

- Tôi đút cô uống nước vậy, yên tâm đi, đợi chủ nhân của chúng tôi về thì ngài sẽ giúp cô làm thông mạch máu, tay cô sẽ nhanh chóng hồi phục.

Tề Tuyết Tinh uống nước, kinh ngạc hỏi:

- Chủ nhân? Sao các cô lại có chủ nhân? Chế độ nô lệ... không phải đã bị bãi bỏ từ mấy ngàn năm trước rồi sao?

Phó Hồng Tuyết cười nói:

- Cô hiểu lầm rồi, chủ nhân mà chúng tôi nói trong tiếng anh gọi là Master (ngài), trong nhiều tình huống được dùng làm kính ngữ. Chủ nhân chúng tôi là một người vĩ đại, dù có làm nô lệ cho ngài ấy thì chúng tôi cũng rất vinh hạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận